Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 937: Anh Hàn thích hết



Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Được rồi được rồi, lát nữa rãnh sẽ giúp cô làm hồi phục tiếp, biết đâu mất luôn cả vết thương thì sao.”

“Đừng, đừng nhanh như vậy, cô muốn dọa chết người khác sao. Thế này là đã ổn lắm rồi, đừng quan tâm đến nó nữa.” Hạ Tâm Lan nói. Cô ấy quả thực rất lo lắng cho Kỷ Hi Nguyệt, với thực lực khí công như vậy, cô ấy dám chắc ngay cả tổ chức bí mật quốc gia của Trung Quốc cũng không có ai sánh bằng.

Trong vụ án phóng hỏa trước đây, người phụ nữ này cũng thần sầu như vậy, một mực khẳng định Hoàng Đào không phải là hung thủ, còn chỉ được đích danh hung thủ thực sự, loại thực lực này đã là chuyện không thể tưởng tượng.

Vậy mà bây giờ Kỷ Hi Nguyệt lại một lần nữa làm cô ấy chấn động bởi năng lực khí công của mình. Có lẽ người phụ nữ này thật sự rất thần kỳ, chỉ là trước đây mọi người không biết mà thôi.

Nhưng Hạ Tâm Lan cũng biết, nếu Kỷ Hi Nguyệt để lộ trực giác và khí công của mình ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền phức, và quốc gia sẽ là người đầu tiên chiêu mộ cô.

Bởi vì bình thường người có năng lực như vậy, tất nhiên cũng cần phải có người kiểm soát, cho nên mới có sự tồn tại của tổ chức bí mật, để thống nhất và quản lý.

Đương nhiên ẩn môn thế gia lại là một phạm trù khác, bọn họ tự có hệ thống của riêng mình, hơn nữa bình thường cũng không xuất hiện công khai, nhưng sẽ có báo cáo, đây cũng là một cách để duy trì hòa bình.

Vì thế mà các ẩn môn thế gia đa số đều ở nước ngoài, người tu luyện khí công cũng đều ở nước ngoài.

Giống như bốn ám vệ của Triệu gia trước đây cũng ở nước ngoài, chỉ là gần đây được Triệu Húc Hàn gọi về mà thôi.

Nhưng Thước Phong và Quy Mao thì vẫn ở bên đó.

Kỷ Hi Nguyệt giúp cô ấy cài lại nút áo rồi cười nói: “Nếu để vết sẹo như vậy, tôi sợ Ngô Vĩ sẽ ghét bỏ đấy.”

“Ngô Vĩ không phải là người đàn ông nông cạn vậy đâu.” Hạ Tâm Lan không khách nói.

“Phụ nữ ai chẳng yêu cái đẹp. Thế này đi, một tháng nữa tôi sẽ giúp cô hồi phục, để cô đỡ mất công đi thẩm mỹ, tiết kiệm được khối tiền, còn không đau nữa chứ. Cô đi đâu tìm được vị thần y như tôi?” Kỷ Hi Nguyệt nghịch  ngợm đá mắt với cô ấy.

“Nhìn cô xem, đuôi chổng cả lên trời rồi, Triệu Húc Hàn có biết cô đạo đức thế này không nhỉ?” Hạ Tâm Lan ngồi lại ngay ngắn, sờ thử vết thương của mình, đúng là đã không còn đau, thực sự đáng kinh ngạc.

Lúc này cô ấy lại vô cùng cảm kích Lý Đỉnh đã gọi người phụ nữ này đến nửa đêm, nếu không có lẽ cô ấy vẫn đang quằn quại trong cơn đau.

“Đạo đức gì của tôi anh Hàn cũng thích hết.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười toe toét.

“Mặt mũi đâu cả rồi?” Hạ Tâm Lan bật cười, nhưng quả thực rất hạnh phúc vì có một người bạn như hạt dẻ cười này.

“Mặt mũi xinh đẹp đây, haha. Đi thôi, đi tóm Hắc Trạch Minh nào. Tôi chỉ rãnh được tối nay thôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt mở cửa xe.

Hạ Tâm Lan trố mắt nói: “Cô lại ra ngoài à?”

“Đúng vậy, tối ngày mốt tôi sẽ lên đường đi Pháp với anh Hàn, bên đó đang có chút chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

Sắc mặt Hạ Tâm Lan chợt rối rắm: “Tiểu Nguyệt, cô bắt đầu tham dự vào chuyện của Triệu gia rồi sao?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn sao? Với lại anh Hàn rất tốt với tôi, nên tôi đương nhiên phải giúp anh ấy.”

Hạ Tâm Lan nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, chuyện của ẩn môn thế gia rất bí ẩn và kín kẽ, nguyên nhân đương nhiên là sự uy lực của khí công, điều này cũng khiến cho mọi việc trở nên vô cùng nguy hiểm, cho nên cô nhất định phải suy nghĩ rõ ràng nhé. Nếu thật sự đã bước vào rồi, muốn thối lui chỉ e là rất khó.”

Kỷ Hi Nguyệt sững ra mấy giây, sau đó nói: “Tâm Lan, tôi hiểu mà. Cả đời này tôi đã định sẽ cùng anh Hàn vào sinh ra tử, giúp anh ấy ngồi vững chiếc ghế chủ nhân của Triệu gia, sau đó mới tìm được hung thủ hại chết mẹ của anh ấy, cũng là để báo thù cho mẹ tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.