Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 995: Đá đểu cô ta



Bà Thiết mặt mày hớn hở nói: “Kỷ tiểu thư thật xinh đẹp, còn ngọt ngào hơn Mẫn Nhi nhà tôi rất nhiều, thảo nào Triệu chủ nhân lại thích cô.”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Úy Mẫn nhi tức đến méo mặt, mẹ của mình mà cũng muốn dìm hàng mình sao?

Úy lão phu nhân nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười, nhưng lại nói một câu: “Kỷ tiểu thư quả thực rất xinh xắn, không biết gia thế của cô thế nào nhỉ? Có xứng với Triệu gia không?”

Kỷ Hi Nguyệt biết ngay là không phải chuyện gì tốt, mà cũng không ngờ là tiếng Trung của bà lão ngoại quốc này lại tốt như vậy, xem ra công lao của bà Thiết thật sự không ít, nhưng kiểu nói chuyện lại cá mè một lứa với Úy Mẫn Nhi, thực sự khiến người khác không thích nổi.

“Bà nội, cái mà Triệu chủ nhân thích không phải là gia thế của cháu, mà là bản thân cháu.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải trả lời như vậy.

Bà Thiết có chút mất tự nhiên, đang định nói câu gì đó để xoa dịu thì Úy lão phu nhân lại nói tiếp: “Không có gia thế hỗ trợ thì hôn nhân làm sao lâu bền được? Kỷ tiểu thư, hạnh phúc nhất thời chỉ mang đến cho cô đau khổ vô tận, cô vẫn nên suy nghĩ kỹ thì hơn.”

“Bà nội, người yên tâm, cháu sẽ cố gắng nỗ lực để gia thế xứng tầm với Triệu gia. Ngược lại cháu cảm thấy người nên lo lắng cho việc chung thân đại sự của Úy tiểu thư thì tốt hơn. Cháu thấy Thiết chủ nhân cũng không tệ đấy chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt không hề tỏ ra sợ sệt, chẳng phải muốn cô bẽ mặt sao? Vậy thì xem thử rốt cuộc ai mới là người bẽ mặt trước.

Quả nhiên sắc mặt của ba người phụ nữ còn lại đều thay đổi. Úy Mẫn Nhi vội vàng nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng ăn nói lung tung. Tôi với Thiết chủ nhân không có khả năng đó. Cô không biết mẹ tôi là người của Thiết gia sao?”

“Tôi biết chứ, nhưng không phải quan hệ huyết thống rất xa sao? Chắc là không thành vấn đề đâu nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, “Dù sao Thiết chủ nhân cũng ưu tú như vậy, phù sa thì không nên chảy ra ruộng ngoài, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt muốn đá đểu cô ta một chút.

“Đương nhiên không thể. Kỷ Hi Nguyệt, tại sao không phải là cô với Thiết Quý Hoành, tôi với anh Húc Hàn? Như vậy có vẻ đều tốt cho chúng ta đấy chứ?” Úy Mẫn Nhi đưa ra chủ ý cho Kỷ Hi Nguyệt.

“Thiết chủ nhân quả thực rất ưu tú, ngoại hình cũng rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc là tôi không thích, vì tôi và anh Hàn đã có tình cảm với nhau. Úy Mẫn Nhi, cô cứ một mực muốn chen chân vào giữa, có khác nào là đang tự chuốc họa vào thân? Điều kiện của cô tốt như vậy, chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông chân chính yêu thương mình, hà tất gì phải cố chấp với một người đàn ông không có cảm tình với mình như thế? Cô biết không, kết hôn sinh con với một người đàn ông không yêu thương mình, cả cuộc đời cũng sẽ không hạnh phúc đâu. Tôi tin là bà nội và mẹ cô cũng không muốn nhìn thấy cô không hạnh phúc.” Kỷ Hi Nguyệt một hơi nói rất nhiều thứ.

“Kỷ Hi Nguyệt, ý của cô là cô nhất định sẽ kết hôn với anh Húc Hàn?” Úy Mẫn Nhi tái mặt nói.

“Mặc dù không chắc chắn lắm, có điều cũng tầm tám mươi đến chính mươi phần trăm, nhưng có một điều tôi chắc chắn, đó là cho dù không có tôi, anh Hàn cũng sẽ không cưới cô.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta, cười khẩy nói.

“Tại sao? Không có cô, tại sao anh ấy sẽ không cưới tôi?” Úy Mẫn Nhi không hiểu.

Kỷ Hi Nguyệt nhàn nhạt cười: “Cô ngốc thật hay giả ngốc vậy? Anh Hàn ghét nhất là kiểu phụ nữ bức ép anh ấy. Hơn nữa anh cũng không hề thích cô. Cô nghĩ anh sẽ vì vị trí chủ nhân là đi cưới một người phụ nữ anh ấy không thích sao?”

“Sao cô biết anh ấy không thích tôi? Lúc còn ở Đại học Yale, mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt. Nếu không có cô xuất hiện, anh Hàn chắc chắn sẽ thích tôi.” Úy Mẫn Nhi không chấp nhận sự thật này.

“Nếu thích cô thì đã sớm quen cô rồi? Năm nay tôi mới hai mươi mốt tuổi mà hai chúng tôi đã ở bên nhau, nếu anh ấy thích cô thì hai người nên ở bên nhau từ lâu rồi chứ? Đến bây giờ vẫn chưa có gì, chứng tỏ anh ấy không hề thích cô, nhưng vẫn xem cô như một người bạn.” Kỷ Hi Nguyệt thực sự mệt mỏi với kiểu giải thích này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.