Bốn giờ chiều, Kỷ Hi Nguyệt định sang tập đoàn Đế Vương Triệu Thị kế bên, vừa bước chân ra khỏi cửa thì nhìn thấy Vô Cốt từ nhà vệ sinh đi ra, khóe miệng cô liền cong lên một nụ cười giảo hoạt.
Vô Cốt nhìn thấy cô thì thoáng sửng sốt, sắc mặt liền trở nên khó coi, bước chân khẽ chậm lại, vừa muốn bước qua lại vừa không muốn bước qua.
Kỷ Hi Nguyệt vẫy tay gọi cô ta. Cô ta thật sự cho rằng hôm trước bất tỉnh nhân sự là có thể thoát khỏi vụ cá cược sao? Vậy thì Kỷ Hi Nguyệt cô dễ bắt nạt quá nhỉ?
Sắc mặt Vô Cốt càng lúc càng khó coi, đành phải bước tới, đứng trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt nhìn cô ta, sau đó mở cửa phòng làm việc của Cố Cửu và bước ngược vào trong.
Thấy cô đi vào, Vô Cốt đành phải đi theo, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng có đôi chút tái nhợt, hai nắm tay cũng siết lại thật chặt, như thể đang ngấm ngầm chịu đựng.
Cố Cửu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Vô Cốt. Anh ấy đã biết sắp có chuyện gì xảy ra, đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang khoanh tay ngồi trên ghế sô pha.
“Vô Cốt, lần trước cô đánh cược thua, cô đã tâm phục khẩu phục chưa? Nếu vẫn chưa phục, chúng ta có thể làm lại lần nữa, còn nếu đã phục rồi thì gọi tôi một tiếng bà cô nghe xem! Nếu không, tôi sẽ kêu anh Hàn đưa cô về lò đào tạo lại!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng.
Vô Cốt lập tức ngước mắt lên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cảm xúc trong đôi mắt đó vô cùng phức tạp, nhưng nhìn chung rất lạnh lùng, xem ra hận Kỷ Hi Nguyệt cũng không ít, hơn nữa còn sặc màu đố kị.
Bởi vì cô ta luôn cho rằng thực lực của mình hơn hẳn Kỷ Hi Nguyệt, nhưng không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà ngay cả một chiêu cô ta cũng không đánh trả được Kỷ Hi Nguyệt. Sự khác biệt như trời với đất này khiến cô ta nhất thời không chấp nhận được.
Cố Cửu cảm thấy Vô Cốt có chút đáng thương, nhìn Kỷ Hi Nguyệt định nói gì đó nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã chặn đầu: “Cố thiếu, anh đừng cầu xin cho cô ta. Một người phụ nữ có chỉ số EQ thấp như vậy nên đáng được giáo huấn. Chỉ có nhớ kỹ giáo huấn, sau này mới làm việc bằng não được. Vô Cốt, tôi tốt xấu gì cũng là người phụ nữ của cậu chủ cô, thái độ của cô đối với tôi không những không tôn trọng mà còn không xem cậu chủ của cô ra gì!”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào Vô Cốt với ánh mắt sắc bén. Cơ thể Vô Cốt khẽ run lên, ra sức cắn chặt khóe môi của mình.
“Không gọi chứ gì? OK. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Hàn. Thứ anh ấy ghét nhất là dĩ hạ phạm thượng! Cấp dưới không có phép tắc! Quả thực mất mặt Triệu gia!” Kỷ Hi Nguyệt lấy điện thoại ra.
Vô Cốt sốt ruột, sắc mặt càng thêm trắng bệch, vội vàng đưa mắt nhìn Cố Cửu. Cố Cửu liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lắc đầu bất lực với Vô Cốt.
Anh ấy biết chuyện Kỷ Hi Nguyệt muốn làm, ai cũng không khuyên nhủ được. Nếu không cô đã không làm nghề phóng viên rồi.
Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu mở màn hình điện thoại và liếc nhìn Vô Cốt một lần nữa.
Sau đó cô lắc đầu cười khẩy, bấm gọi cho Triệu Húc Hàn.
“Tôi gọi!” Vô Cốt đột nhiên cất tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Đã nối máy rồi. Alo, anh Hàn.”
Vô Cốt lật đật xông lên, định giật lấy điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt, cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt liền duỗi ra: “Sao thế? Định đánh tôi hay gì?”
“Tiểu Nguyệt!” Giọng nói của Triệu Húc Hàn ở đâu dây bên kia truyền đến, “Chuyện gì vậy? Ai dám đánh em?”