Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 997: Đàn ông không phải đồ Vật



Úy Mẫn Nhi đáp: “Đương nhiên. Nội tình bên trong rất phức tạp, cô chắc chắn không hiểu nổi đâu. Triệu gia đông người như vậy, kẻ địch cũng không ít, cho nên chỉ cần anh Hàn ngồi vững vị trí chủ nhân, quyền lực của anh ấy sẽ ngày càng được củng cố, đến lúc đó có thể tìm ra được sự thật.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta: “Vậy ý của cô là cô có thể giúp anh Hàn tìm ra hung thủ thật sự?”

“Dĩ nhiên. Nếu tôi kết hôn với anh ấy, Quốc Tế Úy Lam của chúng tôi sẽ giúp anh ấy tìm ra hung thủ thật sự giết hại mẹ anh ấy, và cho dù âm mưu bên trong có đáng sợ thế nào thì ít nhất anh ấy vẫn còn Quốc Tế Úy Lam của tôi làm hậu thuẫn. Còn cô? Cô có thể cho anh ấy được cái gì?”

“Tôi tin là cho dù không cần đến Quốc Tế Úy Lam hay chủ nhân Triệu gia, anh Hàn sớm muộn gì cũng tìm ra được hung thủ thực sự đã giết hại mẹ anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Cô, Kỷ Hi Nguyệt, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy chứ!” Úy Mẫn Nhi rất tức giận.

“Úy Mẫn Nhi, cô mới là người không hiểu chuyện đấy. Đàn ông không phải đồ vật, không phải muốn kêu thì đến, ghét thì đuổi đi. Tôi thích anh Hàn, anh ấy cũng thích tôi, tôi không hiểu vì sao cô cứ muốn chia rẽ chúng tôi như vậy? Nếu anh Hàn cảm thấy kết hôn với tôi mà không thể làm chủ nhân, cũng không thể tìm được hung thủ thực sự giết hại mẹ anh ấy, thì ngay từ đầu anh ấy đã không chọn tôi, mà người phải chọn là cô!”

“Đến bây giờ mà cô còn không hiểu sao? Anh Hàn không thích cô, anh ấy cũng không cưới cô đâu, hiểu?” Kỷ Hi Nguyệt mặt đối mặt với Úy Mẫn Nhi, nghiêm túc chỉ rõ cho cô ta biết.

Sắc mặt của Úy Mẫn Nhi tái đi, bởi vì cô ta phát hiện Kỷ Hi Nguyệt nói rất có lý.

“Nhưng, nhưng tôi đã thích anh Hàn nhiều năm rồi, tôi luôn muốn được làm cô dâu của anh ấy.” Úy Mẫn Nhi thì thào nói, như thể đang thuyết phục bản thân vậy.

“Vậy thì đã sao? Phụ nữ thích anh Hàn nhiều vô số kể, không phải chỉ có một mình Úy Mẫn Nhi cô, lẽ nào anh ấy phải kết hôn với từng người? Nhưng tình yêu vốn dĩ là chuyện của hai người. Úy Mẫn Nhi, đáng ra cô đừng quá ích kỷ mới phải. Nếu thật sự thích anh Hàn thì cô nên chúc anh hạnh phúc, thay vì ép anh ấy cưới một người mà anh ấy không thích như vậy!”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì rời khỏi bức tranh nổi tiếng đó, để lại Úy Mẫn Nhi đứng một mình như trời trồng, giống như vẫn còn điều chưa hiểu rõ, hoặc là đả kích quá lớn khiến cô ta không thể chấp nhận được.

Kỷ Hi Nguyệt đi một mạch tới trước cầu thang tầng hai, thấy Úy Mẫn Nhi vẫn đứng yên chỗ đó, cô chỉ biết lắc đầu rồi xuống dưới.

Xuống lầu rồi, cô nhìn thấy một nhà bên ngoài sảnh tiệc có gian phòng vệ sinh, vừa lúc cô cũng đang muốn đi vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh có tiếng phụ nữ, nhưng đều là tiếng Pháp, Kỷ Hi Nguyệt nghe cũng không hiểu. Đến lúc cô bước ra thì người đã đi mất. Nhìn bản thân xinh đẹp trong gương, bỗng nhiên cô có chút tự luyến.

Rửa tay xong, cô ra khỏi phòng vệ sinh, đúng lúc cửa nhà vệ sinh nam mở ra. Điều bất ngờ là người bước ra lại là Thiết Quý Hoành, khiến Kỷ Hi Nguyệt có chút ngơ ngác.

“Kỷ tiểu thư, trùng hợp nhỉ? Cô nói chuyện với Úy tiểu thư thế nào rồi?” Thiết Quý Hoành cười rất ôn hòa, đôi mắt có chút đào hoa, cực kỳ hấp dẫn người khác.

Đáng tiếc là không phải gu của Kỷ Hi Nguyệt. Ở trong lòng cô, không có người đàn ông nào có thể đẹp trai qua anh Hàn của cô cả.

“Chào Thiết chủ nhân” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, “Trò chuyện với Úy tiểu thư cũng khá thú vị.”

“Ồ? Thế ư? Nhưng các cô là tình địch mà.” Thiết Quý Hoành khá bất ngờ trước câu trả lời của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Trên chiến trường, kẻ địch cũng có lúc phải cảm thông cho nhau, huống hồ chúng tôi chỉ là tình địch. Trước khi Triệu chủ nhân quyết định chọn vợ thì ai cũng có cơ hội như nhau thôi.”

Thiết Quý Hoành không khỏi kinh ngạc: “Nói có lý. Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên là một người rất thú vị.”

“Ồ? Có ai nói với anh tôi rất thú vị sao?” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa bước ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.