Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 28: Ấp ủ bão táp



Một trận mũi tên hàn quang dày đặc vươn không trung lao đến, vượt qua đỉnh đầu Thẩm Quyết, bắn vào đầu ngựa Hãn huyết.


Con ngựa hí một tiếng rồi quỳ sụp xuống, thân thể to lớn trượt trên mặt đất, trượt tới gần bên người Thẩm Quyết và Ngụy Đức, bùn đất văng lên rơi đầy mặt hai người. Đại hoàng tử thét một tiếng rồi bị văng ra ngoài, hung hãn đập xuống đất.


Thẩm Quyết nghiêng đầu qua, xa xa thấy một thanh niên mặt mũi lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa, trường cung còn giơ ở trong tay.


Đại hoàng tử ngã bể đầu chảy máu, hôn mê hồi lâu tỉnh lại, đau đớn từ bắp chân mới xông lên, cơn đau ùn ùn bủa vây lấy toàn bộ thần kinh hắn.


"Đau... Đau a... !"


Đám phiên tử kinh hoảng thất thố vây lại, Ngụy Đức gạt mọi người ra, vừa kêu truyền thái y, vừa kiểm tra thương thế Đại hoàng tử. Mấy phiên tử khác ba chân bốn cẳng đem Tư Đồ Cẩn kéo xuống, đẩy tới bên cạnh Ngụy Đức.


"Công công, người này... Người này bắn ngựa cứu người, nhưng hại Đại hoàng tử ngã ngựa, nên xử trí như thế nào?"


Thẩm Quyết mím môi, dùng đầu gối lê về phía trước, dập đầu nói: "Tư Đồ giáo úy vì cứu người tình hữu khả nguyên, xin công công khoan từ."


Tư Đồ Cẩn bình tĩnh quỳ xuống , tựa như kẻ sắp gặp đại họa không phải hắn vậy.


"Ẩu tả!" Ngụy Đức quát một tiếng chói tai , nói, "Chúng ta chính là tiện mạng há có thể so với điện hạ cành vàng lá ngọc? Nếu có thể đổi điện hạ an khang, chúng ta mất một cái mạng có là thá gì? Thân là giáo úy, nặng nhẹ chẳng phân biệt được, nên trị tội! Người đâu, đem hắn giải đi thiên lao, đợi nghe Thánh thượng phán xét!"


Thẩm Quyết cắn răng, không nói gì thêm.


Dẫu có phản bác thế nào thì cũng bại bởi lời nói nào có trọng lượng, y bất quá là một con kiến hôi, tự bảo toàn mình cũng đã hao hết tâm lực, làm sao cứu nổi một người làm hoàng tử ngã ngựa gãy chân? Cho dù hắn cứu mình chăng nữa.


Dáng vẻ trầm mặc của Thẩm Quyết rơi vào trong mắt Ngụy Đức, những đứa trẻ tuổi này hoặc là huyết khí phương cương, trong miệng một đống tình nghĩa huynh đệ rác rưởi vô dụng, có ân phải trả, thực tế lại không tự lượng sức, thiêu thân dập lửa; hoặc là rụt đầu rụt cổ, gặp chuyện liền tránh, không có can đảm, đặc biệt là ở trong cung gặp phải chút chuyện nham hiểm là sợ vỡ mật, nói cũng không ra hơi.


Đứa bé này mắt thấy ân nhân bị bắt, có gan đứng ra nói chuyện, có thể thấy không phải là một kẻ vong ân phụ nghĩa. Khi biết không thể lay chuyển được tình thế, cũng không cưỡng cầu, có thể thấy là một kẻ thức thời. Ngụy Đức trong lòng có mấy phần hứng thú, đem Thẩm Quyết từ dưới đất đỡ dậy, nói: "Ngươi mới vừa nói ngươi tên là gì?"


Cơ hội đến rồi.


Thẩm Quyết ngăn chặn tiếng tim đập cuồng loạn, nói: "Nô tỳ Thẩm Quyết, ở Kiền Tây Tứ Sở."


" Thẩm Quyết, là một cái tên rất hay, ai đặt cho ngươi?" Ngụy Đức vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy nói.


"Là mẹ nô tỳ " Thẩm Quyết mặt không đổi sắc nói láo, "Mẹ có đọc qua một ít thi thư."


Nữ nhân đọc qua thi thư hoặc là trạch môn khuê tú, hoặc là kỹ nữ kỹ quán. Thái giám trong cung xuất thân đê tiện, bằng không cũng sẽ không phải đến đường đoạn tử tuyệt tôn. Ngụy Đức trong lòng sáng tỏ hơn , nói: "Ngươi biết chữ không?"


"Biết một chút." Thẩm Quyết không rõ dụng ý Ngụy Đức, cẩn thận đáp.


" Được, không tệ. Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi."


Phiên tử  mang cáng đem Đại hoàng tử dời đi, mấy thái y lững thững phía sau giám sát, không ngừng chấm khăn lau lên trán lấm tấm mồ hôi. Hiện nay ngự y là nghề còn nguy hiểm cao hơn thích khách, động một chút là "Trẫm nuôi các ngươi có ích lợi gì" "không trị khỏi thì chôn theo" vỗ đầu che mặt đập tới. Huống chi đây là độc đinh của Hoàng thượng nhiều năm vất vả cày cấy, nếu có chuyện không may, bọn họ toàn bộ cũng rơi đầu theo.


Ngụy Đức thu lại thần sắc, cũng rời đi.


Thẩm Quyết vốn định đi theo phía sau, đã sớm nghĩ ra lời nịnh nọt vuốt đuôi, lại bị cảm giác sỉ nhục trong ngực đè xuống chặt chẽ. Thẩm Quyết tâm loạn như ma, hai tay năm chặt, há miệng, cuối cùng vẫn là không có mở lời.


Dù sao cũng là thiếu niên mười bốn, kiêu ngạo khắc vào xương tủy đến bất diệt, mặc cho phải khom lưng khụy gối gập eo, sống lưng vẫn cứng ngắc thẳng tắp. Chỉ có kẻ bò ra từ bùn lấy, cảm thấy mình trời sinh mệnh khổ, mới có thể không có chút gánh nặng quỳ xuống, mặt mày vui vẻ nghênh nhân. Công phu của Thẩm Quyết vẫn còn thua xa, dù cho thu liễm ngạo cốt, cũng không thể làm ra bộ dáng khiến người khác vui vẻ.


Thẩm Quyết ấm ức trở lại Kiền Tây Tứ Sở, xa xa trông thấy Hạ Hầu Liễm ngồi buông chân bên bậc cửa, rướn cổ nhìn, trong lòng không tự chủ mà ấm áp, tựa như một ngọn lửa sưởi ấm cõi lòng.


Sài môn văn khuyển phệ, Phong tuyết dạ quy nhân *


  Trích hai câu thơ trong tác phẩm Phùng tuyết túc Phù Dung sơn chủ nhân, nhà thơ Lưu Trường Khanh


Cửa sài nghe chó sủa, gió tuyết đem người về


Ở bên ngoài trải qua bao nhiêu đao quang kiếm ảnh, không phải chỉ để về nhà nghe được một tiếng bên tai: "Chết ở đâu mà trễ như vậy mới về" sao?


Hạ Hầu Liễm nhìn thấy Thẩm Quyết, ánh mắt sáng lên, vội vàng nghênh đón, đến khi thấy vết máu loang lổ trên ống tay áo, mới kinh hãi nói: "Ngươi không phải nói ngươi không đâm... Cái gì đó sao! Đây là xảy ra chuyện gì?"


Hắn không nói Thẩm Quyết cũng quên mình bị thương, thờ ơ liếc nhìn vết máu, nói: "Không có gì, chẳng qua là ngã xuống trầy chút da thôi." Vừa nói, liếc Hạ Hầu Liễm một cái , "Ta nào có biết tiên pháp hay cái gì, dưới con mắt trăm người mà lấy xuống đầu người?"


Y không làm chuyện ngu xuẩn, Hạ Hầu Liễm liền an tâm, đem y kéo về phòng, cầm băng vải cùng thuốc trị thương, một mặt hỏi: "Vậy ngươi đã làm gì? Ngươi găp Ngụy Đức rồi sao? Hắn trông như thế nào?"


"Thì bộ dạng như người thường." Thẩm Quyết cũng không ngẩng đầu lên trả lời.


Hạ Hầu Liễm nhìn y, sắc mặt không cao hứng lắm, trong lòng đoán chừng y hẳn là thấy kẻ thù diệt môn, lại không có bản lĩnh liều mạng chó, trong lòng chắc không thoải mái. Liền ôn thanh nói: "Thiếu gia, đừng nóng vội, rồi sẽ có cơ hội làm thịt tên cẩu tặc đó." Nói đến một nửa, Hạ Hầu Liễm nhớ tới cái gì, mặt mày hớn hở, "Đúng rồi, dưới con mắt trăm người mà lấy xuống đầu người không phải không có. Ngươi có từng nghe qua Khiên Cơ Ti ?"


"Không có " Thẩm Quyết khiết liếc mắt nhìn nhìn hắn, "Giữa vạn chúng giết người đoạt mệnh, ta chỉ nghe qua Trương Lương đại thiết chùy."


Hạ Hầu Liễm lại đem sự vô học của mình bại lộ không sót chút nào: "Là trò vui gì? —— ai, ta muốn nói là thích khách Già Lam ba đời trước kia dùng một loại binh khí. Hình như làm từ tơ tằm, lại sắc bén vô cùng, thậm chí gọt kim loại chém đứt ngọc. Thứ đồ chơi này vô cùng nhỏ, mắt thường nhìn không thấy, người đi tới, cảm giác gì cũng không có, đi mấy bước, cúi đầu nhìn một cái, người đã đứt thành hai khúc."


Thẩm Quyết không tin, cho dù là đao sắc bén nhất cũng không thể dứt khoát chặt đứt thân thể con người, giết heo còn phải chặt chừng mấy lần. Y hồ nghi nói: "Vậy các ngươi bây giờ sao không dùng nữa?"


"Chế tạo quá khó khăn. "Khiên Cơ Ti truyền ba đời, ba đời cũng chỉ có Già Lâu La* mới có thể mở lò luyện ra. Không chỉ khó luyện, mà còn khó điều khiển. Thao túng một sợi tơ còn dễ, đã dự tính trước bày trăm sợi cũng vẫn còn dễ làm, nhưng nếu như muốn bày trận, biến đổi lưới tơ, làm kẻ địch không cách nào trốn thoát, thì lại khó. Tơ vừa nhả ra là phải điều động toàn thân mà, muốn học bày trận tơ trước tiên phải học 《 chín chương thuật tính 》, đem các thuật biến đổi lưới tơ thuộc lòng, mới có thể điều khiển trận." Hạ Hầu Liễm nhún nhún vai, "Nhưng ngươi biết, chúng ta đám tay xách đao nào có thời gian rỗi rảnh mà học thuật toán, có thể đem Tam tự kinh đọc hết đã coi như kì tích."


*Chú thích: Già Lâu La ở đây chỉ vị trí cấp bập cao nhất trong tổ chức sát thủ chỉ sau trụ trì, không phải mẹ Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Bái là Già Lâu La của đời này.


Hắn xấu hổ không nói, Đoàn thúc đến nay ngay cả tên mình cũng viết sai.


"Vậy làm sao người ta vẫn làm được?" Thẩm Quyết khịt mũi coi thường, "Rõ ràng là các ngươi thế phong nhật hạ, đời sau không bằng đời trước."


"Ba đời Già Lâu La kia đều họ Ban, nghe nói là hậu nhân của Công Thâu quan thuật. Sau ba đời này nhà họ chết hết, không truyền xuống được nữa cũng không hiếm lạ."


"Ngươi sao không nghĩ cách gì, nếu có thể phục hồi lại Khiên Cơ Ti, nói không chừng có thể giết trụ trì, tự mình nắm trong tay Thất Diệp Già Lam." Vừa nói, y liếc mắt nhìn cánh tay mình bị Hạ Hầu Liễm bọc kín kẽ, bất đắc dĩ nói, "Chẳng qua là một vết thương nhẹ, cần gì phải dây dưa băng bó?"


"Nhìn ngươi trầy da rách thịt như thế, ta nào dám lơ là?" Hạ Hầu Liễm dùng cây kéo cắt đứt băng vải, tạo một nút thắt gọn gàng đẹp đẽ, "Làm trụ trì có cái gì tốt, còn phải để đầu trọc, không thể cưới vợ, bao khổ a. Ta cũng không giống như ngươi, chí hướng cao xa. Hơn nữa, ta bây giờ cùng ngươi lăn lộn, ngươi sau này ngồi ghế Đông Hán đề đốc,  ban cho ta một người đối thực đẹp như thiên tiên, ta liền thỏa mãn."


Thẩm Quyết bội phục sát đất, người này thật may không sinh ra ở cao môn đại hộ làm thiếu gia, nếu không nhất định là loại ăn chơi đàng điếm, gian xảo, lười nhác, tham ăn, giảo hoạt, láu cá—— năm độc có đủ. Thôi, dù sao Hạ Hầu Liễm bây giờ ngoan ngoãn ở trong cung với y, chờ y có uy thế, Hạ Hầu Liễm muốn kiểu nữ nhân gì chẳng có, chỉ cần không phải nương nương đế cơ là được.


Thẩm Quyết đã dự định làm một tên giả thái giám cả đời, con cháu với y như hoa trong gương nguyệt trong nước, y không thân mật được với người khác, cũng căn bản chưa từng nghĩ đến việc ấy. Hạ Hầu Liễm sau khi lập gia thất, để hắn sinh thêm mấy đứa con trai, mình sẽ chọn ra một đứa thông minh nhất dưỡng lão lo hậu sự sau này.


Thẩm Quyết suy nghĩ đến đó, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Hạ Hầu Liễm sẽ có ngôi nhà mới, vậy y thì sao? Y coi là cái gì chứ ? Đêm trung thu trăng sáng, Hạ Hầu Liễm ôm vợ con bái lạy thỏ ngọc ăn bánh Trung thu, người ta cả nhà vui vẻ hòa thuận, hắn một nam hán độc thân đến góp vui cái gì không cảm thấy xấu hổ sao? Thẩm Quyết mười phần cay nghiệt chanh chua cho chính mình, giống như cầm một cái cọc cứng ngạnh mà đâm vào tim. Đau đến trì độn.


Sao có thể như vậy !


Thẩm Quyết bỗng dưng ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Hạ Hầu Liễm một cái, nói: "Ngươi đừng có mơ!"


Cái trừng mắt này làm Hạ Hầu Liễm đầu óc mơ hồ, ngây tại chỗ không biết làm sao, tính chó của Thẩm Quyết nói đến là đến, còn nhanh hơn cả mưa tháng sáu, ngay cả một tia báo trước cũng không có. Hạ Hầu Liễm cảm thấy đau khổ sâu sắc, vẫn như cũ không dò ra được bất cứ quy luật nào, sững sờ mà hỏi: "Ta lại làm sao rồi?"


Thẩm Quyết không nói, chỉ u oán nhìn Hạ Hầu Liễm.


"Ta rốt cuộc làm sao, ngươi nói a?"


Y có thể nói gì? Chẳng lẽ muốn Hạ Hầu Liễm cả đời cùng một chỗ với y không cưới vợ sinh con sao ? Hạ Hầu Liễm có thể đáp ứng ở lại trong cung, đối với y chính là ơn lớn trời ban rồi. Thẩm Quyết quay mặt đi, đẩy cửa sổ nhìn ra phía ngoài, trời đã tối, ảm đạm trầm trầm, mấy ngôi sao nhỏ chết tiệt treo trên cao, tựa như chớp mắt sẽ rớt xuống.


Hạ Hầu Liễm không còn cách nào khác, không nói thì không nói, tưởng là hắn vui vẻ hầu hạ sao! Hắn bực bội không lên tiếng cúi đầu thu dọn cây kéo cùng băng vải, vừa ngẩng lên đã thấy Thẩm Quyết xách mộc đao đi ra ngoài.


"Ngươi có bị bệnh không!" Hạ Hầu Liễm đi tới đoạt đao từ tay y, "Tay ngươi không cần nữa?"


Thẩm Quyết cau mày nói: "Không thương gân động cốt, bất quá rách chút da, ảnh hưởng đến ngươi sao?"


Bà nội nó, mất công hắn nhọc lòng quan tâm. Hạ Hầu Liễm giận đến trước mắt tối sầm, thay đổi ý nghĩ, tiểu tử này muốn tự hành hạ mình thì để cho y hành hạ đi, hắn suốt ngày nuông chiều y là chuyện gì chứ ? Sau không bệnh cũng chiều ra tật xấu!


Không! Là đã chiều ra tật xấu rồi !


Đưa mắt nhìn thấy Tĩnh Thiết đặt trong giường, Hạ Hầu Liễm đã muốn nát cho nát một thể, nói: "Được, ngươi phải luyện đúng không. Hôm nay ta cho ngươi cầm đao thật, xem ngươi có được hay không."


Hai người đi ra bên ngoài, bậc thềm lạnh như nước, ánh sáng đom đóm nhàn nhạt dưới bóng cây tựa ánh sao lấp lánh, gió thổi vi vu, lá rơi khe khẽ. Hạ Hầu Liễm không mang mặt nạ, gương mặt sắc sảo bị che khuất một nửa trong bóng tối, nhưng không che nổi đôi con ngươi rục rỡ. Thẩm Quyết nhìn một hồi, yên lặng dời mắt đi.


Hạ Hầu Liễm rút Tĩnh Thiết, đưa cho Thẩm Quyết, nói: "Dùng sống đao đối mặt với ta."


Dưới ánh trăng, Tĩnh Thiết yên tĩnh nằm trên tay Hạ Hầu Liễm, thân đao đen nhánh thu liễm hết thảy ánh sáng.


Trên giang hồ cái gọi là danh đao đều có truyền thuyết của mình, cái gì chú đao sư lấy người tuẫn lò, dùng máu thịt đúc ra tuyệt thế danh đao, nhất định phải uống cạn máu tươi, người cầm đao mỗi đời đều chết không tử tế. Lại vínhư yêu đao đã chém tám ngàn sáu trăm bảy mươi sáu cái đầu người, chém đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín là có thể từ đây bất bại, gặp thần giết thần, phật ngăn giết phật.


Những cái này đều do thợ luyện đao muốn bán ra giá tốt hơn mà tự biên. Trên đời nào có nhiều chuyện thần kỳ như vậy? Kiếm Can Tương trừ tà còn không biết là thự hay hư.


Tĩnh Thiết không có câu chuyện nào cả, nó ra đời từ lò luyện đao Già Lam, Hạ Hầu Liễm hắn là chủ nhân đầu tiên.


Nó không có quá khứ, tương lai cũng mịt mờ.


Thẩm Quyết cầm cán đao, trong nháy mắt đó, y tựa hồ chạm tới nhịp đập điên cuồng dưới thân đao.


Hạ Hầu Liễm nói: "Đao là vận mệnh của thích khách, cả đời Già Lam chỉ ban cho một thanh duy nhất, ngươi cầm cho chắc vận mệnh của ta, để rơi ta sẽ xứ lý ngươi."


Thẩm Quyết: "..."


Hạ Hầu Liễm tiếp tục nói: "Trước khi vung đao, ngươi phải làm quen với nó, quen thuộc như chính cơ thể mình. Ngươi nhìn cho kỹ, Tĩnh Thiết không đủ sắc bén, cũng không thể chớp mắt đứt lìa đầu, nhưng nó có thể phá giáp, nó là một lưỡi đao dùng trên chiến trường."


"Đao dùng trên chiến trường, nhưng ngươi dùng để ám sát. Tại sao?"


Hạ Hầu Liễm buông tiếng thở dài thật thấp, nói: "Có thể phá giáp, tất nhiên cũng có thể chém nát xương. Trụ trì nói, ta không đủ âm ngoan, lưỡi đao thô ráp mới thích hợp với ta. Cái biện pháp đánh vỡ xương này, nếu có thể nghiền nát sống lưng cũng tốt, đối thủ sẽ nghẹt thở mà chết, nhưng xương sọ thì không giống, hắn sẽ không chết ngay lập tức, có lẽ sẽ biến thành kẻ ngu đần, đau đầu nhức óc, rồi chết."


"Ta nghe nói nếu đồ tể có lòng từ bi trước lúc giết heo sẽ đút nó uống một chén thuốc tê, để cho nó lúc vô tri vô giác bị giết chết. Thích khách chúng ta lại không nói lòng từ bi, chỉ cần có thể giết người, không từ thủ đoạn nào, không hối tiếc."


Thẩm Quyết cười nhạt, nói: "Ngươi làm sao biết hắn có lòng từ bi mới cho heo uống thuốc tê, nói không chừng hắn chỉ là không muốn nghe heo thét chói tai."


Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút, cười khổ : "Ngươi nói có lý, heo bị giết tiếng kêu quả thật rất khó nghe."


Thẩm Quyết hai tay cầm đao, vạch ra đường cong ác liệt, nói: "Đừng lảm nhảm, tới đi!"


Hắn nâng lên cặp mắt xưa nay vẫn luôn rũ xuống, mâu quang lạnh lẽo, giữa chân mày ấp ủ bão táp.


Trong phút chốc, sát khí như núi, Thẩm Quyết gầm khẽ một tiếng, gáy đao cùng mộc đao đụng nhau, mộc đao yếu ớt rất nhanh dập ra một lỗ hổng.


Dáng vẻ ác liệt của Thẩm Quyết kích động Hạ Hầu Liễm, huyết dịch yên lặng đã lâu lại sôi trào như nước thủy triều, hắn tựa như trở về những năm tháng nhiệt huyết ngày xưa, sát tính ở trong người gầm thét, giống như một con mãnh thú bị nhốt. Hắn không cùng Thẩm Quyết kiếm đối kiếm, mà  lựa chọn tránh sang một bên, dù dùng gáy đao Tĩnh Thiết cũng đủ để cho mộc đao cắt thành hai khúc.


Mộc đao ở trong lòng bàn tay lộn một vòng, hai cây đao trên không trung dây dưa, mộc đao rất nhanh vết thương chồng chất, lỗ hổng gồ ghề, giống như hàm răng chưa hoàn chỉnh của đứa con nít. Thẩm Quyết đao thế hung mãnh, Tĩnh Thiết ở trong tay y giống như quỷ khát máu giữa đêm, răng nanh hiển hiện. Nhưng y học đao chưa lâu, cộng thêm lối đánh liều mạng, Hạ Hầu Liễm rất nhanh bắt được sơ hở, mộc đao tung ra chém một nhát lên Tĩnh Thiết trầm trầm, đâm nghiêng thêm một đao, chạm lên đầu vai Thẩm Quyết.


Thẩm Quyết không dừng lại, hai tay như cũ vung đao hướng xuống, đặt lên cổ Hạ Hầu Liễm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.