“Thành thần?” Tu chỉ đơn giản là nhếch môi, nhưng khuôn mặt trắng bệch âm u đó lại khiến hắn trông như đang cười khẩy: “Ngươi cho rằng… ta sẽ thành thần?”
.
Không phải cho rằng, mà là chắc chắn. Anh không biết đấy thôi, ở một thế giới khác, có một tác giả cực kỳ bịp bợm đã viết văn án《Hỗn huyết》trên internet, hại vô sốđộc giả bị sụp hố. Anh chính là một ví dụđiển hình.
.
Đỗ Trạch nghẹn nửa ngày mới tìm được từ phù hợp: “… Tôi thấy được nó.”
.
Dùng chính đôi mắt này đọc một bộ tiểu thuyết mang tên《Hỗn huyết》.
.
“Đôi mắt của ngươi rất đẹp, nhà tiên tri.”
.
Giọng nói khàn khàn của Tu cất chứa một sự mỉa mai. Đỗ Trạch tức thì cảm thấy mình thật bất hạnh. Trong《Hỗn huyết》, có một nghề nghiệp gọi là tiên tri, hơn nữa chỉ có nhà tiên tri mới biết trước được tương lai. Mỗi nhà tiên tri đều có một đặc trưng rất quan trọng, đó chính là bị mù mắt: để thấy được tương lai họ phải dùng đôi mắt của mình để đánh đổi. Hành động dùng khả năng nhìn trước tương lai để ngụy trang cho việc biết rõ kịch bản là một con đường gian nan vô cùng. Bây giờ, sự nghi ngờ trong mắt nhân vật chính đã tăng lên rồi, thế này thì làm sao mà hợp tác được chứ…
.
Vô số lý do để ngụy biện đang xoắn thành một cục trong đầu Đỗ Trạch, và cuối cùng là trực tiếp kẹt ngay giữa họng tên ngốc nào đó. Thấy phù thủy trước mặt giơ cao lưỡi hái tử thần thủ thế tự vệ, Đỗ Trạch bình tĩnh nói: “Thử một lần rồi sẽ biết.”
.
Bàn tay đang nắm lưỡi hái ngừng lại một chút, hắn im lặng nhìn chằm chằm Đỗ Trạch. Tên ngốc nào đó vội vàng chuẩn bị lời tiên đoán, nhằm dời sự chú ý của nhân vật chính hung tàn sang chỗ khác. Cậu nhìn lưỡi hái tử thần của Tu, lúc ở vùng đất thất lạc của《Hỗn huyết》, nhân vật chính được thần thú giúp đỡ, sau đó bắt đầu nghiên cứu mảnh kim loại lấy từ tháp ma pháp. Mảnh kim loại đó là một thần khí cóđặc tính thôn phệ những vũ khí khác, tức là có thể bắt chước được hình dáng và năng lực của bất cứ vũ khí nào. Tuyệt vời làm sao, bớt được nhiều tiền, thần khí thật tiện lợi. Như vậy, nhân vật chính có được thứ này sẽ có thể trực tiếp đi từ cấp 0 đến max level mà không cần đổi vũ khí! Thần khí sẽ thay đổi khi nhân vật chính chuyển sang hình thái của chủng tộc khác: lưỡi hái Vong Linh, kiếm Nhân tộc, đao Ma tộc, quyền trượng Thiên tộc, cung Tinh linh, giáo Long tộc, búa Chu nho hay móng sắt Thú tộc. Cần gì có nấy không phải là điều rất tuyệt vời à! Nên biết rằng dù là game offline cũng rất tốn tiền khi mua vũ khí đấy! Lúc trước cậu chỉ cần thấy vũ khí chuyển hóa là đã bị manh đến kêu gào rồi!
.
Nhân vật chính lập tức cho thần khí một cái tên là Thiên Biến. Hiện tại, Thiên Biến có thể bắt chước được hai hình dáng, một là lưỡi hái tử thần có thể chia cắt không gian, một là sổ tay ma thuật của Louis. Ở dị giới, sổ tay ma thuật là một thứ vô cùng quan trọng đối với mỗi ma phù thủy, đó chính là kiến thức tinh hoa cả đời của họ. Thân là phù thủy vong linh, Louis đương nhiên cũng ghi chép những tri thức, kinh nghiệm, nghiên cứu đó vào sổ tay ma thuật. Nhân vật chính đã học được ma pháp vong linh từ cuốn sổ tay, ngoài ra còn biết được cách rời khỏi vùng đất thất lạc. Tuy trong truyền thuyết, vùng đất thất lạc là nơi chỉ có vào mà không có ra, nhưng không một ai biết được chính pháp sư Louis đã bước ra từ vùng đất thất lạc và tiến vào đại lục hỗn độn. Lúc này, thông qua sổ tay ma thuật của Louis, nhân vật chính biết được, đại lục không phải chỉ có một như lời đồn, nó có chính diện và phản diện. Vùng đất thất lạc chính là con đường lưu thông giữa chính diện và phản diện, vì thế mới có hiện tượng bầu trời tuần hoàn lên xuống. Louis đến từ đại lục phản diện, y tới đại lục chính diện thông qua vùng đất thất lạc, sau đó gieo rắc thiên tai vong linh.
.
Sau khi Tu mở sổ tay ma thuật theo chỉ dẫn của Đỗ Trạch, ánh mắt hắn nhìn Đỗ Trạch không còn giống như ban đầu. Đỗ Trạch thấy thế lập tức nhân cơ hội mở rộng khả năng của bản thân: “Tôi biết rất nhiều thứ, anh có thể lợi dụng tôi.”
.
Phù thủy sa vào im lặng, Đỗ Trạch thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh đứng bên cạnh chờ tuyên án: nhân vật chính đừng do dự nữa! Anh phải tin tưởng vào khí chất Bá Vương có thể khiến mọi người khóc lóc xin làm em trai của mình chứ!
.
Lần chờ này kéo dài vô biên, từ đêm khuya đến hừng đông rồi lại đến chạng vạng, độc giả đau khổ nhìn nhân vật chính gần như đông cứng người. Thấy tai nghe sắp hết pin, Đỗ Trạch không thể không nhắc nhở một lần nữa: “Tôi sẽ thực hiện tâm nguyện của anh.”
.
Dứt lời, Tu chợt bừng tỉnh, giương mắt nhìn Đỗ Trạch, sâu trong đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, ngọn lửa linh hồn bắt đầu nhảy nhót. Bỗng dưng, phù thủy nở nụ cười: “Ta muốn rất nhiều thứ, ngươi có thể cho ta không?”
.
Đỗ Trạch gật đầu không chút lưỡng lự. Cậu dùng ánh mắt chờ mong nhìn nhân vật chính, hy vọng đề tài này chấm dứt nhanh một tí: tai nghe của cậu sắp đình công rồi!
.
Tu nhìn chằm chằm Đỗ Trạch một lúc lâu, rồi đột nhiên nói: “Lại đây.”
.
Đây là câu cuối cùng mà Đỗ Trạch nghe rõ. Giây tiếp theo, tiếng gió cũng như bất cứ âm thanh nào khác cứ như thông qua một lớp cách âm mơ hồ trôi vào tai cậu. Đỗ Trạch chỉ có thể dựa theo mệnh lệnh cuối cùng mà mình nghe được đi tới trước mặt nhân vật chính. Cặp mắt ngó đăm đăm cái miệng tái nhợt không chút huyết sắc của Tu, sợ hắn nói ra cái gì đó mà cậu không nghe được.
.
Tu lên tiếng: “… Ngươi… Khế…?”
.
… Giờ khắc này, từ sâu trong đáy lòng Đỗ Trạch cảm thấy, máy phát điện Faraday là một phát minh vĩ đại nhất của loài người. Đỗ Trạch chỉ có thể dựa theo khẩu hình và biểu cảm của Tu cùng với hai từ nghe rõ nhất là “ngươi” và “khế” mà suy đoán, phù thủy muốn cùng cậu ký một khế ước. Trong《Hỗn huyết》, nhân vật chính bị hắc hóa nghiêm trọng đến nỗi không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào. Đồng minh bên cạnh dù là chủđộng hay bịđộng cũng đều phải ký khếước chủ tớ với nhân vật chính. Nếu đổi cách nói lại thì ký khế ước chủ tớ đại biểu cho việc trở thành em trai của nhân vật chính, đây là một cách biến tướng của sự chấp nhận… Bởi vậy mới nói tình tiết của《Hỗn huyết》còn có thể vặn vẹo hơn được nữa à!
.
Cái mấu chốt bây giờ là, điểm hoàn tác có hoàn tác được cả khế ước không?
.
Đỗ Trạch không muốn nói chuyện trong lúc mình không nghe được, càng không muốn bị nhân vật chính phát hiện lỗ tai cậu có vấn đề. Lúc này cậu cũng không thể giải thích với nhân vật chính về bàn tay vàng của mình, nên cậu chỉ có thể gật đầu: đợi đến khi khế ước bị hoàn tác rồi hẵng giải thích cũng được. Lại nói, đây là lần đầu nhân vật chính ký khế ước chủ tớ à? Cảm giác vinh hạnh làm sao…
.
Tiết tháo của Đỗ Trạch đã hy sinh và hiện giờ đang được đốt vàng mã.
.
Thấy Đỗ Trạch gật đầu, Tu khép hờ mắt, giấu đi ngọn lửa đang bùng cháy sâu bên trong.
.
Cứ thế, tên ngốc nào đó hớn ha hớn hở nhìn nhân vật chính kéo tay mình qua, giơ lên sát bên miệng rồi nhẹ nhàng ấn môi xuống. Chờ đã, hành động này là gì? Khế ước chủ tớ không phải là tuyên thệ bằng linh hồn à?《Hỗn huyết》 chẳng phải đã viết rõ ràng là dùng ngón tay chỉ lên ấn đường sao, bây giờ… AAA!!!
.
Đau, đau chết được aaaaa —— QAQ
.
Mới đây, Tu đã cắn mạnh xuống động mạch nơi cổ tay Đỗ Trạch. Hắn ấn đôi môi lạnh băng xuống cổ tay Đỗ Trạch tham lam hút máu tươi như một con ma cà rồng. Mái tóc đen dài rủ xuống hai bên má khiến cho khuôn mặt anh tuấn trông tái nhợt lạ thường.
.
Đỗ Trạch chỉ cảm thấy đầu lưỡi lạnh lẽo đó cứ liếm qua liếm lại cổ tay trắng mịn của mình. Một lát sau, tay cậu được thả ra, ngoài trừ có chút tái nhợt thì không có gì khác thường. Nếu không phải trên môi Tu có một vết máu đỏ sẫm thì chắc Đỗ Trạch đã nghĩ mình vừa bị hoang tưởng.
.
Đôi môi nhạt màu trông đã có chút huyết sắc. Tu phớt lờ vẻ mặt vô cùng khiếp sợ của Đỗ Trạch mà kéo áo choàng ra, để lộ ***g ngực trắng bệch thiếu sức sống. Làn da mỏng manh đến nổi gần như có thể thấy rõ cả mạch máu và gân xanh bên dưới. Tu vươn cánh tay phải, cắm vào ngực trái mình một cách rất tự nhiên. Đó là vị trí của trái tim.
.
Khi xương cốt trắng bệch găm vào ngực trái, phù thủy khẽ đọc một đoạn chú văn rồi rút tay ra. Có một thứ cũng chảy ra từ đó – là máu đen hòa với máu đỏ. Đường vân đen đỏ chạy dài theo ***g ngực của Tu.
.
Lúc này, Đỗ Trạch mới có phản ứng trở lại. Cậu nhìn chằm chằm những vệt đỏ đen giao nhau với vẻ không thể tin nổi. Mẹ ơi, đây là huyết khế đó!!!
.
Thế khế ước chủ tớ đâu rồi?
.
Nếu như lúc nãy Đỗ Trạch còn lo lắng khế ước bị hoàn tác, nhân vật chính sẽ trở nên nóng nảy, thì bây giờ chẳng còn gì phải lo nữa. Khế ước chủ tớ thề bằng linh hồn, nên nó chỉ cần bề tôi trung thành với chủ nhân, chỉ khi bề tôi phản bội chủ nhân mới bị khế ước giết chết. Còn huyết khế phải thề bằng máu, bên chủ đạo sẽ lấy máu từ đối tượng khế ước, sau đó tạo ra một huyết khế thú trong chính cơ thể mình. Huyết khế thú đó sẽ lưu giữ mùi máu của đối tượng khế ước: người chủ đạo có thể tùy thời giết chết đối tượng khế ước bằng khế ước thú; dù cho đối tượng khế ước có chạy trốn đến đâu, người chủ đạo vẫn sẽ tìm được; khi người chủ đạo chết, huyết khế thú sẽ tự động kết liễu đối tượng khế ước. Thế thì có khác gì khế ước nô lệ chứ!
.
Người ký huyết khế đầu tiên của《Hỗn huyết》chính là một em gái hận nhân vật chính đến tận xương tủy, thấm nhuần tinh thần tương ái tương sát.
.
Đỗ Trạch: … Ha ha, ha ha, ha ha.
.
Đỗ Trạch ngây ngẩn nhìn nhân vật chính mang lại áo choàng. Phù thủy thoạt nhìn có vẻ sảng khoái, đôi lông mày luôn nhíu lại với nhau cũng hơi hơi giãn ra. Thấy ánh mắt thanh lãnh (?) của Đỗ Trạch, Tu dường như thốt lên một câu than thở: “…”
.
Đỗ Trạch… Đỗ Trạch có xúc động muốn phanh thây cái tai nghe đã không HOLD được trong thời điểm quan trọng. Cậu lại càng không ngờ rằng đau khổ vẫn còn kéo dài về sau ——
.
Kế tiếp, Đỗ Trạch bắt đầu một kiếp sống bi thảm.
.
Sau khi nắm được cái mạng Đỗ Trạch trong tay, nhân vật chính không hề kiêng kị bắt đầu hóa thành quỷ súc, khai phá các tính năng của Đỗ Trạch, thề phải lợi dụng triệt để thuộc hạ đầu tiên của mình. Từ sáng đến tối, Đỗ Trạch đều phải cống hiến linh hồn của mình ra. Cậu chính là chuột thí nghiệm cho việc tu luyện hệ nguyền rủa của ma pháp vong linh, hệ bệnh độc, hệ hắc ám, hệ luyện kim. Khi đến hệ triệu hoán… độc giả tỏ vẻ cậu có thể đứng một bên để xem. Chỉ có mỗi hệ triệu hoán là đáng mến nhất trong các ma pháp vong linh!
.
Sắp bị ngược đến chết rồi… Đỗ Trạch ôm bài vị của tác giả khóc lớn: Anh hùng à! Tôi sai rồi!!! Thánh mẫu quả nhiên là phẩm chất tốt đẹp nhất trên thế giới! Thế giới này cực kỳ cần thánh mẫu! Cầu xin ánh sáng thánh mẫu của nhân vật chính chiếu rọi đến những người bên cạnh (nhất là tôi)! Hắc hóa là một loại bệnh cần phải trị——
.
“… Lại đây.”
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc nhìn cánh tay bị vân đen bao phủ của mình. Hoa văn rườm rà dày đặc giống như một con rắn đang cuộn xoắn trên tay cậu, cứ mỗi một giờ là lại hiện thêm một đường. Mãi đến khi toàn bộ cánh tay cậu bị bao kín bởi vân đen thì trên đường vân lúc này chợt nở rộ vô số đóa hồng đen. Những đóa hoa héo rũ ngay tức khắc, cánh hoa rơi xuống lả tả. Đỗ Trạch bị đau đến tái xanh mặt mày bởi những đóa hoa đó được chuyển hóa từ máu thịt của cậu.
.
Đây là một lời nguyền, nó có một cái tên rất nghệ thuật là Điêu Linh. Nghe nói khi những đường vân đen bao kín lấy cơ thể, người đó sẽ chỉ còn lại một bộ xương với một quả tim. Trong truyền thuyết, có một phù thủy vong linh đã trót yêu một cô công chúa và bị từ chối. Vị phù thủy vì quá đau buồn nên đã nguyền rủa công chúa, máu thịt công chúa bắt đầu bị tiêu tán. Phù thủy đã nói với công chúa rằng: chỉ cần em chấp nhận ta, ta sẽ xóa bỏ lời nguyền. Nhưng cô công chúa đó rất bướng bỉnh, cho đến khi bị điêu linh thành xương khô cũng vẫn không chấp nhận phù thủy. Kết cục là vị phù thủy nhặt trái tim từ bộ xương lên và thở dài: cuối cùng thì trái tim của em cũng thuộc về ta.
.
Khi ấy, cậu cảm thấy câu chuyện này rất vớ vẩn…
.
《Hỗn huyết》có một đoạn truyện, nhân vật chính cũng làm y chang như thế: hắn sử dụng lời nguyền Điêu Linh trên công chúa Kelly. Công chúa Kelly được nuông chiều từ béđương nhiên rất sợ hãi Điêu Linh. Cô gần như khuất phục ngay ngày hôm sau, sau đó trở thành một trong số nhân vật nữ chính. Điểm quan trọng nhất là《Hỗn huyết》đã mô tả rằng, tuy lời nguyền Điêu Linh làm máu thịt tàn lụi nhưng, không, đau!
.
Mẹ nó, chẳng lẽ nhân vật chính chưa nhuần nhuyễn kỹ năng?! Hay đơn giản là kỳ thị giới tính!!!
.
Đỗ Trạch cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
.
Tu đứng một bên nghiêm túc nhìn Đỗ Trạch, ánh mắt đăm đăm như muốn bới móc từng cái run rẩy nhỏ nhất của Đỗ Trạch, tham lam thu nhặt từng biểu cảm trên mặt cậu. Mồ hôi lạnh trượt theo cổ cậu xuống đường vân đen nơi xương quai xanh, tựa như những giọt sương ấm áp đang rơi vào nụ hoa mới nhú trên nhành cây, mang theo cơn đau cắt da cắt thịt. Dường như đã đạt được cái gì rất hài lòng, phù thủy giơ lưỡi hái tử thần vẽ lên không một lá bùa ma pháp. Lá bùa đó nháy mắt bị thiêu cháy rồi tưới xuống người Đỗ Trạch. Đỗ Trạch phát hiện đau đớn như bị cắt da thịt đã biến mất. Cậu biết ma pháp này, mấy hôm trước khi bị trúng bệnh độc chết cứng, cơ thể đã mất đi cảm giác ngay tức thì.
.
… Quả nhiên nhân vật chính đang làm thí nghiệm để sau này thông đồng với em gái.
.
Hai mặt trăng một vàng một tím lên đỉnh, cơ thể hết 1/3 là xương cốt của Đỗ Trạch được phục hồi như cũ. Cậu thở phào một hơi, việc này có nghĩa là một ngày như địa ngục đã kết thúc. Tu hiện đang mở trang kế tiếp của sổ tay ma thuật, Đỗ Trạch có thể thấy được bốn chữ trên tờ giấy đó: lời nguyền tan xương.
.
Đỗ Trạch… Đỗ Trạch lo lắng nghĩ mình có nên tạm lánh khỏi chỗ này không. Đợi nhân vật chính thức tỉnh hình thái chủng tộc khác rồi lại đến dụ dỗ vậy. Khẩu vị của Vong Linh tộc quá nặng, cậu sắp không chịu được nữa rồi…
.
Tuy nhiên, cậu đọc được từ trong mắt pháp sư một dòng chữ “Ngươi dám chạy trốn ta sẽ giết chết ngươi ngay”. Làm gì bây giờ?
.
“… Lại đây.”
.
—— Cầu lối thoát!!!
.
******
.
******
.
“Tại… sao… lại đối xử với ta như vậy?” Lilia khóc rất thương tâm: “Giết ta! Tại sao không giết ta đi? Đồ ma quỷ!”
.
Tu mặc lại quần áo, che đi đường vân của huyết khế. Hắn nhìn xuống thiếu nữ đang quỳ rạp dưới đất mà khóc lóc, dùng mũi chân nâng cằm nàng lên.
.
“Như vậy không tốt à?” Ác ma cười sung sướng: “Dù ngươi có chạy trốn đến đâu, ta vẫn có thể tìm được ngươi; dù ngươi có muốn giết ta đến chừng nào, thì người chết vẫn là ngươi; nếu ta chết, ngươi cũng chẳng thể sống được; nếu ta không ở bên cạnh, không ai có thể giành được ngươi…”
.
Tu ác ý kéo dài giọng, từng chữ một như nhát dao trí mạng đâm vào tim thiếu nữ.
.
“Kết quả, ngươi vẫn là vật sở hữu của Ma tộc, vĩnh viễn thuộc về ta.”