Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái

Chương 25



Tác giả: Bàn về cách sử dụng chính xác của không gian giới chỉ.

.

“Khụ, khụ, khụ…”

.

Verl ho sặc sụa trong màn khói đặc. Nàng muốn đứng dậy, sau lưng chợt truyền đến đau đớn kịch liệt. Verl vươn tay ra sờ, đập vào mắt là một màu đỏ ghê rợn. Trong khoảng thời gian gấp rút ban nãy, nàng chỉ có thể bày bố một đấu khí phòng ngự, sau đó thì bị áp lực nổ thổi quét.

.

Xung quanh im ắng không một tiếng động, trong lớp sương khói mù mịt, Verl không thể thấy được tình trạng của hai người kia. Nghỉ ngơi thêm một chút, thiếu nữ Ma tộc gian nan đứng dậy, gọi khẽ: “Tu đại nhân… Đỗ Trạch tiên sinh?”

.

Không ai đáp lại.

.

Verl đi theo phương hướng mình nhớ. Trước tiên, nàng đến vị trí ban đầu của Tu nhưng không nhìn thấy ai cả. Verl bắt đầu đi sang hướng nổ mạnh nhất, chỉ chốc lát sau, nàng thấy được hai thân hình đang dính chặt vào nhau. Tu đưa lưng về phía Verl, tay ôm lấy người trong ngực. Thân thể hắn bị cú nổ phá hỏng rất kinh khủng, nơi bị xé rách có tử khí quấn quanh. Được khí tức vong linh xung quanh bổ sung, cơ thể vị phù thủy khôi phục bằng tốc độ mắt thường không thể thấy được.

.

Trong không khí có mùi khét và mùi máu tươi nồng nặc, Verl tới bên người Tu, khiếp sợ nhìn thanh niên tóc đen đang hấp hối nằm trong lòng phủ thủy. Dù nhìn từ góc độ nào, Nhân tộc này vẫn không thể sống được. Cho dù có được phù thủy giảm xóc, nhưng vị trí Nhân tộc này quá gần Hỏa lãnh chúa, những mảnh đá bén nhọn xuyên thẳng qua ***g ngực y, dòng máu nóng chảy cuồn cuộn không ngừng. Trong tất cả các chủng tộc, thể chất mạnh nhất là Long tộc, thể chất yếu nhất là Chu Nho, tiếp đến là Nhân tộc. Verl kinh ngạc kèm theo sự khó hiểu, chẳng lẽ y thật sự là Nhân tộc chứ không phải Long tộc ư?

.

Tu yên lặng ôm chặt Đỗ Trạch. Lần đầu tiên, Verl thấy được vẻ mờ mịt và luống cuống trên mặt vị phù thủy đó. Hắn cứng đờ người, như sợ mình chỉ di chuyển một chút thôi, thanh niên trong lòng sẽ ngừng thở ngay tức khắc.

.

—— Tại sao hắn lại sợ hãi đến vậy?

.

Người này chỉ có thể ở bên cạnh hắn.

.

—— Dù người này có chết, hắn vẫn có thể biến người này thành con rối giữ ở bên người. Tại sao hắn lại sốt ruột đến vậy?

.

Người này thì khác.

.

—— Từ bao giờ hắn lại cho là như vậy?

.

Người này rất quan trọng. Tại sao người này lại quan trọng?

.

Verl lui về sau vài bước, trên người vị phù thủy tản ra một khí tức khủng bố khiến nàng có cảm tưởng như chỉ cần mình lại gần thêm chút nữa sẽ bị đối phương giết chết.

.

Tu nhíu chặt mày, tìm một cách có thể cứu được Đỗ Trạch. Không cần cứu, chỉ cần giúp y cầm cự đến nửa đêm, y sẽ không phải chết. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể sử dụng được ma pháp vong linh đại biểu cho tử vong và tra tấn.

.

Nếu vong linh không được. Thần sắc Tu lãnh đạm, vậy đổi một cái khác có tác dụng hơn.

.

Ngọn lửa màu trắng tăng vọt chiếu sáng huyết phù.

.

Verl kinh ngạc bụm miệng lại. Nàng thấy một Nhân tộc tóc vàng vươn tay chạm nhẹ lên miệng vết thương của thanh niên tóc đen. Bên trong núi lửa tràn đầy mùi vong linh chợt bừng lên ánh sáng nhạt của thuật chữa trị.

.

Nguyên tố ánh sáng nhảy nhót len lách giữa nguyên tố hắc ám và nguyên tố lửa được ma pháp triệu tập bám vào tay Tu. Dưới tác dụng của thuật chữa trị, ngực Đỗ Trạch đã không còn chảy máu nữa, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ. Việc này chỉ như muối bỏ biển thôi vì nguyên tố ánh sáng ở đại lục phản diện quá ít, chỉ đủ cho Tu sử dụng thuật chữa trị cơ bản nhất. Tay Tu không thể rời khỏi ngực Đỗ Trạch, bởi chỉ cần ma pháp của hắn bị gián đoạn, Đỗ Trạch sẽ ngừng thở ngay lập tức.

.

Thời gian qua đi, sắc mặt Tu càng lúc càng nhợt nhạt, gần như có thể sánh với Đỗ Trạch, cũng không nói lên được ai mới là người sắp chết. Verl rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng: “Hắn đã hết thuốc chữa…”

.

“Câm miệng!”

.

Verl há miệng thở dốc rồi lựa chọn im lặng. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như Elise cũng ở trong tình huống đó, cho dù có uổng phí khí lực thế nào, nàng cũng sẽ không từ bỏ.

.

Thiếu nữ Ma tộc áo xanh không đành lòng nhìn tiếp. Nàng ngẩng đầu nhìn lên cao. Bầu trời tím hiện ra trên miệng núi lửa, ánh trăng dị sắc từ từ lên đỉnh, chúng sẽ không bao giờ dừng lại vì cái chết của bất kỳ ai. Verl rất khó chịu, thậm chí còn cảm thấy ánh trăng nhàn nhạt đó chói mắt đến lạ thường.

.

Đêm nay, thời gian dài đằng đẵng.

.

Bên cạnh bỗng truyền đến tiếng vang dị vật bị rút ra, Verl kinh ngạc quay đầu lại. Nàng phát hiện Tu đang rút những mảnh đá nhọn từ trong cơ thể Đỗ Trạch ra rồi ném sang một bên. Tầm mắt Verl chuyển từ những giọt máu trên mảnh đá trở về Đỗ Trạch. Một giây đó, nàng thật sự nghĩ rằng mình đã thấy được kỳ tích.

.

Thanh niên tóc vàng anh tuấn rũ mắt xuống, trong đôi mắt xanh thẫm phản chiếu dáng vẻ hoàn hảo toàn vẹn của thanh niên tóc đen. Khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành một đường cong xinh đẹp, tựa như đang khẽ gọi tên người trong lòng mình. Ngay sau đó, Tu ôm lấy Đỗ Trạch rồi té xuống bất tỉnh.

.

***

.

Đỗ Trạch lại mơ, nhưng kỳ diệu thay lần này cậu lại biết rõ mình đang nằm mơ.

.

Xung quanh là một vùng đen tối, thoạt đầu Đỗ Trạch cúi xuống nhìn ***g ngực của mình rồi sờ soạng lung tung. Trước khi mất đi ý thức, nơi này đã truyền đến một cơn đau nhức. Nó khắc sâu đến nổi khiến cả người đang trong mộng là cậu cũng cảm thấy đau đớn.

.

[… Ngươi…]

.

Thanh âm đột ngột vang lên dọa Đỗ Trạch nhảy cẫng. Tiếng nói đó như được truyền đến từ một chiếc điện thoại cũ kỹ, bất thường mà đứt quãng, thỉnh thoảng mang theo tiếng ồn ào, nhiễu loạn.

.

[… Tại sao… Sắp chết… Ngươi ở đâu…]

.

Lần này, Đỗ Trạch nghiêm túc lắng nghe mới miễn cưỡng hiểu được lời nói của đối phương. Không biết tại sao, Đỗ Trạch cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc. Đương lúc Đỗ Trạch định mở miệng, tiếng ồn ào bỗng dưng biến mất, khung cảnh đen tối trở về sự yên tĩnh ban đầu. Có một câu có thể mô tả chuẩn xác tình huống bây giờ: liên tục gián đoạn.

.

Sau đó Đỗ Trạch tỉnh lại.

.

Tầm mắt như đang nhảy nhót, ngọn lửa cam đỏ tản ra nhiệt độ nóng ấm và ánh sáng vừa đủ. Bóng dáng ngồi cạnh đống lửa xoay lại, đó là Verl. Nàng sững sờ nhìn Đỗ Trạch rồi bất chợt mừng rỡ ra tiếng: “Đỗ Trạch tiên sinh, ngươi tỉnh rồi.”

.

Đỗ Trạch định đứng dậy, lại nhận ra mình không tiện cử động. Cậu đang bị một người ôm chặt lấy từ phía sau. Đỗ Trạch khó khăn nghiêng đầu nhìn, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là một màu vàng rực rỡ. Một thanh niên tóc vàng anh tuấn nằm phía sau cậu, hai mắt nhắm chặt ngủ rất sâu, đôi lông mi dài được ánh lửa phản chiếu thành hình cánh quạt.

.

Đỗ Trạch lặng im chớp mắt một cái: Đừng tưởng chỉ cần thay đổi vẻ ngoài là tôi không nhận ra anh. Có chuyện gì nữa đây, sao tự dưng nhân vật chính lại đổi kênh hả?

.

Verl rất thân tình giải thích mọi chuyện cho Đỗ Trạch.

.

“… Tu đại nhân ôm rất chặt, ta không thể nào tách được hai người ra. Rơi vào thế bí nên ta mới phải tìm tạm một chỗ để nghỉ ngơi, bây giờ đã qua một ngày rồi.”

.

Dưới sự giúp đỡ của Verl, cuối cùng Đỗ Trạch cũng thoát được khỏi vòng tay của Tu. Do trước đó có chuẩn bị vật tư đầy đủ, nên họ định sẽ ngốc ở đây cho đến khi Tu tỉnh lại.

.

Mấy ngày qua, Đỗ Trạch luôn túc trực bên cạnh Tu, ngây ngẩn nhìn chằm chằm đối phương. Người trước mắt có một mái tóc vàng chói mắt, ngũ quan hoàn mỹ như một bức tranh do danh họa nhấc bút vẽ nên. Người như vậy có thể xem như quá đủ tư cách để trở thành nhân vật chính. Hắn có được tướng mạo anh tuấn, tài năng thiên phú mà không người nào với tới được cùng vô số người hâm mộ. Đỗ Trạch có thể thấy được nhiệt huyết quen thuộc trước đây trên người Tu. Lòng Đỗ Trạch lúc này phá lệ phức tạp, hơn nữa chuyện lần này còn khiến cậu ngộ ra: dường như cậu đã quá ỷ lại vào nguyên tác? Bởi lẽ mất đi ý thức nên cậu không cảm nhận được chuyện gì, nhưng sau khi nghe Verl miêu tả, sâu trong tâm Đỗ Trạch thấy rất sợ hãi cùng với một chút áy náy, đặt biệt là khi nghe nói Tu đã liều mạng chừng nào để cứu cậu.

.

Đỗ Trạch ngơ ngác nhìn Tu, mãi đến khi một đôi mắt màu xanh da trời xoáy sâu vào cậu. Không biết Tu tỉnh từ lúc nào, hẳn chỉ bình tĩnh nhìn cậu.

.

Bị bắt quả tang, Đỗ Trạch cứng người dời tầm mắt: “… Anh tỉnh rồi.”

.

Tu vươn tay chạm vào gáy Đỗ Trạch, xúc cảm ấm áp nơi đầu ngón tay đã chứng minh rằng người này vẫn còn sống, vẫn ở bên cạnh hắn.

.

“Ừ, Verl đâu?”

.

“Đang tắm, gần đây có một suối nước nóng.” Nơi này cách núi lửa không xa, Verl đã phát hiện được một suối nước nóng. Vì bản tính thích sạch sẽ nên cô gái đó tắm rửa mỗi ngày.

.

Đỗ Trạch bỗng dưng nhớ tới di sản của Hỏa lãnh chúa chưa kịp giao cho Tu. Cũng chính vì cái thứ đó mà cậu suýt nữa đã đi chầu trời.

.

“Cái này cho anh.”

.

Tu nhìn cặp nhẫn màu trắng bạc trong lòng bàn tay Đỗ Trạch. Trong đó, một cái được khảm hồng thủy tinh, cái kia thì được khảm lam thủy tinh, kiểu dáng đơn giản nhưng lại vô cùng trang nhã.

.

Đỗ Trạch đã không lừa Tu, chỗ của Hỏa lãnh chúa thật sự có đồ tốt. Cặp nhẫn trước mắt đây chính là thu hoạch lớn nhất của nhân vật chính sau khi đánh bại Hỏa lãnh chúa — không gian giới chỉ. Dù ở trong bộ YY văn nào, nhân vật chính cũng đều phải có một thần khí: không gian giới chỉ, đây là một trong những trang bị tất yếu để giết người, phóng hỏa hay trộm cắp. Hơn nữa không gian giới chỉ vô cùng hiếm có, duy chỉ nhân vật chính mới có thể sắm sửa hoặc tạo ra chúng. Trong nguyên tác《Hỗn huyết》, lúc nhân vật chính phát hiện ra không gian giới chỉ ở chỗ Hỏa lãnh chúa, hắn đã có trang bị không gian tốt hơn rồi. Vì thế, hắn đã đưa cặp nhẫn này cho hai chị em xinh đẹp. Độ hảo cảm của hai chị em khi nhận được nhẫn lập tức tăng đột biến, lúc này họ mới cảm động gả cho nhân vật chính.

.

Tu nhìn chăm chú cặp nhẫn đó, ánh mắt rất phức tạp, như đang dao động, lẫn cả chút bàng hoàng, cuối cùng là dạt dào tình cảm.

.

“Đây là cho ta?”

.

Đỗ Trạch gật đầu, nghĩ đến hành vi hay phá hoại đồ đạt trước đây của nhân vật chính, độc giả đần độn bắt đầu sợ Tu không biết cách dùng chính xác của nhẫn nên nhắc nhở một câu: “Có thể tặng cho người mình thích.”

.

Nghe vậy, Tu nhìn thoáng qua Đỗ Trạch rồi nhận lấy nhẫn.

.

“Ta sẽ.”

.

Hình thái Nhân tộc quả nhiên là tốt nhất. Hình thái Vong Linh của Tu khi nói chuyện thường hay nhìn cậu rất âm trầm khiến tên mắc rào cản xã giao nào đó chưa kịp nói thành lời đã nhũn như con chi chi. Đỗ Trạch lập tức bắt lấy cơ hội bảo rằng: “Sau khi trở về đại lúc chính diện, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

.

Khi đó, tiểu sinh nhất định sẽ tìm được lý do để anh manh hóa!

.

“Được.” Tu không từ chối, hắn mỉm cười nhìn Đỗ Trạch, ánh mắt sâu thẳm: “Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.”

.

“Ta đã trở về… Tu đại nhân, ngài tỉnh rồi à!”

.

Verl trở về với sắc mặt hồng hào, thấy Tu tỉnh thì rất đỗi vui mừng. Đối với lần chuyển đổi hình thái thứ hai của Tu, Verl tuy bụng đầy thắc mắc, nhưng nàng thông minh lựa chọn im lặng không hỏi gì. Nàng chỉ biết chủ nhân của mình rất mạnh, đồng thời có thể cho nàng một sự giúp đỡ lớn lao.

.

Nhìn bầu không khí kỳ diệu giữa hai người, Verl bỗng cảm thấy mình không nên có mặt ở đây vào lúc này. Nàng cẩn thận đề nghị: “Các ngươi có muốn đi tắm rửa một chút không?”

.

******

.

******

.

Tu dẫm đạp lên thi thể Hỏa lãnh chúa, đột nhiên có thứ gì đó lọt vào mắt hắn.

.

Ồ?

.

Hắn nhảy tới chỗ cổ Hỏa lãnh chúa, phát hiện có một đôi nhẫn bạc, trong đó một cái được khảm hồng thủy tinh, cái còn lại được khảm lam thủy tinh. Tu nhặt chúng lên, nhận ra đây là không gian giới chỉ, bên trong có khoảng 10 ô không gian.

.

Mặt hàng quá bình thường, Tu nghĩ. Bất quá có thể mang tặng người khác vì dù sao hắn cũng không cần.

.

—— Trích《Hỗn huyết》

.

——————————————

Tác giả có điều muốn nói:

.

Nhân vật chính: Ta đồng ý .

.

Độc giả: ?

.

Nhân vật chính: Lời cầu hôn của ngươi.

.

Độc giả: What!?

.

Nhân vật chính: Động phòng đi (tha độc giả đi)

.

Tác giả: Bàn về cách sử dụng chính xác của không gian giới chỉ.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.