Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 982: Sự âm hiểm của Vô Cốt



Vô Cốt ngẩng đầu lên nhìn Triệu Vân Sâm: “Vân Sâm thiếu gia, xin anh hãy cứu tôi một mạng. Anh bảo tôi làm gì cũng được!”

Triệu Vân Sâm hoàn toàn mù mờ, chuyện gì với chuyện gì thế này? Cô ta gặp rắc rối đáng lý nên tìm chú ba mới phải chứ? Tại sao lại cầu cứu cậu? Điều này quá phi logic rồi đúng không?

“Cô nói rõ ràng xem, có chuyện gì xảy ra vậy? Chủ nhân của cô đâu phải tôi?” Triệu Vân Sâm nhíu mày.

Vô Cốt lập tức đáp: “Tôi đắc tội với Kỷ Hi Nguyệt, cậu chủ muốn đưa tôi về lò đào tạo lại, nhưng tôi không muốn về, nên định đầu quân làm thuộc hạ của anh. Xin thiếu gia Vân Sâm hãy cứu tôi.”

Triệu Vân Sâm biến sắc: “Cô, cô muốn phản bội chú ba tôi?”

Vô Cốt vội vàng nói: “Sao lại gọi là phản bội? Mọi người đều là người của Triệu gia, tôi chỉ là muốn đổi chủ thôi mà.”

“Vô Cốt, cô bị ngốc à? Nghĩ sao vì một người như cô mà tôi đối nghịch với chú ba? Tôi đâu có mất não.” Triệu Vân Sâm lập tức lắc đầu.

Vô Cốt nghẹn họng, nhưng nhanh chóng nói: “Tôi biết một bí mật rất lớn của Kỷ Hi Nguyệt! Nếu thiếu gia Vân Sâm hứa bảo vệ tôi, tôi sẽ nói cho anh biết bí mật đó lớn như thế nào.”

“Bí mật lớn? Của Kỷ Hi Nguyệt?” Trong lòng Triệu Vân Sâm có chút ngứa ngáy, người phụ nữ này còn bí mật gì lớn nữa nhỉ?

Vô Cốt sở dĩ chọn Triệu Vân Sâm là bởi vì cô ta biết tình cảm mà cậu ta dành cho Kỷ Hi Nguyệt rất phức tạp.

Trước đây cậu ta cực kỳ khinh thường Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt cứ bám dính lấy cậu ta, nhưng bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã đi theo Triệu Húc Hàn, đồng thời Triệu Vân Sâm lại phát hiện ra mặt tốt của Kỷ Hi Nguyệt, nên rất muốn Kỷ Hi Nguyệt quay về bên cạnh cậu ta.

Cảm giác này giống hệt như món đồ chơi vốn dĩ của mình, đột nhiên bị người khác đoạt đi. Ngay cả khi bản thân mình không thích đi nữa thì cũng là của mình. Cho nên nên cậu ta rất muốn cướp lại.

Vô Cốt vội vàng nói: “Đúng vậy. Là một bí mật rất lớn của Kỷ Hi Nguyệt, một bí mật kinh người. Tôi tin thiếu gia Vân Sâm nhất định sẽ hứng thú.”

Vô Cốt có thể nhận ra Triệu Vân Sâm rất hiếu kỳ, trong lòng càng thêm chắc chắn.

Triệu Vân Sâm đáp: “Cô ngồi xuống trước đi, để tôi cân nhắc chút đã. Đây là một chuyện khá mạo hiểm đấy.”

“Vì Kỷ tiểu thư, thiếu gia Vân Sâm lẽ nào không cảm thấy xứng đáng?” Vô Cốt đứng lên, bước tới sô pha ngồi xuống.

Triệu Vân Sâm nhướng mày: “Người phụ nữ chết tiệt đó thì có gì mà xứng đáng, chẳng qua là tôi có chút tò mò thôi. Có điều vì chút tò mò này mà đắc tội với chú ba thì hình như hơi lỗ.”

“Thiếu gia Vân Sâm, chẳng lẽ thấy Kỷ Hi Nguyệt đi theo cậu chủ, trong lòng cậu không cảm thấy khó chịu? Dầu gì thì trước đây cô ta cũng là người của anh mà! Tôi thấy hình như thiếu gia Vân Sâm khá thích cô ta đúng không?” Vô Cốt thận trọng hỏi.

“Tôi mà thèm thích cô ta!” Triệu Vân Sâm đột nhiên như bị giẫm phải đuôi, nhưng kiểu biểu hiện này khiến cho Vô Cốt càng thêm chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

“Nếu thiếu gia Vân Sâm đã cảm thấy bí mật lớn đó không đáng, Vô Cốt cũng không còn gì để nói, nhưng tôi tin vẫn còn một người chắc chắn sẽ bảo vệ tôi.” Vô Cốt đáp.

“Ai nữa?” Triệu Vân Sâm kinh ngạc.

“Bố của anh, Triệu Nhất Gia. Ông ấy cũng khá hứng thú với Kỷ Hi Nguyệt. Vì Kỷ Hi Nguyệt đang quan tâm đến vị trí chủ mẫu của Triệu gia, nhưng người phụ nữ mà ông ấy kỳ vọng lại là Úy Mẫn Nhi.” Đáy mắt của Vô Cốt tràn ngập sự nham hiểm.

“Vô Cốt, cô không thấy mình có chút đê tiện sao?” Triệu Vân Sâm cười khẩy, “Cho dù cô không thích Kỷ Hi Nguyệt thì cũng không nên hại chết cô ấy chứ!”

Vô Cốt cười nói: “Ý của thiếu gia Vân Sâm là bố của anh sẽ hại chết Kỷ tiểu thư?”

Triệu Vân Sâm lúc này mới nhận ra mình đã nói hố, nhưng cậu quả thực biết bố mình không thích Kỷ Hi Nguyệt. Vì để cho chú ba cưới Úy Mẫn Nhi, ông ấy có thể làm vô số chuyện. Nếu không phải trước đây cậu đã ngăn cản ông ấy kêu người ám sát Kỷ Hi Nguyệt, có lẽ người phụ nữ này đã tiêu đời từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.