Triệu Húc Hàn đáp: “Tâm Lan, có rãnh không? Đi uống với nhau chén trà sáng?”
Hạ Tâm Lan sửng sốt đáp: “Hành động vào lúc rạng sáng nên bên chỗ tôi vẫn còn khá nhiều việc phải làm, e là không có thời để đi uống trà sáng rồi.”
“Không sao. Vậy cô đã báo cáo cho thủ đô chưa?” Triệu Húc Hàn lại hỏi.
Hạ Tâm Lan lại kinh ngạc, như hiểu ra gì đó: “Anh đang lo lắng chuyện của Tiểu Nguyệt?”
“Tối qua cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, nhưng Tâm Lan, cô nên biết rằng bây giờ cô ấy không phải là người bình thường. Tôi cũng biết ở vị trí của cô có trách nhiệm phải báo cáo, nhưng cô có định báo cáo chuyện này lên cấp trên không?” Triệu Húc Hàn trầm giọng hỏi.
Hạ Tâm Lan trầm tư giây lát rồi trả lời: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ bán đứng bạn bè, nên công lao lần này tôi đều nhận hết, hợp lý không?” Nói rồi cô ấy bật cười hai tiếng.
“Quá hợp lý. Cám ơn cô nhé. Tôi sẽ cố gắng xử lý thủ tục di dân cho cô ấy trong thời gian sớm nhất có thể.” Triệu Húc Hàn nói.
“Tại sao? Đâu cần thiết. Anh cứ để cô ấy gia nhập vào Triệu gia là được rồi, hà tất gì phải biến cao thủ của chúng ta thành người của nước khác.” Hạ Tâm Lan vội vàng nói, “Anh nên biết, một khi trở đã thành cao thủ của nước khác và xuất hiện trên danh sách, cô ấy chắc chắn sẽ bị giết.”
Triệu Húc Hàn nhắm mắt lại, sau đó thở hắt ra một hơi: “Tôi biết. Điều tôi lo lắng bây giờ là cô ấy làm việc rất tùy hứng, chưa nhận thức được thế giới này có bao nhiêu nguy hiểm. Cô giúp tôi khuyên nhủ cô ấy đi.”
Hạ Tâm Lan liền đáp: “Anh yên tâm, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy. Chắc cô ấy vừa mới phát hiện khả năng của bản thân, đang cao hứng, nên không để ý đến nguy hiểm. Đợi tôi giải quyết công việc xong sẽ tìm cô ấy nói chuyện thử. Phải rồi, các anh định đi Pháp mấy ngày?”
Triệu Húc Hàn đáp: “Tầm năm ngày. Tối mai mới xuất phát. Cô xem thử hôm nay hay ngày mai có thời gian rãnh không, đi ăn với cô ấy bữa cơm.”
Hạ Tâm Lan có thể nhận ra sự lo lắng của Triệu Húc Hàn, bèn nói: “Được. Để tôi sắp xếp thời gian, giúp anh khuyên cô ấy.”
Triệu Húc Hàn cám ơn một tiếng rồi cúp máy, sau đó ngồi thừ người trên sô pha. Không biết vì sao, sâu trong lòng anh lại có chút sợ hãi, anh sợ một ngày nào đó mình không bảo vệ được cô nữa.
Kỷ Hi Nguyệt về phòng cũng không ngủ lại được. Cô vận khí điều tiết một chút, cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa, bèn thay quần áo huấn luyện lên sân thượng đánh quyền.
Lúc Triệu Húc Hàn lên sân thượng, anh thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đánh Thái Cực Quyền, cả người cô như đang giao hòa vào trời đất, nhìn vô cùng huyền ảo, khiến Triệu Húc Hàn không khỏi kinh ngạc.
Cho dù có tài năng thì cũng không đến nỗi cao cường như vậy được, cảm giác như cô có thể mọc cánh bay về trời bất cứ lúc nào vậy. Từ trước đến nay anh chưa từng thấy qua tình huống như vậy.
Nó khiến anh cảm thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ mất đi cô, rồi trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi.
Kỷ Hi Nguyệt từ từ mở mắt ra, nhìn về hướng Triệu Húc Hàn. Cô đã sớm nhận ra sự xuất hiện của anh, nhưng cảnh giới vừa rồi khiến cô rất thoải mái, nên cô quyết định không dừng hành động ngay mà đợi đến khi bài Thái Cực Quyền kết thúc.
‘Anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt nở một nụ cười dịu dàng.
Nhưng cô lại nhận ra sự hoang mang và sợ hãi trong mắt anh, khiến cô có chút khó hiểu, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Ngay cả người đàn ông của cô còn sợ cô thì cuộc sống sau này phải làm thế nào?
Triệu Húc Hàn khẽ lắc đầu, sau đó sực tỉnh lại, nói: “Sao không ngủ thêm một chút?”
“Anh tức giận như vậy sao em ngủ được nữa? Em phải nghiêm khắc rèn luyện và trau dồi bản thân thêm. Chỉ cần trở nên mạnh mẽ, anh Hàn sẽ không lo lắng cho em như vậy nữa, đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt bước tới, duỗi tay ôm chặt lấy hông anh, sau đó dựa đầu lên vai anh, dáng vẻ giống hệt như một chú chim nhỏ nép mình.
Triệu Húc Hàn không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay to vỗ về lưng cô, sau đó thở dài, nói: “Em không lường được thế giới của những người tu luyện khí công nguy hiểm nhường nào đâu. Nếu để người khác biết em chỉ trong một thời gian ngắn trở nên uy lực như vậy, anh sợ hậu quả sẽ khó lường.”