Độc Cô Quái Khách

Chương 15: Nghe khúc đoạn trường hào kiệt nát gan



Mụ áo xanh lộ vẻ kinh hãi hỏi lại:

– Phải chăng tôn giá là... Âm Thánh Lâm Thiên Lôi?

Lão già cười đáp:

– Trí nhớ của nhị Phu nhân hay quá! Lâm Thiên Lôi chính là lão phu.

Mụ áo xanh hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Tôn giá thi triển âm công thần kỹ cản đường là có dụng ý gì?

Lão già đáp:

– Lão phu đương đi chơi tới đây thấy bọn nhị phu nhân trường đồ nhọc mệt thổi chơi một khúc để các vị giải cơn mệt nhọc mà thôi...

Ngừng lại một lát, lão hỏi:

– Nhị phu nhân có biết lão phu thổi khúc gì không?

Mụ áo xanh lạnh lùng đáp:

– Ta đang muốn thỉnh giáo?

Lão già đáp:

– Lão phu vừa thổi khúc đó là “Tĩnh Thần khúc”. Nó có công hiệu thức tỉnh tâm thần, giải trừ nhọc mệt. Dù người ba ngày không ngủ mà nghe khúc nhạc này là tinh thần sẽ hoàn toàn hồi phục, tráng kiện như thường.

Mụ áo xanh cười lạt nói:

– Xin đa tạ hậu ý của tôn giá.

Đoạn mụ lại lướt người đi tiến về phía trước. Nhưng mới đi chưa được bao xa thì giọng khàn khàn của lão già lại cất lên:

– Nhị phu nhân hãy thong thả.

Mụ áo xanh dừng bước hằn học hỏi:

– Lâm lão tiền bối còn muốn điều chi nữa?

Lâm Thiên Lôi đáp:

– Lão phu còn khúc thứ hai muốn thổi để nhị phu nhân nghe.

Mụ áo xanh gằn giọng hỏi:

– Còn khúc gì?

Lâm Thiên Lôi cười đáp:

– Khúc này kêu bằng “U Minh Dẫn” Mụ áo xanh ngơ ngác hỏi:

– “U Minh Dẫn” ư?

Lâm Thiên Lôi ngắt lời:

– Đúng thế! Khúc này mà tấu lên thì trong vòng trăm trượng con sâu cái kiến cũng phải chết hết.

Mụ áo xanh bật lên tràng cười the thé nói:

– Lâm lão tiền bối nói vậy chẳng hóa ra cuồng vọng lắm ư?

Lâm Thiên Lôi thản nhiên đáp:

– Nhị phu nhân thần công tinh thâm dĩ nhiên là không bị thương vì âm công của lão phu. Sao không thử nghe chơi một khúc?

Mụ áo xanh ngần ngừ một lúc ra chiều nóng nảy hỏi lại:

– Nếu Lâm tiền bối có yêu sách gì sao không nói huỵch ra, còn ấm ớ hoài!

Lâm Thiên Lôi cười khà khà:

– Lão phu chỉ yêu cầu nhị phu nhân một điều nhỏ mọn là buông tha những nhân vật đầu não các môn phái lớn ra. Lão phu mong nhị phu nhân vì một chút sĩ diện của lão phu mà ưng chuẩn cho.

Mụ áo xanh ngắt lời:

– Lâm lão tiền bối nói thế là sai. Ta chỉ mời các vị lên chơi núi Vân Vụ mấy bữa chứ có chuyện gì đâu? Sao Lâm lão tiền bối lại nói tới hai chữ buông tha?

Lâm Thiên Lôi lại cười khà khà nói:

– Vậy ra lão phu lầm lẫn, xin nhị phu nhân miễn chấp. Dù bọn họ được mời làm tân khách, lão phu cũng khẩn cầu nhị phu nhân miễn cho điều đó.

Mụ áo xanh ngẩn ngơ một chút rồi nói:

– Nếu ta không ưng thì sao?

Lâm Thiên Lôi đáp:

– Nếu nhị phu nhân không bằng lòng thì lão phu đành cho nhị phu nhân nghe khúc “U Minh Dẫn”.

Mụ áo xanh trầm ngâm một lúc rồi nói bằng giọng rất sắc bén:

– Phải chăng lão tiền bối ỷ vào âm công “U Minh Dẫn” để cứu bọn họ, nhưng Lâm lão tiền bối quên rằng nếu khúc U Minh Dẫn làm cho ta bị thương thì liệu bọ họ có an toàn được không?

Lâm Thiên Lôi không ngần ngừ gì đáp ngay:

– Tuy công phu âm tà của nhị phu nhân đã đến bực siêu phàm nhập thánh, nhưng về cách diệu dụng của âm công thì nhị phu nhân chưa hiểu rõ. Số là lão phu nếu định tấu cho một mình nhị phu nhân nghe thì dĩ nhiên bọn họ không thể nghe thấy được.

Mụ áo xanh lại ngần ngừ hồi lâu rồi đột nhiên nổi chàng cười the thé đáp:

– Được lắm!.... Ta ưng chịu nghe lời Lâm lão tiền bối.

Mụ ngừng lại một chút rồi trở giọng âm trầm nói tiếp:

– Có điều lão tiền bối nên nhớ kỹ là Thuần Vu Thế Gia bắt đầu từ hôm nay đã coi tiền bối là một ông bạn thân bậc nhất. Sớm muộn gì nhà Thuần Vu sẽ đưa đến tặng lão tiền bối một ít đồ vật mà tiền bối hưởng suốt đời không hết.

Mụ vừa nói vừa giơ tay lên rung một cái, một điềm bạch quang lấp loáng bắn ra.

Điểm hàn quang này vọt về phía một cây Bạch Dương cách đó chừng hai mươi trượng. Thủ pháp mụ đã mau lẹ lại lợi hại phi thường. Chỉ trong chớp mắt điểm hàn quang đã lấp loáng tới ngọn cây Bạch Dương.

Lâm Thiên Lôi lại nổi lên tràng cười khà khà nói:

– Nhị phu nhân, xin đa tạ!

Rồi dường như lão vươn tay bắt lấy điểm hàn quang.

Mụ áo xanh không nói gì nữa trầm giọng quát hai thiếu nữ che mặt dắt con ngựa có Thẩm Thiến Hoa ngồi trên lại cho mụ cưỡi chạy như bay, thoáng cái đã mất hút.

Bọn Thiện Tâm thiền sư cùng quần hùng khác nào người đang như mơ choàng tỉnh giấc. Bọn người này tự hào là những nhân vật vào hạng nhất võ lâm, vậy mà họ cảm thấy trong đêm rồi đã trải qua một trường ảo mộng toàn những chuyện quái dị, hư hư thực thực khiến cho hào khí họ bị suy giảm rất nhiều...

Đại danh của Âm Thánh Lâm Thiên Lôi quần hùng nghe thấy đã lâu nhưng lão khác nào hạc nội mây ngàn. Trước nay lão lại không giao du với bất cứ môn phái nào. Ngoài ra cũng chẳng mọt ai hay uy thế về âm công của lão ghê gớm đến đâu, vì vậy mà đối với danh hiệu Âm Thánh Lâm Thiên Lôi chưa mấy người coi trọng vọng.

Sau một hồi lặng lẽ khá lâu, Thiện Tâm thiền sư khẽ tuyên phật hiệu rồi trông về ngọn Bạch Dương cách đó hai mươi trượng nói:

– Lâm lão thí chủ là bậc cao nhân võ lâm, bọn lão tăng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hận mình vô duyên không được bái kết. Ơn đức cứu viện của thí chủ bữa nay, bọn lão tăng xin ghi vào phế phủ, suốt đời chẳng dám lãng quên...

Lâm Thiên Lôi bật lên tràng cười ha hả nói:

– Các vị bất tất phải khách sáo.

Thiện Tâm thiền sư ngẩn ngơ một lúc rồi nói:

– Lâm lão tiền bối có thể hiện thân để bọn lão tăng bái tạ được chăng?

Lâm Thiên Lôi lạnh lùng đáp:

– Bất tất phải thế...

Lâm Thiên Lôi ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Câu chuyện nhỏ mọn này có chi đáng kể mà thiền sư phải nói đến hai chữ cảm tạ? Hiện giờ kiếp vận giang hồ đã bắt đầu khủng khiếp, các vị đều là nhân vật đầu não của nhưng môn phái võ lâm rất cần đến trong công cuộc cứu nguy dẹp loạn. Kế hoạch ngày nay là ở chỗ đó.

Thiếu Lâm Thiền sư nghiêm trang đáp:

– Đa tạ Lâm lão hiệp sĩ có lời chỉ giáo. Bây giờ bọn lão tăng xin cáo từ.

Thiện Tâm thiền sư nói xong chắp hai tay trước ngực hướng về phía ngọn Bạch Dương thi lễ. Những người khác cũng chắp tay để tỏ lòng kính cẩn rồi mới ra đi.

Độc Cô Nhạn trong lòng nghi hoặc. Chàng không hiểu Âm Thánh Lâm Thiên Lôi này là nhân vật thế nào? Những lời hăm dọa của lão khiến cho ba người che mặt trong Thuần Vu Thế Gia phải khiếp sợ, thì đủ biết tuyệt nghệ của lão phải vào hạng hiếm có trên đời.

Lúc này trời đã bình minh. Ở chốn sơn lâm, làn mù buổi sớm hãy còn dày đặc. Trong vòng mấy chục thước cảnh vật tối mò, so với ban đêm còn mù mịt hơn nhiều.

Độc Cô Nhạn không đè nổi tính hiếu kỳ, đồng thời chàng cũng không thể bỏ qua một chuyện kỳ dị nào mà chàng chưa hiểu. Chàng liền tung mình nhảy xuống rồi từ từ tiến về phía cây Bạch Dương.

Bất thình lình chàng nghe thấy tiếng người quát:

– Đứng lại!

Độc Cô Nhạn giật mình kinh hãi vì chàng đi rất thong thả và đã ngầm vận thần công thì dù ở trong đám mây mù dày đặc nhưng trong vòng mấy trượng xung quanh cả tiếng gió lay ngọn cỏ cũng không qua khỏi thính nhĩ của chàng. Tiếng quát này gần kề bên tai mà chàng chưa phát giác có người đến mới thật là kỳ.

Độc Cô Nhạn vội ngó về phía phát ra thanh âm thì thấy một thiếu nữ mặc đồ trắng, nhưng là một thiếu nữ mà chàng chưa hề quen biết.

Độc Cô Nhạn sửng sốt nói:

– Cô nương là ai? Sao lại ẩn thân tại chốn này?

Bạch y thiếu nữ cười hề hề đáp:

– Lão phu là Âm Thánh Lâm Thiên Lôi. Các hạ không nghe lão phu đã thổi mấy khúc vừa rồi ư?

Lúc này Độc Cô Nhạn mới nhìn thấy tay thiếu nữ cầm một ống sáo trong như ngọc. Đầu ống sáo này đeo một tấm ngân bài có ánh sáng lấp loáng. Chàng không khỏi bật cười nói:

– Té ra cô nương giả mạo Lâm Thiên Lôi để hăm dọa người nhà Thuần Vu Thế Gia bỏ đi.

Nữ lang áo trắng dương cặp mày lá liễu lên đáp:

– Không phải giả mạo đâu. Chính gia gia ta bảo làm như vậy.

Độc Cô Nhạn cười nói:

– Thì ra cô nương là tôn nữ của Âm Thánh Lâm tiền bối. Phương danh cô nương là...

Nữ lang áo trắng tươi cười ngắt lời:

– Ta là Lâm Nguyệt Thu. Nguyệt là trăng, Thu là mùa Thu.

Độc Cô Nhạn hững hờ nói:

– Tên cô hay quá nhỉ... Tại hạ xin cáo từ!

Lâm Nguyệt Thu ngẩn người ra một chút rồi hỏi:

– Ngươi đi một cách đột ngột thế ư?

Độc Cô Nhạn dừng bước. Chàng lấy làm kỳ hỏi lại:

– Tại hạ cùng cô nương vốn không quen biết, đã không phải bạn, cũng không phải thù. Không đi thì còn chờ gì nữa?

Lâm Nguyệt Thu đỏ mặt lên. Nàng thẹn quá hóa giận, xẵng giọng nói:

– Ít ra ngươi phải cho biết quí danh, đến đây có việc gì đã chứ!

Độc Cô Nhạn đáp:

– Tại bạ là Độc Cô Nhạn, tức chim Nhạn lẻ loi một mình tung bay khắp chốn, chẳng muốn cùng ai bè bạn thì chuyện đến đây cũng là ngẫu nhiên mà thôi.

Lâm Nguyệt Thu khẽ “Hứ” một tiếng rồi nói:

– Ngươi tưởng ta không biết lai lịch của ngươi chăng?

Độc Cô Nhạn đảo mắt nhìn quanh đáp:

– Nếu cô nương đã biết thì còn hỏi làm chi cho rườm?

Nguyên Độc Cô Nhạn bản tính cô độc một mình, không muốn kề cận đàn bà con gái... Giả tỷ vừa rồi không biết là Lâm Nguyệt Thu trá xưng Âm Thánh Lâm Thiên Lôi thì chàng chẳng đến điều tra làm chi và đã dông tuốt rồi. Vì thế mà chàng nói xong liền bỏ đi luôn.

Lâm Nguyệt Thu vội lạng người đến trước mặt hỏi:

– Độc Cô Nhạn! Phải chăng vừa rồi ta không cứu Thẩm Thiến Hoa mà ngươi tức giận?

Độc Cô Nhạn cười ha hả đáp:

– Cô nương nói chi kỳ vậy! Có cứu hay không là quyền ở cô nương có can gì đến tại hạ?

Lâm Nguyệt Thu vẻ mặt buồn thiu, đỏ mặt nhìn chàng hỏi:

– Trên chốn giang hồ đồn đại thị là tình nhân của ngươi chẳng lẽ không đúng hay sao?

Độc Cô Nhạn cười rộ đáp:

– Tại hạ đã nói một mình trơ trọi như một chiếc nhạn lẻ, chẳng dính líu gì đến Thẩm cô nương cả, còn trên chốn giang hồ người ta đồn đại thì mặc người ta, tại hạ chẳng quan tâm làm quái gì!

Lâm Nguyệt Thu hớn hở tươi cười nó:

– Nếu vậy thì ta đưa ngươi về yết kiến gia gia!

Độc Cô Nhạn ngơ ngác hỏi:

– Có chuyện gì không?

Lâm Nguyệt Thu đáp:

– Chẳng có chuyện chi hết!

Độc Cô Nhạn nhìn ra chỗ khác nói:

– Tại hạ có việc gấp bên mình, xin để bận khác tới bái kiến Lâm lão tiền bối.

Lâm Nguyệt Thu vẫn đứng chắn trước mặt chàng, nàng khăng khăng một mực:

– Không được! Phải đến ngay hôm nay mới xong!

Hai người chỉ đứng cách nhau mấy thước, một người đón đường, vạt áo không khỏi va chạm vào nhau.

Độc Cô Nhạn thấy mùi hương ngào ngạt xông vào mũi. Hơi thở của thiếu nữ đưa vào khứu giác. Chàng không nhẫn nại được trầm giọng gắt lên:

– Nam nữ thọ thọ bất thân. Cô nương làm thế mà không thẹn ư?

Câu này thật quá đáng! Lâm Nguyệt Thu đỏ mặt đến tận mang tai. Nàng tức quá trào cả nước mắt ra.

Độc Cô Nhạn không nhìn gì đến. Chàng bật lên tràng cười ha hả rồi băng băng đi ngay.

Nhưng chàng chưa đì được mười trượng thì tiếng sáo réo rắt lên cao vút đến tận từng mây. Tiếng sáo lúc này so với lúc trước thật khác nhau xa. Thanh âm phảng phất như ngọn trùy sắt đánh vào tâm khảm khiến cho hai chân chàng nhũn ra. Bất giác chàng phải dừng bước...

Lâm Nguyệt Thu ngừng tiếng sáo, tung mình đến chắn trước mặt Độc Cô Nhạn, nàng cười khẩy hỏi:

– Độc Cô Nhạn! Người dám ỷ minh bản lãnh cao cường mà khinh ta ư?

Tiếng sáo vừa dứt, Độc Cô Nhạn cảm thấy huyệt đan điền nổ bùng một tiếng. Luồng nhiệt khí tiêu tan, công lực khôi phục như cũ. Chàng ngẩn người ra một chút đưa cặp mắt sắc bén nhìn chằm chặp vào ống ngọc địch của Lâm Nguyệt Thu. Chàng chau mày hỏi:

– Cái này có phải là ma thuật của bàng môn tả đạo không?

Lâm Nguyệt Thu ngạo nghễ đáp:

– Đây là âm công tinh thâm đến mức thượng thừa, sao ngươi bảo là ma thuật? Độc Cô Nhạn nổi tiếng hào kiệt trên chốn giang hồ kể ra cũng uổng.

Độc Cô Nhạn hơi đỏ mặt lên, nói:

– Cô nương chỉ có một công phu để tranh cường đã lấy chi làm lạ? Thật chưa đáng kể vào đâu! Về những môn khác, tại hạ không phải tự phụ, nhưng chắc cô nương không thể chống nổi mười chiêu!

Lâm Nguyệt Thu dương cặp mày lá liễu, vẻ mặt lạnh lùng đáp:

– Học nghệ cốt ở chỗ tinh thâm, chứ không cần biết nhiều. Tỷ như ngươi có học nhiều đến đâu mà môn nào cũng nông cạn thì được ích gì? Vừa rồi có mụ đàn bà trong nhà Thuần Vu Thế Gia mới bị ta hăm dọa đã phải nép mình đầu hàng rồi cúp đuôi bỏ chạy, ngươi không thấy hay sao?

Độc Cô Nhạn vẫn không chịu, chàng cãi:

– Cái đó chẳng qua là lối giảo quyệt của cô nương, nếu âm mưu bị khám phá thì e rằng cô nương không chống nổi.

Miệng chàng tuy nói vậy nhưng trong bụng vẫn cho là Lâm Nguyệt Thu nói có lý và tự biết thuyết của mình không đứng vững.

Chàng đã từng tung hoành trong giang hồ, lại hạ sát tay cao thủ khắp thiên hạ tại hang Hồ Lô núi Nhật Nguyệt, song với bọn Thiên Long tăng, Vô Danh Tẩu và ba người đàn bà của Thuần Vu Thế Gia thì chàng đành chịu đầu hàng.

Giả tỷ chàng có một môn tinh thâm như Lâm Thiên Lôi thì không đến nỗi bị thất bại như ngày nay.

Độc Cô Nhạn đang ngẫm nghĩ bỗng Lâm Nguyệt Thu cười lạt nói:

– Sở dĩ ta phải mạo xưng gia gia, một là ta muốn tránh sự rắc rối hai là ta khỏi phải giết một ít nhân mạng. Thực ra âm công thần kỳ của ta cũng tinh thâm đến mức tương tự như gia gia.

Độc Cô Nhạn bần thần một lúc rồi chàng lẩm bẩm:

“Ngày trước mình quên không học nghề. Giả tỷ hôm nay mình có biết môn âm công thì bữa nay đâu đến nỗi bị bại nhục về tay mấy con nha đầu. Rồi đây khi có thì giờ rảnh, mình cũng phải dành mấy ngày để nghiên cứu luyện môn này một phen”.

Lâm Nguyệt Thu dường như đã nhìn rõ tâm sự chàng, nàng cười lạt nói:

– Về môn âm công không phải tự nhiên nghiên cứu mà hiểu được đâu. Nếu không có khúc tiêu phổ này thì ngươi có học đến đâu cũng bằng vô ích mà thôi.

Độc Cô Nhạn bật lên tràng cười lạnh như băng nói:

– Tại hạ không thỉnh cô nương làm sư phụ đâu! Vả lại cũng không thích học môn công phu này... nếu cô nương không có điều chi chỉ giáo thì tại hạ xin cáo biệt.

Lâm Nguyệt Thu hắng giọng rồi nói:

– Trừ phi người gặp gia gia ta rồi thì không kể. Nếu không thế thì ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây một bước...

Độc Cô Nhạn tức bực gầm lên:

– Trừ phi tiếng sáo của cô nương giết chết được tại hạ, còn không thì tại hạ chẳng chịu nghe lời hô hoán của cô nương nữa đâu.

Lâm Nguyệt Thu trừng mắt lên đáp:

– Muốn giết ngươi cũng chẳng khó gì!

Độc Cô Nhạn cười nhạt nói:

– Lời nói vu vơ chẳng bổ ích gì! Sao cô nương chẳng động thủ đi?

Độc Cô Nhạn nghĩ thầm trong bụng:

“Vừa rồi sở dĩ mình bị tiếng sáo kiềm chế đã vận công kháng cự, nên tiếng sáo mới nhân chỗ sơ hở mà len lỏi vào được”.

Chàng nghĩ vậy liền lập tức tập trung ý chí, bỏ hết tạp niêm và bắt đầu theo thuật điều hòa hơi thở của bậc nội công thượng thừa, chuẩn bị đối phó với tiếng sáo của Lâm Nguyệt Thu.

Lâm Nguyệt Thu không nói gì nữa. nàng cầm ngang ống sáo ngọc đặt ngang lên môi thổi.

Tiếng sáo bắt đầu bằng một giọng nỉ non ai oán.

Độc Cô Nhạn nhắm mắt lại, chẳng động tâm chút nào, nhưng tình trạng này tiếp tục kéo dài. Tiếng sáo như oán than, như tỷ tê, như khóc lóc, mỗi lúc đi vào chỗ lâm ly thống thiết, thật khiến cho người ta cầm lòng không đậu.

Độc Cô Nhạn một mặt tiếp tục vận công kháng cự, mặt khác chàng lại không nhịn được phải lắng tai nghe. Đồng thời chàng nghĩ thầm:

– Tại sao cùng là một ống ngọc địch mà thổi lên những khúc điệu khác nhau một trời một vực?

Độc Cô Nhạn còn đang xoay chuyển ý nghĩ thì chàng bị tiếng sáo kiềm chế.

Lúc này tiếng sáo tưởng chừng như làm đứt ruột gan người ta ra. Nó chẳng khác người người quả phụ than khóc lúc canh khuya, lại giống khách hồng nhan thương cho ngày thu tàn tạ. Bất giác lòng chàng như thất bại muốn khóc mà không thành tiếng.

Đột nhiên tiếng sáo ngừng lại. Lâm Nguyệt Thu cười khanh khách nói:

– Độc Cô Nhạn vẫn tự phụ là con người lạnh nhạt phi thường nhưng thực ra tâm tình chàng vô cùng nồng nhiệt, tình cảm của chàng cực kỳ phong phú!....

Độc Cô Nhạn vội trấn tĩnh tâm thần đáp:

– Cô nương thật là lầm to hơn cả những cái lầm rất lơn! Tại hạ tuy đầu xanh tuổi trẻ, nhưng tâm lòng đã lặng như mặt hồ thu hoặc chết hẳn như giếng không không nước để mà nỏi sóng...

Lâm Nguyệt Thu cười như nắc nẻ ngắt lời:

– Ngươi nghe khúc “Đoạn Trường ngâm” của ta mà không sa một giọt lệ nào mới đáng là hán tử gam lim dạ sắt. Còn ngươi đại khái cũng là... nhưng thôi, ta bất tất phải nói nhiều nữa.

Độc Cô Nhạn đột nhiên kinh hãi. Lúc này chàng mới phát giác ra nước mắt mình tràn trề đầy mặt. Chàng không ngờ khúc “Đoạn Trường ngâm” của Lâm Nguyệt Thu đã làm cho chàng phải sa lệ mà chàng không biết. Bất giác chàng đỏ mặt lên đứng phắt dậy vừa lau mặt vừa nói:

– Thế là đủ! Lệnh tổ phụ bây giờ ở đâu?

Lâm Nguyệt Thu đáp:

– Cách đây chẳng xa là mấy, đi bộ chỉ mất một ngày.

Độc Cô Nhạn không khỏi kinh hãi, chàng hỏi lại:

– Người ở về hướng gì và địa phương nào?

Lâm Nguyệt Thu thản nhiên đáp:

– Gia gia ta ở Lục Bàn Sơn, Các núi Vân Vụ không xa mấy, ở đây đi rất tiện đường.

Độc Cô Nhạn không khỏi bẽn lẽn vì Lâm Nguyệt Thu đã nói trúng tâm sự của chàng. Mụ áo xanh ở Thuần Vu Thế Gia đã hẹn chàng phải ba ngày lên núi Vân Vụ. Tuy chàng không yêu Thẩm Thiến Hoa, nhưng chàng phải cứu nàng vì sau ba ngày Thẩm Thiến Hoa khó lòng thoát nạn.

Độc Cô Nhạn tâm tình trầm trọng. Lúc rời khỏi Bạch Cốt Động chàng định đến thẳng núi Nhạn Đảng ở Nam Cương để kiếm Kim Ty Thải. Không ngờ phải ước hội cùng mụ áo xanh trong vòng ba ngày. Nếu nay lại đi cùng Lâm Nguyệt Thu đến gặp gia gia nàng thì khó lòng lên núi Vân Vụ được, đồng thời trì hoãn cả việc đi núi Nhạn Đảng nữa.

Lâm Nguyệt Thu thấy chàng thộn mặt ra liền cười nói:

– Ta chẳng giấu gì ngươi, việc ngươi đi gặp gia gia ta là do chủ ý của lão gia. Lão gia đã cho ta hay rằng điều thứ nhất là người muốn viện trợ cho chưởng môn các phái lớn thoát khỏi vòng cương tỏa của bọn người Thuần Vu Thế Gia.

Điều thứ hai là đưa ngươi về ra mắt lão gia.

Độc Cô Nhạn nói:

– Cô nương nói vậy thì ra lệnh tổ phụ chẳng những âm công cao thâm rất mực mà lại còn biết bói toán nữa.

Lâm Nguyệt Thu đáp:

– Lão gia không biết bói toán đâu, nhưng giỏi phán đoán, dĩ nhiên đầu óc lão gia sáng suốt hơn người.

Độc Cô Nhạn vẫn tự phụ là người thông minh mà lúc này bị Lâm Nguyệt Thu mỉa mai. Chàng cũng có ý tức giận và thẹn đỏ mặt lên nhưng không biết nói sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.