Đốc Công Thiên Tuế

Chương 20: Chương 20




Sau khi thuyền cập bến, một nữ tử ăn mặc chải chuốt bước xuống.

toàn thân châu ngọc, dung mạo diễm lệ, chính là lúc Nhược Liễu bước ra từ Khởi Hồng Đường trước đó, nhưng lúc này hai người bạn đồng hành không biết đã đi đâu, chỉ còn một mình nàng bộ dạng vội vã.

Lúc trước Tương Tư nhìn thấy nàng, vốn muốn hỏi thăm tình hình gần đây của tỷ tỷ, bây giờ tình cờ gặp lại, vội vàng vòng qua hành lang đuổi theo phía sau, gọi một tiếng: “Nhược Liễu cô nương, đã lâu không gặp.”
Nhược Liễu dừng lại, đánh giá nàng một cái, uể oải nói: “Là ngươi, tại sao lại tới dự bị?”
“Chỉ là đến góp cho đủ số mà thôi.” Tương Tư dừng một chút, mỉm cười hỏi, “Tỷ tỷ Phức Quân của ta lúc trước vừa về Khinh Yên Lâu, mấy ngày nay ta có việc không đến vấn an, không biết thân thể nàng nay có tốt không”
Nhược Liễu không trả lời, ngược lại nhướng mày, “Phức Quân sẽ không kết bạn với những người bình thường như chúng ta, làm sao ta biết được nàng ấy có chuyện gì?”
Tương Tư giật mình “Nhược Liễu cô nương nói đùa, tỷ tỷ bình thường ít nói, bởi vậy rất nhiều người cho là nàng thanh cao cao ngạo, kỳ thật cũng không phải là như thế.

Nàng còn ở trước mặt ta khen ngợi cô nương dáng múa thật sinh động”.
“Thật không dám nhận, từ khi nàng đến Khinh Yên Lâu về sau, Lý ma ma thật sự là xem nàng như minh châu trong lòng bàn tay, làm sao nhớ đến những gương mặt cũ như chúng ta” Nhược Liễu lạnh lùng dứt lời, quay người liền hướng đường nhỏ lót đá trắng bước đi.

Nhìn bộ dáng của nàng, hẳn là ghen ghét Phức Quân chiếm lấy danh tiếng, Tương Tư trong lòng mặc dù khó chịu, thế nhưng không muốn tranh cãi với nàng ấy, nhìn bóng lưng của nàng biến mất vào sâu trong rừng hoa, liền hướng Vãn Xuân Ổ bước đi.
Kỳ thật nàng cũng không muốn bị tuyển vào cung, ở Đạm Phấn Lâu tuy nàng không được tự do, nhưng một khi tiến cung diễn luyện, e rằng sẽ càng thêm gò bó nhàm chán, ở đâu cũng bị trừng phạt như nhau, tai sao lại muốn mạo hiểm tiến cung?Nghĩ vậy, nàng dần dần đi chậm lại, vừa rẽ vào một khúc cua, đang định trở lại hàng hiên thì phát hiện bên đường có thứ gì đó sáng lấp lánh, hóa ra là một chiếc trâm phượng hoàng vàng.

Đầu trâm có phượng hoàng đỏ kẹp tóc bay ngang mây, trong miệng ngậm một viên ngọc bội to lớn trong suốt, vô giá.
Chiếc trâm này, giống như đã từng thấy qua.
Nàng cẩn thận nhớ lại, sau đó mới nhớ tới vừa rồi trên búi tóc của Nhược Liễu cũng có một chiếc trâm vàng giống như vậy, loại trâm cài này thường mang thành cặp, có lẽ một chiếc đã rơi xuống đất khi nàng đi ngang qua đây, nhưng nàng không hề để ý.
Tương Tư có chút do dự, theo tính tình của nàng, nhìn thấy thái độ của Nhược Liễu vừa rồi, nàng dù thế nào cũng không muốn trả lại chiếc trâm vàng, cùng lắm là đặt nó trở lại chỗ cũ.

Nhưng rồi nàng lại nghĩ đến chị gái mình, khi gia đình gặp khó khăn, tỷ tỷ đã mười bốn tuổi rồi, so với nàng thì lễ phép và dè dặt hơn.

Cũng chính vì điều này mà trong mắt các quan kỹ và vũ nữ khác, Phức Quân thanh cao kiệm lời, dù ở Giáo phường còn mang thân phận thiên kim, thường xuyên bị người chỉ trích.

Mà bây giờ Nhược Liễu đã đối Phức Quân bất mãn, cứ theo đà này, chỉ sợ tỷ tỷ càng sẽ bị xa lánh.
Bởi vậy nàng suy nghĩ một chút, vẫn là cầm trâm vàng, theo hướng vườn hoa mà đi.
Vườn hoa yên tĩnh không có du khách nào khác, Tương Tư đuổi theo con đường mòn cách đó không xa, liền nhìn thấy trước mặt là một ngọn núi đá, trên đó có dây leo, còn có một cái đình nghỉ mát.

Nàng đang tìm thời điểm, chợt nghe đến tiếng Nhược Liễu tức giận “Hôm nay chàng mời ta đến nơi đây, cũng chỉ là vì hỏi những câu này sao”.
Tương Tư đi theo âm thanh đó nhìn xung quanh, chỉ thấy Nhược Liễu đang men theo bậc đá đi lên đồi, phía sau còn có một nam nhân theo sát.
“Là nàng một mực không chịu nói ra sự thật, cho nên ta mới liên tục truy hỏi.


Nhược Liễu, năm ngoái ngày hôm nay, hai ta gặp nhau ở chỗ này, ta đối đãi với nàng như thế nào, nàng cũng nên biết, tuy rằng ta không giàu có phú quý như những quan viên phú thương kia, nhưng ta thật sự mang hết cả trái tim dâng lên cho nàng, thậm chí thân phận của mình cũng không hề giấu diếm, nhưng nàng”
“Nửa năm qua ta đều không phục vụ mấy vị khách nhân, Lý ma ma tức giận đến nâng người mới, như vậy chưa đủ sao “
“Nàng biết rõ ta không phải nói chuyện này, nàng đã đồng ý với ta, có cơ hội liền cùng nhau cao chạy xa bay, sẽ không hầu hạ Bùi thái giám kia nữa, thế nhưng nàng vẫn tiếp tục qua lại với hắn, đừng cho là ta không biết “
“Chàng dám theo dõi ta sao? Chàng nghĩ rằng muốn chấm dứt với hắn là chuyện rất dễ dàng sao “
“Ta cũng biết, nhưng chúng ta cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, họ Bùi kia lòng dạ nhỏ mọn, nếu biết được nàng hai lòng, sao có thể nhẹ nhàng bỏ qua”.
“Chàng nếu đã rõ ràng, thì cũng đừng ép ta.

Ai sẽ nguyện ý cùng tên thái giám kia, còn không phải là vì muốn sống sao”
“Nhược Liễu, mỗi khi nghĩ đến việc bị hắn ta bá chiếm, trong lòng liền hận như lửa đốt.

Nàng nghe ta nói, ta đã an bài tốt hết thảy, chỉ cần uống loại thuốc này, nàng sẽ giả chết, đến lúc đó ta nghĩ cách đưa nàng ra khỏi thành, chúng ta tự nhiên có thể thoát khỏi sự theo dõi.”
“Ý tưởng hão huyền như rời khỏi kinh thành, chúng ta đi đâu mà sống?Chẳng may bị Bùi Viêm phát giác, chỉ có chết không toàn thây “
Nhược Liễu tức giận không chịu nổi, nam tử lại vừa lôi vừa kéo, nàng dùng sức thoát khỏi vòng tay hắn, đi thẳng về phía đình nghỉ mát.
“Đừng có lại quấn lấy ta, chàng không sợ bị người khác nhìn thấy sao “
“Nhìn thấy thì sao, nàng sợ phải không “

Hai người rời khỏi tầm mắt của Tương Tư, nàng đứng dưới chân đồi một lúc, lúc đầu còn nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt, một lúc sau dần im bặt, nàng cảm thấy không thích hợp ở lại nữa.

Ai ngờ, nàng xoay người còn chưa đi hai bước, chỉ nghe trên bầu trời có tiếng gió rít, xen lẫn với tiếng răng rắc, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, chợt cảm thấy một bóng đen thẳng tắp rơi xuống trước mặt nàng, với một tiếng “bang” nặng nề rơi xuống đất.
Tâm trí của Tương Tư trở nên trống rỗng, và trong một khoảnh khắc dường như linh hồn nàng đã rời khỏi cơ thể.

Khi nàng cố gắng bình tĩnh lại và nhìn xuống đất, nàng thấy máu bắn tung tóe một nam một nữ ôm nhau ngã chết tại trước người nàng.
Nam tử dùng tay ôm chặt nữ tử cho đến khi chết, nữ tử mở to mắt, miệng mũi chảy máu, chính là Nhược Liễu lúc trước cùng nàng nói chuyện.
Tương Tư hét lên một tiếng, khí lạnh từ đáy lòng xông lên toàn thân, nàng muốn chạy trốn nhưng lại không thể điều khiển được tay chân.

Vốn dĩ mấy ngày nay nàng đã quá mệt mỏi, nhưng cố gắng tiến lên một bước, nhưng lại cảm thấy toàn thân yếu ớt, trước mắt tối sầm, ngã quỵ xuống đất.
Lúc tâm thần không ổn định, có tiếng ù ù bên tai, cả người như lơ lửng giữa không trung, thỉnh thoảng lại rơi xuống nhưng không thể bám vào điểm tựa nào.
Rầm rầm, chói tai và đủ loại tiếng ồn như một đám mây dày đặc chèn ép và tra tấn nàng, nàng muốn thoát ra khỏi sự giam cầm nhưng ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Ngay tại lúc ý thức đang hỗn loạn, có người đang nói.
“Tại sao lại là cô “
Giọng nói lạnh lùng, như thể không kiên nhẫn..
Nàng muốn mở mắt, nhưng không có chút sức lực nào.
Nàng cảm thấy có ai đó nắm lấy tay nàng, rất mạnh, rồi lấy đi một thứ gì đó từ tay nàng.


“Dương Minh Thuận, mang nàng đi,người Đông Xương sắp tới.”
“Vâng.” Có người dùng sức nâng eo nàng lên, sau đó ý thức của nàng biến mất, hoàn toàn hôn mê.
Dương Minh Thuận vẻ mặt đau khổ kêu lên: “Ôi, Đốc Công, nàng thật sự là ngất đi rồi, tiểu nhân chịu không nổi đau, cái eo này thật không xong rồi.”
“Thật ngu xuẩn, ai bảo ngươi sáng sớm trèo tường đi nhặt diều cho người khác”
Hắn tức giận khiển trách, cúi người ôm Tương Tư, ngón tay chạm vào eo nàng thì dừng lại.

Xắn ống tay áo che hai tay lại, hắn ôm ngang Tương Tư vội vàng rời đi.
Từ hướng Thạch Sơn trở về Vãn Xuân Ổ chỉ có duy nhất một con đường, Giang Hoài Việt ôm lấy Tương Tư, bước chân vẫn nhanh nhẹn như cũ.

Dương Minh Thuận đỡ eo theo sát phía sau, tiến vào sảnh chính Vãn Xuân Ổ liền lập tức đóng lại cửa lớn.
Giang Hoài Việt đi vào một góc của sảnh chính, đặt Tương Tư ở trên giường trúc, quay người căn dặn Dương Minh Thuận “Ở đây canh giữ, đừng để nàng lên tiếng.”
“Vâng.” Dương Minh Thuận nhíu mày nói, ” Cái tên đần Cù Tin này, thế mà lại quan kỹ Khinh Yên Lâu qua lại với nhau, sớm biết như thế này, liền không để hắn đến gần Nhược Liễu “
“Chủ ý này không phải của ngươi sao” Giang Hoài Việt liếc hắn một cái, lúc này bên ngoài tiếng bước chân đột nhiên hỗn loạn, sau đó vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Dương Minh Thuận sững sờ, ngay lập tức nói “Để tiểu nhân đi tìm bọn Diêu Thiên Hộ tới “
“Chờ một chút, ngươi bây giờ đi ra ngoài bọn họ không có phát hiện sao?” Hắn làm bộ ý bảo Dương Minh Thuận ở lại chỗ này, sau đó chỉnh lý quần áo, xoay người mở cửa.
Trước cửa đã đứng đầy Đông Xưởng Phiên Tử mũ nhọn áo nâu, có một người chậm rãi đi lên phía trước “Ồ, ta còn nói là ai giữa ban ngày lại đóng cửa lớn Vãn Xuân Ổ, không biết còn tưởng rằng bên trong có nam nữ trốn gặp riêng, hóa ra là ngươi sao”.
Người này có khuôn mặt trắng không râu, đôi mắt hẹp dài, mặc một chiếc áo choàng cổ chéo tùng hạc mới tinh, nói chuyện chanh chua, vừa chắp tay sau lưng bước vào ngưỡng cửa, cố ý hay vô ý liếc nhìn xung quanh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.