Độc Cô Quái Khách

Chương 42: Cảnh rùng rợn tại nhị long trang



Độc Cô Nhạn lòng như se lại cũng vọt đi theo.

Trong nhà đại sảnh yên lặng như tờ. Không một bóng người. Cách trần thiết trong phòng vẫn còn tề chỉnh màn the buông rủ, chẳng dính bụi trần tựa hồ chưa phát ra một biến cố nào.

Độc Cô Nhạn đầu óc căng thẳng như dầy đàn. Chàng cố gắng kiềm chế mối xúc động, lặng lẽ theo sau Tứ Bất hòa thượng đi vào nội thất.

Tứ Bất hòa thượng dường như đã thuộc hết mọi ngõ hẻm. Xuyên qua nhà nội thất rồi, lão lại do một cửa ngách có che tấm rèm vải, cúi xuống đi vào.

Độc Cô Nhạn theo sau lão lúc rảo bước lúc chậm chạp. Sau chàng thấy Tứ Bất hòa thượng dừng bước miệng lẩm bầm:

– A di đà Phật! A di dà Phật!...

Độc Cô Nhạn ngấm ngầm kinh hãi, chàng vội né người bước vào thì một thảm cảnh bày ra trước mắt. Chàng tưởng chừng huyết dịch toàn thân đóng kết cả lại.

Phía trong là một gian phòng nhỏ bí mật. Trong phòng này có đến hơn một chục tử thi chất đống.

Sự thực thì mười mấy xác chết này cũng không có cách nào đếm cho rõ được, vì những xác chết sau khi bị trúng độc tắt thở được kéo vào trong phòng rồi rồi lại bị loạn đao chém ra từng mảnh, Bây giờ chỉ nhìn thấy tay chân bị chặt phăng ra và mình mẩy cũng không còn nguyên vẹn. Tất cả một đống máu bầy nhầy, nát bét.

Độc Cô Nhạn đứng ngẩn người ra hồi lâu rồi nghiến răng nói dằn từng tiếng:

– Tại hạ thật lấy làm hối hận là không đem lão thất phu Tư Đồ Xảo phanh thây làm muôn đoạn...

Tứ Bất hòa thượng hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Cái Bang lập thành bang quá ngàn năm. Bao giờ bang này cũng chủ trương cứu nạn, phò nguy, giúp người chính nghĩa diệt kẻ gian tà mà ngày nay những những nhân vật đầu não đi đến kết quả thê thảm này. Đại hiệp nghĩ lại những vụ Cái Bang đã trợ giúp cho đại hiệp. Lý bang chúa phái thuộc hạ đưa tín phù tối cao của bản bang là Cửu Bổng Đồng bài giao cho đại hiệp thì phỏng có khác gì bắt toàn thể đệ tứ Cái Bang phải chịu dưới quyền điều khiển của đại hiệp. Thế mà họ đã thu được kết quả là đại hiệp phóng thích tên hung thủ sát hại bọn họ...

Độc Cô Nhạn biết mình có lỗi nhưng bị nhà sư lè nhè bên tai. Chàng lấy làm khó chịu, liền trầm giọng quát:

– Thôi đừng nói nữa...

Mặt chàng tím bầm, cặp mắt trợn tròn xoe, trán nổi gân xanh. Coi thế đủ biết tâm tình chàng xúc động đến cực điểm.

Hồi lâu Độc Cô Nhạn mới cất giọng thẫn thờ nói tiếp:

– Dã hòa thượng trỏ cho tại hạ biết đâu là di thể của Lý bang chúa.

Tứ Bất hòa thượng chép miệng thở dài giơ tay ra vừa trỏ vừa đáp:

– Ông già râu bạc mà dài kia là Lý bang chúa đó.

Độc Cô Nhạn nhìn theo ngón tay trỏ thì thấy thi thể này tương đối hãy còn hoàn chỉnh. Có lẽ lão là chúa tể một bang nên kẻ hạ thủ còn nể vì một chút. Nhưng lão cũng bị chặt một tay và nằm còng queo lẫn với những xác chết khác. Hai mắt phẫn nộ trợn lên, chưa nhắm lại.

Độc Cô Nhạn lòng đau như cắt. Chàng không tự chủ được quì hai chân xuống đến huỵch một tiếng. Chàng vừa khóc rống lên vừa nói:

– Độc Cô Nhạn này ngưỡng mộ đại danh từ lâu, ngờ đâu bữa nay được bái kiến tiền bối lại gặp thảm họa mà hóa ra người thiên cổ.

Tứ Bất hòa thượng đứng lên tìm lời nói móc:

– Độc Cô đại hiệp! Đại hiệp có biết vì nguyên nhân nào mà Lý bang chúa chết không nhắm mắt được? Đó là vì đại hiệp đã phóng thích tên hung thủ hủy diệt Cái Bang và khiến cho bọn người đây cũng bị thảm tử...

Độc Cô Nhạn còn biết nói sao được nữa. Chàng đưa tay đỡ thi thể Lý bang chúa để ngồi tựa vào vách tuyên thệ:

– Tại hạ xin phát thệ là trong vòng ba tháng truy tìm cho bằng được tên chánh hung Tư Đồ Xảo, phân thây hắn làm muôn đoạn tế điện trước hương hồn. Tại hạ còn tru lục cả bọn hung đồ đã tham dự vào vụ án thảm khốc này. Ngoài ra...

Chàng quay lại nheo mắt nhìn Tứ Bất hòa thượng rồi trịnh trọng nói tiếp:

– Tại hạ còn sống ngày nào, nhất định gắng sức ngày ấy chấn chỉnh lại oai danh cho Cái Bang, giúp Bang chúa Cái Bang truyền đời trùng hưng cơ nghiệp cho ngày thêm hiển hách.

Tứ Bất hòa thượng nét mặt rầu rầu buông một tiếng thở dài nói:

– Nếu được như vậy thì Lý bang chúa tuy hồn về chín suối cũng nhắm mắt được, chẳng còn điều chi oán hờn nữa. Nhưng...

Lão đưa mắt nhìn Độc Cô Nhạn rồi im miệng không nói nữa.

Độc Cô Nhạn nghiến hai hàm răng, đột nhiên rút kiếm ở sau lưng ra bẻ gãy làm đôi nói:

– Nếu tại hạ không làm được như lời thề sẽ cùng một số phận như thanh kiếm này.

Chàng đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi đứng lên hỏi:

– Ngoài Tư Đồ Xảo ra còn những tên nào dự vào cuộc mưu sát này?

Hiện giờ trong trang viện đã bỏ trống không, chẳng còn một bóng người. Hiển nhiên bọn chúng thấy Độc Cô Nhạn khôi phục lại công lực rồi. Chúng mới nghe phong thanh đã trốn biệt.

Tứ Bất hòa thượng chau mày đáp:

– Theo chỗ bản hòa thượng biết thì có Nhị Long trang chúa tức chủ nhân đất này tên gọi Vu Kiếm Hàn, hộ pháp chân nhân phái Côn Luân là Nhất Thanh lão đạo, Tâm Ngộ trưởng lão phái Nga Mi.

Độc Cô Nhạn tức giận ngắt lời:

– Những nhân vật này ở trong danh môn chánh phái lừng lẫy tiếng tăm mà cũng đi chịu quyền sai khiến của bọn Thuần Vu Thế Gia ư?

Tứ Bất hòa thượng hắng giọng một tiếng rồi đáp:

– Bản hòa thượng chưa nói hết. Ngoài ra còn Lưu Tứ tiên sinh phái Thanh Thành, Song Chưởng Phiên Thiên Tề Đại Bạnh phái Hoa Sơn và mấy tên áo xanh che mặt tùy tùng Tư Đồ Xảo. Ngoài ra còn một số nữa nhưng bản hòa thượng không biết là ai.

Độc Cô Nhạn vẻ mặt lạnh như băng ra chiều nghi hoặc hỏi:

– Các môn phái lớn sắp tụ họp trên núi Phục Ngưu để nghiên cứu kế hoạch đối phó với Thuần Vu thế Gia mà tại sao những nhân vật đã nổi danh chính phái cũng cam chịu kết đảng với Tư Đồ Xảo để tàn hại Cái Bang?

Tứ Bất hòa thượng nở một nụ cười chua chát đáp:

– Vì một nguyên nhân rất giản dị là bọn này đại đa số có dã tâm rất lớn. Họ muốn mượn lực lượng của Thuần Vu thế gia để chinh phục bản môn rồi tự lập làm chưởng môn nhân. Ngờ đâu họ tính toán như vậy e rằng không được như ý.

Độc Cô Nhạn nghiến răng ken két hằn học nói:

– Bọn người này chẳng những tham dự vào công cuộc diệt Cái Bang mà còn có lòng bán rẻ môn phái thì so với Tiếu Diện Lỗ Ban còn đê hèn ác độc hơn. Độc Cô Nhạn này quyết chẳng dung tha bọn chúng...

Bỗng chàng chuyển sang quát mắng Tứ Bất hòa thượng:

– Dã hòa thượng! Trong mình lão đã có Thiên Sơn Ngọc Thiềm lại biết tin bọn Lý bang chúa bị Tư Đồ Xảo gia hại mà sao không đến sớm để giúp người ta một tay?

Tứ Bất hòa thượng tuyên Phật hiệu rồi đáp:

– Đây là một kiếp vận khó bề tránh khỏi. Bản hòa thượng có bao giờ không tính đến đây sớm hơn, nhưng bản hòa thượng được tin chạy tới nơi thì đây chậm mất rồi, tức là lúc Lý Tiểu Khất giẫy chết và đại hiệp đang trúng độc cực kỳ nguy hiểm.

Độc Cô Nhạn trợn mắt lên hỏi vặn:

– Thế thì sao lão lại biết cặn kẽ như những lời vừa nói? Cả bọn Lý bang chúa phơi thây chỗ nào lão cũng thông tỏ ngõ chăng?

Tứ Bất hòa thượng lắc đầu nhăn nhó cười:

– Chủ nhân chốn này là Vu Kiếm Hàn mấy năm trước đã cùng bản hòa thượng gặp mặt một lần. Y đáng kể vào hạng tri giao. Bản hòa thượng biết y khá sâu xa. Y là người ngoài mặt tử tế nhiệt thành mà thực ra trong lòng nham hiểm gian trá. Bản hòa thượng rượt theo đại hiệp tối hôm qua mới tới Bạch Sa Cương cách đây vài trăm dặm và mới nhận được tin tức là Lý bang chúa đến chốn này ẩn náu. Khổ cho bản hòa thượng chạy suốt đêm mà vẫn không kịp...

Lão đảo mắt nhìn quanh rồi nói tiếp:

– Không ngờ nhân đó mà lại cứu được đại hiệp.

Độc Cô Nhạn hơi đỏ mặt lên, chàng chau mày không nói gì nữa.

Tứ Bất hòa thượng hít một hơi dài rồi nói tiếp:

– Bây giờ chúng ta hãy nói đến chuyện sau khi chia tay bản hòa thượng vâng lệnh đại hiệp rượt theo Lâm Nguyệt Thu cô nương. Ngờ đâu quanh quẩn trong chốn thâm sơn suốt một đêm rồi cô ta mất hút.

Độc Cô Nhạn hỏi ngay:

– Vậy dã hòa thượng không gặp nàng ư?

Tứ Bất hòa thượng đáp:

– Chẳng những bản hòa thượng không gặp y mà còn mất hút cả đại hiệp nữa. Lúc ra khỏi trái núi quỷ quái kia rồi tưởng là nhờ bạn hữu Cái Bang gửi phi vũ truyền thư để hỏi tin tức hai vị. Chẳng dè Cái Bang gặp phải cơn đại nạn không tiền khoáng hậu. Tổng đà bị phá hủy, Lý bang chúa dẫn dắt một phần bộ thuộc đi ẩn lánh một nơi. Cái Bang đã lâm vào tình thế tan tành. Bản hòa thượng biết đại hiệp nhất định lên núi Nhạn Đãng, nên cứ rượt theo hoài. Không ngờ lại gặp ở đây. Đại hiệp đã lên núi Nhạn đãng và lấy được Kim Ty thảo rồi thật ư?

Độc Cô Nhạn trỏ vào chiếc túi vải đen ở sau lưng đáp:

– Một túi này chắc cũng đủ rồi...

Tứ Bất hòa thượng chắp hai tay niệm Phật hiệu rồi nói:

– Quả nhiên Độc Cô đại hiệp thần thông quảng đại. Đại hiệp làm thế nào vào được tới Quỷ Sầu giản. Vào đã khó ra càng khó hơn. Thế mà đại hiệp lấy được Kim Ty thảo một cách mau lẹ như vậy.

Độc Cô Nhạn chau mày đáp:

– Hiện giờ tại hạ không được rảnh để mà nói kỹ, và tại hạ cũng không muốn nhắc lại làm chi. Có điều trước mắt còn hai việc khẩn cấp cần giải quyết ngay. Điều thứ nhất là Vô Danh Tẩu cùng Lê Vi Tử hiện ở chỗ nào? Điều thứ hai là thu xếp nơi đây.

Tứ Bất hòa thượng cặp mắt luôn luôn chuyển động đáp:

– Cái đó khó nói lắm. Bản hòa thượng cùng Vô Danh lão nhân đã mười mấy bữa nay không thông tin tức thì ai mà biết được hiện giờ y ở đâu. Còn việc thu dọn chỗ này thì bản hòa thượng đành phải ra tay.

Giữa lúc hai người đang nói chuyện trong phòng thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa rất cấp tốc. Rồi lập tức có người vượt tường mà vào.

Tứ Bất hòa thượng vỗ cái đầu trọc lóc “Ồ” lên một tiếng rồi chạy trước ra ngoài.

Độc Cô Nhạn cũng không ngần ngừ gì nữa, lật đật ra theo. Hai người chưa ra khỏi cửa phòng đã có tiếng người la hoảng.

– Hỏng rồi! Đây là thiếu bang chúa...

Độc Cô Nhạn tưởng chừng như trái tim chìm xuống. Chàng hấp tập vọt mình ra khỏi nhà thì thấy bốn lão già ăn mặc ra kiểu văn sĩ đang xúm vào bên tử thi Lý Tiểu Khất để điều tra nguyên nhân cái chết của gã.

Một người trong bọn vừa ngó thấy Tứ Bất hòa thượng và Độc Cô Nhạn từ trong nhà chạy ra không khỏi sửng sốt hỏi:

– Tứ Bất thiền sư! Vụ này... là thế nào đây? Lý thiếu bang chúa sao lại phơi thây chốn này? Tệ bang chúa đâu rồi?...

Nguyên lão này là người quen biết Tứ Bất hòa thượng.

Tứ Bất hòa thượng giở cười giở khóc lắc đầu đáp:

– Bốn vị khoan rồi hãy hỏi. Hay hơn hết là liếm cái này rồi sẽ nói chuyện.

Nhà sư nói xong lấy Thiên sơn ngọc thiềm đưa cho họ.

Giữa lúc ấy bốn lão văn sĩ đều lảo đảo muốn té. Họ không rảnh để nói đầu đuôi nữa. Lão nào cũng gắng gượng thò đầu lưỡi liếm vào con Thiên Sơn ngọc thiềm một lúc.

Nguyên chất độc mà Tư Đồ Xảo rắc xuống mặt đất vì Độc Cô Nhạn và Tứ Bất hòa thượng đến nơi, Tư Đồ Xảo đã gây ra một trường chiến đấu, chất độc tiêu tan đi khá nhiều. Nếu không thì bốn lão này chẳng thể thể chống chọi được nữa mà ngã lăn ra rồi.

Bốn người này nguyên là bốn vị trương lão Cái Bang. Trừ bang chúa ra, các trưởng lão là những nhân vật tối cao trong bang.

Sau khi bốn người liếm ngọc thiềm giải chất độc rồi. Bốn lão lại hỏi đến tin tức Lý bang chúa.

Tứ Bất hòa thượng buồn rầu thở dài đáp:

– Bốn vị đến chậm mất rồi, không thể gặp mặt bang chúa một lần cuối cùng.

Bốn vị trưởng lão Cái Bang giật mình hỏi:

– Chẳng lẽ tệ bang chúa...

Tứ Bất hòa thượng đưa mắt nhìn Độc Cô Nhạn ngập ngừng một chút rồi đáp:

– Bốn vị hãy đi theo bản hòa thượng...

Nhà sư chưa dứt lời đã trở gót đi vào nhà đại sảnh.

Bốn vị trưởng lão Cái Bang bàng hoàng như người trong mộng, nhưng họ không ngần ngừ gì nữa đi theo nhà sư ngay.

Độc Cô Nhạn tưởng chừng như bị một phiến đá lớn đè lên ngực. Chàng muốn khóc mà không có nước mắt muốn kêu mà không ra tiếng. Đồng thời trong lòng chàng có điều hối hận khiến chàng muốn bỏ đi ngay. Nhưng ý nghĩ này lập tức bị tinh thần trách nhiệm đánh đổ.

Lát sau trong sảnh đường vang lên những tiếng kêu khóc. Hiển nhiên bốn vị trưởng lão Cái Bang đã nhìn thấy thi thể bọn Lý bang chúa.

Độc Cô Nhạn trong lòng nẩy ra những cám giác khôn tả. Chàng bâng khuâng đứng ở ngoài sân ngẩn người ra mà nhìn Lý Tiễu Khất.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, tiếng khóc mới ngừng lại và chỉ còn những tiếng nói chuyện thê lương. Dường như Tứ Bất hòa thượng đang tường thuật trường hợp của bọn Lý bang chúa ngộ nạn.

Một lúc nữa, lại thấy bước chân người trầm trọng đi ra.

Độc Cô Nhạn trong lòng hồi hộp không biết làm thế nào cho phải.

Giữa lúc chàng đang ngơ ngẩn như người thất thần thì bốn vị trưởng lão Cái Bang ra tới nơi xá dài nói:

– Xin tham kiến Độc Cô đại hiệp.

Độc Cô Nhạn nét mặt đỏ bừng miệng ấp úng:

– Tại hạ... Tại hạ...

Chàng nhắc đi nhắc lại chữ tại hạ rồi chẳng biết nói sao nữa.

Một người trong bốn vị trưởng lão buông một tiếng thở dài rồi trầm giọng nói:

– Lão phu họ Lộ tên Thiên Lý là thủ tịch trưởng lão Cái Bang. Bang chúa bản bang cùng những người tùy tùng không may ngộ nạn. Vụ này vừa rồi Tứ Bất thiền sư đã lược thuật cho lão phu nghe.

Độc Cô Nhạn mặt đỏ mặt lên nói:

– Tại hạ rất lấy làm hổ thẹn với quý bang chúa...

Lộ Thiên Lý vội đáp:

– Độc Cô đại hiệp dạy quá lời...

Lão quỳ hai gối xuống.

Độc Cô Nhạn rất đỗi ngạc nhiên, vội đưa tay ra đỡ dậy nói:

– Lộ trưởng lão sao lại làm thế này, khiến cho tại hạ càng thêm áy náy...

Lộ Thiên Lý đứng dậy nghiêm trang nói:

– Tệ bang chúa đã trao phù hiệu tối cao của bản bang cho Độc Cô đại hiệp mà nay bang chúa bất thần ngộ nạn, vậy Độc Cô đại hiệp xử lý công việc bang chúa của bọn lão phu.

Độc Cô Nhạn kinh hãi biến sắc đáp:

– Cái đó... sao lại thế được? Chính Lộ trưởng lão thay quyền bang chúa mới đúng, tại hạ đã không phải người quý bang thì có lý đâu lại đại lý chức vụ bang chúa của quý bang được?

Lộ Thiên Lý không từ chối, nhưng lão đáp một giọng trang trọng:

– Cái Bang bang chúa chẳng qua là người đứng đầu bọn ăn xin thiên hạ. Độc Cô đại hiệp đã là đệ nhị đại truyền nhân phái Thiết Huyết dĩ nhiên chẳng thèm làm...

Độc Cô Nhạn nói ngay:

– Lộ trưởng lão dạy quá lời... tại hạ không có ý nghĩ như vậy, nhưng...

Lộ Thiên Lý chặn lời nói tiếp:

– Trên thực tế thì bọn lão phu cũng không có cao vọng như thế. Nhưng sự hưng suy tồn vong của Cái Bang từ đây đều ký thác vào một tay Độc Cô đại hiệp. Nếu Độc Cô đại hiệp còn nghĩ đến chút tình Lý bang chúa đã từ trần thì xin để tâm chiếu cố đến tệ bang...

Độc Cô Nhạn khẳng khái đáp:

– Đó là việc nghĩa tại hạ đâu dám từ nan, một mình tại hạ xin gánh vác công việc theo dõi hung thủ, tầm nã cừu nhân. Tại hạ thề rằng phải đòi được món nợ máu cho Lý bang chúa cùng những người bị nạn. Còn như cuộc hưng suy của quý bang thì tại hạ cùng nguyện rằng ngày nào tại hạ còn sống ở thế gian sẽ tùy thời và tùy trường hợp đem hết sức mọn để mưu đồ lấy lại oai phong của Lý bang chúa.

Lộ Thiên Lý lại xá dài nói:

– Lão phu chẳng quản gian nan tạm thời nhiếp quyền địa vị bang chúa, nhưng sau này nhờ Độc Cô đại hiệp giúp dùm cho mọi việc, cả việc lập tân tân bang chúa nữa.

Độc Cô Nhạn nói:

– Cái đó tại hạ chỉ có thể đứng trên cương vị bằng hữu mà hiệp trợ trưởng lão chứ không dám can thiệp vào nội bộ của quý bang...

Lộ Thiên Lý đáp:

– Không được! Hễ ai giữ Cửu Bổng đồng bài của bản bang thì đệ tử trong bang đều coi là bang chúa, vì chỉ có bang chúa mới có Cửu Bổng đồng bài.

Tứ Bất hòa thượng đứng bên cũng nói vào:

– Độc Cô đại hiệp! Bản hòa thượng khuyên đại hiệp nên ưng thuận đi là phải. Lúc Lý bang chúa truyền giao Cửu Bổng đồng bài cho đại hiệp người đã có thâm ý đề phòng có việc động trời xảy ra...

Lộ Thiên Lý thở dài nói:

– Nếu Độc Cô đại hiệp không ưng thuận thì lão phu lại phải quỳ mọp xuống mà xin.

Lão chưa dứt lời đã quỳ mọp xuống đất.

Ba vị trưởng lão kia đồng thời cũng quỳ xuống luôn.

Độc Cô Nhạn chân tay luống cuống. Bất giác chàng vội đáp:

– Bốn vị đừng làm thế nữa! Tại hạ xin chịu rồi!...

Lộ Thiên Lý đứng lên trịnh trọng hỏi:

– Lão phu tuy quyền nhiếp địa vị bang chúa nhưng trên thực tế hơn hai vạn đệ tử Cái Bang ở trong tay Độc Cô đại hiệp.

Độc Cô Nhạn xúc động đến sa lệ chàng đáp bằng một giọng hết sức bi tráng:

– Dù tại hạ có phải gan óc lầy đất cũng hết sức mưu đồ phục hưng Cái Bang. Vừa rồi tại hạ đã lập lời trọng thệ trước linh hồn Lý bang chúa. Vậy bốn vị trưởng lão cứ yên tâm.

Lộ Thiên Lý lau ngấn nước mắt rồi nói:

– Bản bang có cả thảy một trăm lẻ tám chỗ phân đà khắp các nơi. Đệ tử ước chừng hơn hai mươi vạn người. Hiện nay vì lánh nạn bọn Thuần Vu thế gia nên phải cải trang nhiều lối.

Lão đảo mắt nhìn quanh hạ thấp giọng xuống nói:

– Nhưng có dấu hiệu riêng. Hễ là đệ tử bản bang thì ngón tay vô danh bên trái có đeo một cái nhẫn trắng. Độc Cô đại hiệp đưa Cửu Bổng đồng bài ra mà phát lệnh cho bọn chúng...

Độc Cô Nhạn gật đầu đáp:

– Tại hạ nhớ rồi, nhưng nơi đây...

Lộ Thiên Lý nói ngay...

– Độc Cô đại hiệp trong mình mang nặng bao nhiêu công việc cấp, xin đại hiệp lập tức đăng trình.

Việc thu dọn nơi đây do bọn lão phu phụ trách xử lý, còn thi thể bang chúa thì bây giờ tạm thời quàn táng tại đây. Chờ hận máu trả xong, võ lâm thái bình sẽ đi về tổng đàn cử hành đại lễ an táng.

Độc Cô Nhạn gật đầu đáp:

Vậy phiền bốn vị chưởng lão chu tất mọi việc...

Chàng chăm chú đưa mắt nhìn Tứ Bất hòa thượng rồi hỏi:

– Chẳng hiểu Lộ trưởng lão có biết Vô Danh Tẩu và Lê Vi Tử hiện thời lạc lõng ở đâu không?

Lộ Thiên Lý vội đáp:

– Hai vị đó bị bọn Tư Đồ Xảo sục sạo gắt quá phải dời khỏi núi Bắc Mang rồi đi về phía Đông. Nhưng hai người đem theo rất nhiều vị thuốc cùng lò luyện kềnh càng, hành động rất khó khăn nên bị bọn nanh vuốt thuộc hạ Thuần Vu Thế Gia phát giác mấy lần. Lê Vi Tử đã một lần bị thương nhưng không có gì đáng ngại. Còn bọn thuộc hạ Vô Danh Tẩu đều đã bị tru lục dần mòn đến hết...

Độc Cô Nhạn ngắt lời:

– Tư Đồ Xảo đã đến đây thì hiện nay bọn họ chắc không có người theo dõi hành tung mưu hại nữa?

Lộ Thiên Lý lắc đầu đáp:

– Không phải thế. Nếu chỉ có bọn Tư Đồ Xảo thôi thì Vô Danh Tẩu và Lê Vi Tử không đến nỗi phải trốn tránh vất vả. Ngoài hắn còn bọn người chuyên dùng Độc Công rất ghê gớm của bọn Thuần Vu thế gia mới làm cho hai vị này chẳng được lúc nào sống yên thân.

Độc Cô Nhạn cho là phải. Chàng nhớ tới trong bọn Thuần Vu Thế Gia trừ lão phu nhân và năm vị phu nhân ra còn vô số người chuyên dùng Bạch Điên chưởng cùng Âm Tà thần công trà trộn vào khắp nơi.

Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì Lộ Thiên Lý lại nói:

– Ba bữa trước đây hai vị mới tới ẩn nấp vào khu núi Vân Sơn. Vì bọn vây cánh Thuần Vu Thế Gia rất đông người không ngớt theo dõi hành tung hai vị, nên bọn đệ tử bản bang rất khó bề liền lạc. Sau đó chưa được tin tức gì khác.

Độc Cô Nhạn buông tiếng thở dài nói:

– Như vậy cũng đủ rồi. Chắc hai vị một mặt trốn lánh nanh vuốt Thuần Vu Thế Gia đang theo dõi, một mặt tiếp tục từ từ đi về phía núi Nhạn Đãng. Tại hạ cứ nhằm núi Vân Sơn mà tới. Dọc đường sẽ hỏi dò đệ tử quí bang thì có thề tìm được hai vị.

Tứ Bất hòa thượng vỗ lên cái đầu nhẵn thín rồi sờ hai má vẫn còn sưng vù nói:

– Trước kia bản hòa thượng chỉ đính ước cùng Vô Danh Tẩu là giúp đại hiệp đi lên Nhạn Đãng hái thuốc chứ không nói giúp đại hiệp đưa thuốc trở về cho lão. Mặt khác đại hiệp thường hay nổi nóng lấn người, bản hòa thượng ăn không tiêu được vậy xin cáo từ.

Độc Cô Nhạn cũng cảm thấy trong lòng hối hận. Chàng nói bằng giọng ngượng nghịu:

– Dã hòa thượng! Cái ơn cứu mạng sớm muộn gì tại hạ cũng có ngày báo đáp.

Chàng chắp hai tay thi lễ với mọi người rồi nói:

– Xin tha thứ cho tại hạ phải lên đường.

Chàng chưa dứt lời đã băng mình vọt qua tường mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.