Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 96: Long xà chi dao



"Tất cả đã vào vị trí ?" Hạ Hầu Liễm thấp giọng hỏi.


Hắn khom người ngồi xuống góc khuất trong con hẻm, màu đen duệ giải như hòa vào màn đêm, chỉ có nhạn linh đao bên hông khi không chú ý sẽ phát ra ánh sáng sắc bóng lấp lánh. Phía sau lưng hắn là hai hàng phiên tử ngồi áp sát tường, ước chừng khoảng năm mươi người, tất cả đều không nhúc nhích, giống như những pho tượng đá màu đen.


"Đã vào vị trí . Tổng cộng ba trăm người, sẵn sàng nhận lệnh." Chưởng ban đáp.


"Được." Hạ Hầu Liễm nói.


Tiếng người theo gió đêm bay tới, cao thấp trầm bổng buôn bán hàng hóa hỗn độn. Nơi này là đường lớn chợ Tây, đi về phía bắc ba trăm bước chính là Hoàng Thành Căn, bên dưới chân Hoàng Thành Căn chính là khu phố chợ phồn hoa nhất kinh đô. Hạ Hầu Liễm rút nhạn linh đao, sống đao giấu sau khuỷu tay thò ra ngoài, lưỡi đao sáng loáng phản chiếu bóng hình Chử lâu. Ngói đen, cột cổng trắng xám, hai bên là hai bức phù điêu tinh xảo. Người đón khách đứng bên cổng chào kẻ tới kẻ đi , trời đông lạnh lẽo, chỉ mặc một chiếc áo bông ngắn, nhưng khuôn mặt lại bởi vì chạy không ngừng mà đỏ rực.


Hắn là giáo úy thuộc hạ dưới tay Hạ Hầu Liễm, một chuôi đoản đao dấu sau chiếc áo bông kia. Trong lúc tiễn khách đi còn hướng phía Hạ Hầu Liễm liếc mắt một cái, sau đó khe khẽ gật đầu.


Nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện người đi qua Chử lâu liên tiếp không ngừng. Bọn họ đi đến cuối đường lớn chợ Tây, lại quay đầu đi ngược lại. Khách trong quán trà, người đứng làm bánh, kẻ hát rong đầu đường, thậm chí kẻ bán thân để mai táng cha , tất cả đều là phiên tử Đông Hán cải trang thành, tất cả đều cảnh giác từng khắc, đem toàn bộ dư quang cũng khí lực tập trung tới cổng lớn chử lâu.


Tối nay Thẩm Quyết vốn định trước sẽ cũng thủ phụ Trương Chiêu dùng bữa ở đây, hôm kia Hạ Hầu Liễm nhận được tin tình báo mới của Đường Thập Thất, thích khách Già Lam sẽ ám sát Thẩm Quyết vào đêm nay. Hiện tại hai người ngồi bên trong chỉ là thế thân, bọn họ đúng giờ Thìn một khắc sẽ lên ngựa rời đi , mà thích khách cũng sẽ vào lúc đó từ trên trời giáng xuống.


Hạ Hầu Liễm vuốt ve chuôi đao lạnh như băng, chầm chậm điều chỉnh hô hấp. Hắn cảm giác tim trong lồng ngực đập mỗi lúc một nhanh, máu tươi chậm rãi sôi trào trong huyết quản. Hắn biết, hắn có lẽ sẽ đón tiếp Già Lâu La, người kế nhiệm của mình, hiện giờ là thích khách mạnh nhất Già Lam.


"Đại nhân, đốc chủ có phân phó, ngài không được tự mình xuất chiến." Chưởng ban thấp giọng nhắc nhở, " Già Lam đều là loại người lang hổ, nếu ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không biết phải ăn nói thế nào với cấp trên."


"Không sao, chúng ta nhiều người, không sợ." Hạ Hầu Liễm đáp.


"Nhưng. . . . . ." Chưởng ban còn muốn khuyên nữa.


Tiếng người ở chử lâu bên kia bỗng sôi trào, là thế thân của Thẩm Quyết cùng Trương Chiêu đi ra . Chưởng ban liền im lặng, mọi người nín thở ngưng thần, gắt gao nhìn chằm chằm đại môn.


"Thẩm Quyết" cùng"Trương Chiêu" đang khách khí lấy lệ, nhường nhau lên xe ngựa trước. Hán vệ vây xung quanh, nắm chặt chuôi đao trên tay lộ ra dáng vẻ cảnh giác. Hạ Hầu Liễm khẽ nhíu mày, bọn họ không nên khẩn trương như vậy, thích khách rất mẫn cảm, bọn họ làm thế sẽ rất dễ bị phát hiện.


Xa xa truyền đến tiếng bánh xe ngựa, rồi tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên. Hạ Hầu Liễm sửng sốt, nhô đầu ra xem. Một chiếc xe bốn ngựa kéo từ cuối đường lớn chầm chầm tiến tới, khung xe chạm khắc hoa văn, trên nóc buông xuống lụa và tua cờ, bên mép xe treo một chiếc đèn phong đăng, chiếu sáng gương mặt người đánh xe ngồi dưới, hai gò má nhuộm sắc vàng âm trầm, nếp nhăn ngang dọc, tựa một tờ giấy cứng bị vò nhàu.


"Con mẹ nó đây là xe ai vậy?" Hạ Hầu Liễm cau mày.


"Có bốn giá, là của phiên vương gia."


"Có cách nào ngăn lại không? Lát nữa thích khách đến rồi, xe này ở đây vướng tay chân."


Chưởng ban đáp: "Không thể ngăn được, đại nhân, là phiên vương gia "


Người đánh xe giục ngựa đi nhanh, xe càng ngày càng gần, chớp mắt đã tới dưới cổng chử lâu.


Hạ Hầu Liễm thầm chửi một tiếng, nói: "Quản hắn là ai. Phái một người qua, nói đốc chủ đang ở đây, Thiên Vương lão tử cũng không được qua."


Làm như vậy quả là không có lợi cho thanh danh của Thẩm Quyết, nhưng không còn cách khác . Chưởng ban đáp ứng một tiếng, đang định bước ra. Ánh trăng trượt khỏi đám mây đen, tầng không u ám bỗng sáng tỏ đôi chút, ánh sáng lành lạnh chiếu xuống, một khắc khi người đánh xe vung roi quất ngựa bỗng có một tia kim loại sắc bén lóe lên, lưỡi dao cắt qua tầm mắt Hạ Hầu Liễm.


Trong tay áo hắn dấu đao!


Hạ Hầu Liễm giật mình, hô to: "Chặn xe lại!"


Mọi người rút đao khỏi vỏ, ánh đao liền thành một mảnh, màn đêm đen như sáng loáng trong chớp mắt.


Người đánh xe dồn sức vung roi, bốn con ngựa đồng thời hí lên một tiếng, như phát điên mà lôi thùng xe chạy về phía trước. Hạ Hầu Liễm đẩy chưởng ban sang một bên, lao ra đầu hẻm, chém đứt dây cương xe ngựa Thẩm Quyết, xoay người nhảy lên ngựa. Hán vệ chậm một bước, cũng lên ngựa đuổi theo.


Gió lạnh đập vào mặt, tiếng vó ngựa như trống, Hạ Hầu Liễm nghe thấy tiếng mình kịch liệt thở dốc. Xe ngựa chạy rất nhanh, bánh xe điên cuồng chuyển động, thùng xe cũng lay động không ngừng, phát ra âm thanh loảng xoảng đinh đang, giống như sẽ lập tức rụng rời. Hạ Hầu Liễm chậm rãi tiếp cận đuôi xe ngựa, tuyết dưới bánh xe bắn tung tóe cơ hồ muốn táp thẳng vào mặt.


Phía trước chính là điểm tận cùng của chợ Tây, cũng là biên giới mai phục của hán vệ, tuyệt đối không thể để xe ngựa rời khỏi đường cái.


Hạ Hầu Liễm giục ngựa đuổi theo, hán vệ phía sau bắn ra một loạt tên ngắn, mũi tên phát ra tiếng gào rít sắc nhọn, ghim lên hai bên thùng xe. Nháy mắt khi mũi tên ghim vào tấm bản gỗ, từ bên trong mở ra một lưỡi sắt, giống như vuốt của mãnh thú, gắt gao bám chặt sườn xe.


"Kéo!" Hạ Hầu Liễm ra lệnh một tiếng.


Tất cả hán vệ đồng thời ghìm ngựa, khóa sắt nháy mắt kéo căng, ba bên vách xe đều bị kéo sụp, vụn gỗ bay tứ tung, vô số mũi tên trong xe bắn ra, kín đặc như ong rời tổ. Hạ Hầu Liễm nhanh chóng cúi thấp tránh thoát mũi tên, có hán vệ bị bắn ngã khỏi ngựa, nhưng lại càng nhiều hán vệ hơn nữa từ phía sau vượt đến. Xa xa nhìn lại, giống một chiếc xe ngựa rách nát kéo theo một đợt hắc triều cuồn cuộn, xô ầm ầm trên phố.


Nhóm hán vệ đã bắt kịp xe ngựa, mũi tên có vuốt sắt lại một lần nữa được bắn ra. Không đếm được biết bao nhiêu móng vuốt trúng lên thân thể thích khách, khi bọn họ kéo ngược lại, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chúng, trên nền tuyết kéo ra vết máu thật dài, trong bóng đêm không nhìn rõ màu đỏ, vết máu giống vô số nét bút lông vẽ lên nền tuyết từng vệt thê lương.


Từ nóc nhà hai bên đường nhô lên rất nhiều đầu người, là Đông Hán đề kỵ mai phục. Mọi người dương cung cài tên, mũi tên ngưng tụ ánh trăng lạnh lẽo, sáng đến bức người. Đội trưởng ra lệnh một tiếng, đầy trời vũ tiễn gào thét xông ra, không khí như bị cắt thành nhiều mảnh tạo thành tiếng huýt gió, phảng phất như lệ quỷ khóc gào, tiếng sắc bén như có thể xuyên qua sọ người .


Nhưng mà thích khách ngàn cân treo sợi tóc lại vẫn tiếp tục bắn ra thủ nỗ, trúng mấy hán vệ đi bên sườn xe, rồi dùng một sức bật kinh người nhào vào bóng đêm lập tức nhảy lên cướp ngựa phóng đi. Ba thích khách khác liền chém đứt dây cương, cũng phi thân lên ngựa.


Mũi tên nhọn bay giữa khoảng không, tất cả đều cắm phập vào sàn xe. Chiếc xe nghiêng lệch đổ sang chăn đường đám Hán vệ, Hạ Hầu Liễm phóng ngựa nhảy qua, tiếp tục truy kích.


"Đại nhân, bọn chúng đã chạy qua khỏi biên giới mai phục !"


Đã rời khỏi phố chợ Tây, nhóm thích khách lăn vào bóng đêm phía trước. Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn lại nhân số Hán vệ, ước chừng ba mươi người, còn có hán vệ từ phía sau vượt đến. Hạ Hầu Liễm quyết định thật nhanh: "Tiếp tục đuổi theo! Đi theo đường bọn chúng chạy, chú ý khiên cơ ti!"


Hán vệ đồng loạt quát ngựa truy kích, mũi tên không ngừng bắn ra, không ít thích khách ngã ngựa, lập tức có hán vệ từ phía sau vượt lên bắt, nhưng mà vừa túm được liền phát hiện thích khách đã tự sát bỏ mình. Thích khách càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại ba người ở trong bóng đêm chạy như điên.


"Chỉ có bọn họ mới đúng là thích khách thật sự của Già Lam, những người khác đều là gián điệp." Hạ Hầu Liễm lớn tiếng hạ lệnh, "Đuổi theo!"


Ánh trăng dần dần bị mây đen che khuất, ngã tư đường tối đến đáng sợ, chung quanh là bóng đêm dày đặc, giống như ẩn tàng vô số nguy hiểm. Tiếng vó ngựa xa xa truyền tới, rất có tiết tấu, giống như từng đợt trống dưới nền tuyết, lộc cộc, lộc cộc, gõ vào lòng người. Thích khách biến mất nơi góc khuất, Hạ Hầu Liễm giục ngựa vượt qua, vừa vặn thấy góc áo hắn trốn vào ngõ nhỏ chợt lóe rồi biến mất, giống cánh tàn của một con thiêu thân.


"Châm lửa! Đao phía trước, người phía sau!" Hạ Hầu Liễm lớn tiếng hô.


Đuốc lần lượt sáng lên, Hạ Hầu Liễm nhận một cây, xuống ngựa tiến vào con hẻm. Bóng đêm trong đó thật trầm, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt mỗi người màu vàng rực rỡ, nhìn qua giống tượng phật trong miếu thờ. Thích khách lẩn khuẩn trong ngóc ngách, bọn họ đuổi không ngừng. Hẻm chật đến nỗi chỉ đủ cho hai người song vai đi, bên tường để đầy bô chứa chất thải, không khí ngập một mùi nước tiểu, không ngừng có tiếng bô bị đạp chúng, kêu loảng xoảng loảng xoảng vang thành một mảnh. Thích khách tách ra đi, hán vệ cũng chia đường truy kích. Ngõ nhỏ như màng nhện chằng chịt, thích khách chạy trốn cùng Hán vệ truy kích như thủy ngân, lan tràn khắp nơi.


Hạ Hầu Liễm xung trận đi đầu, khoảng cách với thích khách cơ hồ chỉ có vài bước xa, giống như cây đuốc vươn lên là có thể chạm đến góc áo hắn, nhưng mỗi lần đều chậm một chút. Hạ Hầu Liễm sờ lên túi cung tên bên người, lại phát hiện đều đã dùng hết, chỉ có thể nghiến răng mà đuổi theo. Góc đường âm trầm, bóng dáng thích khách vụt sáng lại biến mất, đôi khi mông lung đôi khi lại chân thật, chợt xa chợt gần tựa Quỷ Hồn.


Không đúng! Trong đầu vụt lên một dòng suy nghĩ, Hạ Hầu Liễm đột nhiên dừng bước chân.


Có gì không đúng! Ngõ hẻm là nơi dễ dàng bố trí khiên cơ ti nhất, vì sao chạy lâu như vậy, một sợi cũng không nhìn thấy. Còn nữa, Già Lam đáng ra sẽ có trợ thủ, thích khách chạy lâu như vậy, sao không thấy tiếp ứng?


Đám thích khách này, không giống như là ám sát, mà là đang muốn dẫn bọn họ đi đến một nơi nào đó! Hạ Hầu Liễm không do dự, lập tức ngừng đuổi theo, ra hiệu lệnh rút quân. Hắn lúc này mới phát hiện phía sau trống không, một người cũng không có. Chạy quá nhanh, vậy mà không chú ý người phía sau đã không theo kịp. Cây đuốc chỉ chiếu sáng một tấc vuông, bóng tối phủ xuống đầu vai, tầm mắt phía trước tối đen, mỗi bước đi như lâm vào ranh giới của kẻ địch. Hắn cảm giác hô hấp tắc nghẽn, giống như yết hầu bị một sợi xích cuốn chặt.


Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ dị, kẻ trước đây ẩn trong bóng tối dò xét con mồi là hắn, hiện tại lại biến thành con mồi.


Bỗng nhiên, tiếng âm thanh sắc nhẹm từ phía sau đánh úp tới, như độc xà le lưỡi, răng nanh hiển lộ!


Hạ Hầu Liễm theo bản năng vung lửa ngăn cản, đoản thiếc xuyên thủng cây đuốc, một sức mạnh thật lớn khiến cây đuốc trong tay Hạ Hầu Liễm bay ra, lăn vào nền tuyết. Màu đỏ ánh lửa như phù dung sớm nở tối tàn nhảy lên một chớp mắt, sau đó tắt lụi, chỉ còn lại có tiếng xì xì vang lên. Thế gian bỗng chốc tối tăm, bóng đen nặng nề đổ xuống từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy hắn. Ngõ nhỏ yên tĩnh vô cùng, hắn nghe thấy tiếng nhịp tim và hô hấp của chính mình.


Hạ Hầu Liễm rút đao, đi về phía trước vài bước.


Hắc ám. Lặng thinh.


Đế giày dẵm lên tuyết lạo xạo, nguy hiểm cận kề, hắn tựa hồ cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của thích khách kia, như mũi nhọn đâm lên sống lưng mình.


Đối thủ của hắn là ai? Già Lâu La? Hay là Khẩn Na La?


Tâm hắn xao động bất an, trong bóng tối giống như có gì đó sắp phun trào. Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh, hắn nói với chính bản thân. Hít sâu một hơi, không đi thêm về phía trước, hai tay nắm đao, hơi hơi hạ người ngồi xuống. Hắn nhắm mắt lại, cũng không nhìn chăm chú vào đâu nữa, càng nhìn chỉ càng tối, bên tai có tiếng gió đêm, thổi qua sợi tóc hắn, lướt trên gò má, băng hàn lạnh lẽo. Hắn vẫn giữ tư thế cầm đao, cả người sâm nghiêm như một tòa tượng đá.


Thật lâu trước kia, khi hắn tu tập bách gia đao pháp từng luyên một loại đao, tên mang đao. Người thụ huấn phải bịt mắt ngồi trong khu rừng mùa hè, nghe ngàn vạn tiếng ve kêu. Người giáo huấn sẽ ở trước mặt hắn thả xuống 1 cây kim, hắn phải ở giữa biển hồ tiếng ve kia phân biệt ra được âm thanh cây kim xé qua không khí, sau đó vung đao chém xuống. Đôi khi thính giác so với thị giác còn đáng tin cậy hơn, khi đao ở ngoài tầm nhìn, chỉ có thanh âm mới có thể khiến vị trí kẻ cầm đao bại lộ.


Hiện tại không có ve kêu, chỉ có thinh lặng. Gió đêm sẽ nói cho hắn, phương hướng của kẻ địch ở nơi nào.


Từ rất xa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, đó là tiếng hán vệ đang bôn tẩu. Gió thổi vào những sào trúc để dựa bên tường, tạo thành tiếng rào rào. Con chuột nhắt theo cống ngầm chạy ra, chút chít rúc vào mấy hòm xiểng đặt trên mặt đất. Ngoài ngõ nhỏ từ đường cái truyền đến tiếng gõ mõ sang canh, bang bang bang ba cái, lại ba cái.


Gió thổi bên tai, động tĩnh của vạn vật đều như sấm đánh.


Đột nhiên, từ một nơi nào đó,xuất hiện một kẽ nứt, giống như tia chớp xé rách màn đêm. Hạ Hầu Liễm mở to hai mắt!


Quỷ ở sau lưng!


Trong bóng đêm hai thanh đao va chạm cheng một tiếng, lưỡi đao ma sát sinh tia lửa, giống hoa hỏa giữa đêm.


Sau đó hóa thành ánh sáng nhạt, hắn thấy tấm mặt nạ bóng loáng lạnh như băng, sau lớp mặt nạ là một đôi mắt đen vô cảm hờ hững.


Sau khoảnh khắc hai thanh đao chạm vào nhau rồi rách ra, họ đứng đối diện cách nhau một màn đêm đen lạnh lẽo.


Hai tay vừa đón đỡ nhát chém của Hạ Hầu Liễm tê dại. Nhát trảm đó đúng là long xà xuất huyệt, chỉ có cao thủ cực kì mạnh mới có tốc độ ra tay nhanh đến vậy, hắn không cần hỏi cũng biết tên của thích khách này.


—— Già Lâu La.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.