Độc Dược Phòng Bán Vé

Chương 33



["Mạch Nhiên, em đang ở đâu? Đến giờ hẹn với đạo diễn Tưởng rồi, mau đến đi!" Linda cấp bách giục Mạch Nhiên.

"Tới đây!" Mạch Nhiên tắt điện thoại, nhìn về hướng Thẩm Lâm Kỳ vừa rời đi, xoay người đi về hướng ngược lại, lao nhanh vào thang máy.}

***

Đây là lần thứ hai Mạch Nhiên gặp mặt Tưởng Vân Đạt. Cô rất ấn tượng với hắn vì sự nghiêm khắc và cứng nhắc, nói năng thận trọng, hoàn toàn trái ngược với thân phận đạo diễn ái tình hài kịch. Nhìn hắn ta, cô thực sự rất khó liên hệ với cơn sốt "Hello my love" toàn châu Á.

Đúng như Linda nói, đây chính xác là cảm giác buồn bực trong truyền thuyết, bề ngoài càng buồn, nội tâm càng bực. Chỉ có điều Mạch Nhiên cảm thấy lời này của Linda rất thích hợp để hình dung về cái tên đã lợi dụng triệt để cô, hơn nữa còn vô lại đến mức ngay cả một câu xin lỗi cũng không có. Bất cứ lúc nào ở đâu, chỉ cần nghĩ tới hắn, trong lòng Mạch Nhiên liền phiền muộn khó chịu, thế cho nên ngay cả chuyện gặp mặt Tưởng Vân Đạt cũng đều muốn đảo ngũ.

"Bạch tiểu thư, có vẻ như cô không tập trung lắm những gì tôi vừa nói." Tưởng Vân Đạt rất không khách khí mà nói thẳng.

Mạch Nhiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng giải thích: "Xin lỗi đạo diễn Tưởng, tối hôm qua tôi bị mất ngủ."

"Là bởi vì mang thai sao?" Tưởng Vân Đạt trực tiếp hỏi thật.

Mạch Nhiên đầu đầy hắc tuyến, ủy khuất nói: "Đạo diễn Tưởng, thế nào mà ngay cả ông cũng tin mấy cái tin lá cải này?"

"Không có thai sao?" Tưởng Vân Đạt bán tin bán nghi nhìn Mạch Nhiên, rất thất vọng mà thốt ra một câu: "Cơ hội lăng xê rất tốt, thật đáng tiếc".

Mạch Nhiên thiếu chút nữa thì phụt cả nước trái cây vào mặt hắn ta, thật là nổi da gà a! Không phải hắn ta còn muốn lợi dụng chuyện cô mang thai để quảng bá cho bộ phim mới của hắn chứ? Bất lương! Lòng dạ hiểm độc! Gian thương a! Mạch Nhiên trong lòng tức giận cực điểm, nhưng vẫn rất chân chó mà cúi đầu khom lưng: "Lần tới có tin thật nhất định sẽ báo với Tưởng đạo diễn đầu tiên."

"Không cần!" Tưởng Vân Đạt xua xua tay, " Tôi sẽ nghĩ nó là của tôi"

Mạch Nhiên bị một câu nói của hắn làm cho nội ngưu đầy mặt, lần đầu tiên cảm nhận được rõ cái gì gọi là lời nói ác độc chân chính. Xem ra vị đại đạo diễn này còn có tính thích bới móc chuyện người khác. Mạch Nhiên có dự cảm, nói không chừng hắn và Thẩm công tử giống nhau, đều là một tên biến thái!

Chuyện tàn khốc đã chứng minh cho sự thật! Mạch Nhiên dự cảm thật là đúng, TM thật linh nghiệm!

Nói chuyện được phân nửa, Tưởng Vân Đạt bỗng nhiên thốt ra một câu: "Bạch tiểu thư, nói thật là, tôi đối với diễn xuất của cô không có lòng tin lớn lắm."

Những lời này của hắn khiến Mạch Nhiên mộng mị, theo phản xạ mà thốt ra: "Vậy sao ông còn mời tôi diễn?" Nói xong, Mạch Nhiên liền hối hận, nhanh chóng bổ sung thêm một câu "Chứng tỏ đạo diễn Tưởng có con mắt độc đáo, năng lực phi phàm, rất giỏi dự đoán mọi chuyện!"

Tưởng Vân Đạt đích khóe miệng co rút, rất không khách khí mà vạch trần: "Bạch tiểu thư, vì vừa rồi cô lấp liếm rào trước đón sau, tôi thật không dám bạo gan giao vai diễn trọng yếu cho cô."

Mạch Nhiên cảm thấy hình như hắn sắp đổi ý, nhanh chóng nói, "Đạo diễn Tưởng, ý trời đã như vậy, ông đừng do dự nữa, kỳ thực tôi vẫn có thực lực."

"Điều này tôi không phản đối, trong số các bộ phim cô đóng tôi từng xem qua, kỳ thực cũng có mấy cảnh cô diễn rất chân thực."

Lần đầu tiên được một đạo diễn nổi tiếng khích lệ như vậy, Mạch Nhiên có phần thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng hỏi: "Cảnh nào?"

"Bị xe đụng."

Vẻ mặt tươi cười của Mạch Nhiên ngưng đọng lại. Than bùn a! Cảnh đó đương nhiên là chân thực rồi, vì nó mà Mạch Nhiên còn đặc biệt phải nằm viện hai tuần liền!

Mạch Nhiên cảm thấy sắp bị tên đạo diễn biến thái này bức điên rồi, dứt khoát, nói thẳng: "Tưởng đạo diễn, ông nói đi, rốt cuộc có muốn để tôi nhận vai hay không?" Nếu như hắn ta đổi ý, đêm nay cô nhất định phải lên Wb mắng chết hắn!

Nhưng mà, Tưởng Vân Đạt cũng không nói là đổi ý, cũng không nói để Mạch Nhiên diễn, hắn chỉ nói, muốn xem cô thể hiện một chút.

Thể hiện?!

Mạch Nhiên không rõ hắn nói vậy là có ý tứ gì, không phải người này còn muốn cô tại chỗ diễn một cảnh phim cho hắn ta xem chứ? Mạch Nhiên bỗng cảm thấy lo lắng thay cho vai diễn của mình, trong phòng làm việc này, ngoại trừ giỏ hoa lan ở góc tường, chỉ sợ cô diễn cái gì cũng sẽ khiến cho người ta mù mắt. Mạch Nhiên thấp thỏm nhìn Tưởng Vân Đạt hỏi: "Đạo diễn Tưởng, ông muốn tôi diễn... Cái gì?"

"Điện thoại di động."

"Cái gì?! Ông muốn tôi diễn một cái điện thoại di động!" Mạch Nhiên kinh hãi nhìn hắn.

Khóe miệng Tưởng Vân Đạt hơi run lên một chút: "Tôi muốn cô lấy điện thoại di động ra."

Mạch Nhiên cuối cùng mới thở hắt ra một hơi, hoá ra, chỉ là muốn cô gọi một cuộc điện thoại thôi. Thế nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiến cô căng thẳng thần kinh. Hắn nói: "Gọi cho người mà cô ghét nhất."

Mạch Nhiên không rõ hắn muốn cô làm vậy là vì mục đích gì, cô hỏi: "Gọi điện thoại làm cái gì?"

"Sau khi cuộc gọi được kết nối, tôi sẽ viết một câu lên tờ giấy, cô cứ làm theo tôi yêu cầu là được."

"Tôi có thể từ chối được không?" Mạch Nhiên hỏi.

"Có thể, vậy xin trả lại kịch bản cho tôi."

"Tôi gọi!" Mạch Nhiên cắn răng, không chút do dự mà gọi đến số của Thẩm Lâm Kỳ. Ngày hôm nay cô phải dùng bất cứ cách nào!

Điện thoại đổ chuông vài lần, vẫn không có người nghe.

Mạch Nhiên cảm thấy thập phần may mắn. Đúng lúc cô đang muốn nói với Tưởng Vân Đạt rằng kẻ thù của cô không chịu tiếp điện thoại, thì cuộc gọi lại được nối thông.

"A lô." Giọng nói trầm thấp của Thẩm Lâm Kỳ bình tĩnh truyền đến khiến Mạch Nhiên sợ đến thiếu chút nữa ném cái điện thoại đến trước mặt Tưởng Vân Đạt.

"... a lô." Mạch Nhiên nơm nớp lo sợ nói được một câu, cấp bách liếc mắt nhìn Tưởng Vân Đạt, hắn cầm bút lên viết xoàn xoạt cái gì trên giấy.

Cùng lúc đó, Thẩm Lâm Kỳ hỏi Mạch Nhiên: "Có việc sao?"

"Em... Có việc... Chính là cái này... Cái này..." Mạch Nhiên gấp đến độ nói lắp ba lắp bắp, Tưởng đại đạo diễn, phiền ông viết viết nhanh lên một chút được không? Tôi vẫn còn đang nghe điện thoại!

"Không có việc gì thì anh cúp máy, anh phải đi làm thủ tục." Thẩm Lâm Kỳ nói xong, Mạch Nhiên nghe được từ bên kia điện thoại truyền đến thông báo chuyến bay sắp cất cánh, xem ra Thẩm đại ân nhân lại muốn đi kiếm tiền từ các nước đế quốc, vì sự tăng trưởng GDP của tổ quốc mà công hiến!

"Đừng!" Mạch Nhiên cuống cuồng lên tiếng ngăn cản, đúng lúc ấy, Tưởng Vân Đạt cuối cùng cũng viết xong câu kia, ngắn ngủi ba chữ.

"Em thích anh!"

Tâm tình Mạch Nhiên lúc đó quả thực vô pháp dùng lời nói mà hình dung được. Một bên là kẻ phản bội vô tình vô nghĩa, một bên là vị đại đạo diễn thiết diện vô tư. Mắc kẹt giữa hai người biến thái này, Mạch Nhiên cảm thấy bản thân mình cũng biến thái theo.

"Em thích anh!" Mạch Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất có thể nói xong câu đó, lẳng lặng nghe phản ứng đầu dây bên kia.

Thẩm Lâm Kỳ thật lâu không có đáp, cũng không biết trải qua bao lâu, Mạch Nhiên mới nghe được anh nói: "Anh cũng vậy."

Trống ngực cô đập loạn mất nửa nhịp, đầu óc trống rỗng, nói câu "Xin lỗi, em gọi nhầm số." Sau đó, Mạch Nhiên cấp tốc bấm nút tắt cuộc gọi, trợn to mắt nhìn Tưởng Vân Đạt, nhãn thần nháo nhác, tim đập bịch bịch, dốc toàn bộ khí lực mà định thần, chột dạ nở một nụ cười: "Như vậy... Có thể chứ?"

"Diễn không tồi." Hắn nói, "Hoan nghênh cô gia nhập đoàn phim."

Mạch Nhiên không vì lời nói của Tưởng Vân Đạt mà mừng rỡ như điên, ngược lại, cô đứng dậy, trên mặt biểu tình muốn cáo biệt hắn, rồi trong nháy mắt chạy ra khỏi phòng làm việc, gọi điện thoại cho Linda.

"Làm sao vậy?" Linda vấn.

"Mau mau!" Mạch Nhiên lo lắng nói, "Mau giúp em gọi điện thoại cho Tiểu Hàn."

"Em muốn làm gì?" Linda cảnh giác, cho rằng Mạch Nhiên có ý định với Tiểu Hàn. Mạch Nhiên bắn cho cô ta khẩu khí muốn đoạn tử tuyệt tôn:

"Hỏi Tiểu Hàn, Thẩm Lâm Kỳ đã đi chưa!"

"Em nói Thẩm tổng? Anh ấy không phải đang trên máy bay sao?"

"Chị xác định anh ta đang ở trên máy bay?!" Mạch Nhiên truy hỏi.

"Xác định!" Linda chắc như đinh đóng cột trả lời, "Trước lúc làm thủ tục chị có nói chuyện điện thoại với Tiểu Hàn. Đúng rồi, sao em đột nhiên lại hỏi cái này?"

"... Không có gì, em tắt máy đây." Mạch Nhiên nói xong liền cúp điện thoại. Trong lồng ngực, tim vẫn đang nhảy nhót loạn xạ, cô cảm thấy có một chút may mắn, song cũng có chút thấp thỏm, kèm theo một cảm giác mất mát khó hiểu.

Đến tột cùng là cô nghe nhầm, hay là anh nói sai, hoặc... cũng có thể cả hai người đều không hề sai.

Câu hỏi sâu sắc như vậy, mãi đến khi bộ phim của Tưởng Vân Đạt bấm máy, cô vẫn chưa tìm ra được đáp án chính xác nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.