Độc Giả Là Thổ Hào

Chương 1: Gặp gỡ thổ hào độc giả



Lâm Huyên phát hiện bản thân thích nam nhân là ở trung học. Hồi đó ngồi cùng bàn là một nam sinh rất dịu dàng nho nhã, tên Hứa Bác Văn, thành tích học tập rất tốt, tổng ở lớp học là một trong ba người đứng đầu, làn da rất trắng, là loại hình nữ sinh rất yêu thích.

Năm lớp mười hai, cho dù vị trí bị đổi, nhưng ngồi cùng bàn như trước vẫn là y.

Nữ sinh trong lớp thích cầm bài thi toán lý hoá hoặc bài tập tới đây hỏi bài, thật ra từ đầu Lâm Huyên cũng không cảm thấy gì, nhưng sau đó, nhìn thấy Hứa Bác Văn cầm bài trên tay đặt bút viết, ở trên nháp còn rất cẩn thận giải thích cho nữ sinh đến hỏi y, trong lòng bắt đầu có một cỗ chua xót không nói lên lời.

Sau khi bản thân dần dần hiểu được loại ý tưởng biến thái này, trong lòng là lo lắng. Có lẽ bất kỳ một nam sinh nào đột nhiên phát hiện mình thích nam nhân, cũng sẽ mờ mịt cùng bối rối.

Cậu cố gắng thể hiện mình cũng giống như các nam sinh bình thường khác, đi theo mấy nam sinh trong lớp xuống khối mười ghé vào cửa sổ xem hoa khôi của trường, thời điểm cùng bọn họ thảo luận về hoa khôi của trường thì tỏ ra rất có hứng thú.

Nhưng ánh mắt ở trên người Hứa Bác Văn quả thật là vẫn không hề thay đổi, cậu không thể xem nhẹ Hứa Bác Văn gây cho cậu loại cảm giác mặt đỏ tim đập này, không có biện pháp ở trong đám người không tìm kiếm bóng dáng của y.

Ở trên mạng tra xét rất nhiều tư liệu, mới hiểu được loại này là bẩm sinh đã vậy. Lấy góc độ sinh vật mà nói đây là gen quyết định, không có cách nào thay đổi. Hơn nữa trong một trăm người đàn ông, đại khái còn có ba người giống cậu mang kiểu gen này.

Đấu tranh tư tưởng thật lâu sau, Lâm Huyên mới bắt đầu chấp nhận chính mình như vậy.

Từng nghĩ tới hẳn là tìm một cơ hội thổ lộ với Hứa Bác Văn, vô luận kết quả như thế nào. Nhưng cuối cùng đến lúc tốt nghiệp cũng không thể nói ra, sau khi tốt nghiệp, liền cũng chưa từng gặp lại Hứa Bác Văn, nghe nói y xuất ngoại du học.

Lâm Huyên lên lớp mười hai, vốn lấy thành tích lớp mười hai của cậu nhiều nhất chỉ có thể thi chuyên khoa, nhưng học kì sau của lớp mười hai, được Hứa Bác Văn giúp đỡ, thành tích đột nhiên tăng mạnh.

Sau bốn năm tốt nghiệp khoa chính quy, Lâm Huyên lựa chọn ở lại tỉnh lị, vào một công ty coi như là cũng có chút danh tiếng. Một tháng nhận được hơn năm nghìn tiền lương, gửi cho gia đình một chút, còn lại cũng vừa vặn đủ chính mình chi tiêu.

Nhà ở là cùng bạn cùng phòng đại học hợp thuê, hai phòng ngủ một phòng khách một tháng hai nghìn, còn phí điện nước, chia đều ra mỗi  người hơn một nghìn.

Sau đó bạn cùng phòng đại học kết giao bạn gái, quá không lâu liền quyết định cùng một chỗ. Nhà thuê chung ba tháng đóng một lần, một tháng sau đến kỳ. Thiếu người thuê chung, Lâm Huyên một người gánh vác hơn hai ngàn tiền thuê nhà, tương đương tiền lương vơi đi một nửa.

Lâm Huyên bốn năm đại học rồi cả hai năm này ra ngoài công tác chưa từng kết giao qua bạn gái, bạn trai cũng không. Quán bar thật ra đã tới vài lần, nhưng chiến thắng không được trong lòng khiết phích, nhìn thấy một đôi cơ bắp hôn lưỡi trước mặt mọi người, Lâm Huyên uống một ly rượu, sau đó liền xám xịt rời đi.

Cậu mấy lần cảm thấy, chính mình đại khái cả đời này đều phải một mình đi.

Bước chân vào văn đàn đam mỹ là sau khi công tác, tan tầm trở về nhàm chán, đã nghĩ muốn tìm chút việc để làm, nền tảng văn tự tốt nên cậu lựa chọn viết tiểu thuyết. Ngay từ đầu chỉ là muốn viết một bộ tiểu thuyết để bày tỏ ảo tưởng có người bầu bạn của bản thân, đến sau lại phát hiện trên internet có chuyên môn văn học đam mỹ, liền thử đăng kí một tài khoản, đem bài viết của mình post lên mạng.

Sau khi dùng bút danh ‘Nước Chảy Vô Tình‘ post mấy chương, biên tập của trang web liền nhắn tin mời cậu kí hợp đồng. Lâm Huyên không chút do dự ký, chính thức trở thành một tay viết đam mỹ.

Lăn lộn ở trong văn đàn đam mỹ được hai năm, Lâm Huyên cũng có chút thành quả. Làm thu bốn ngàn có thừa, weibo cũng có hơn ba nghìn người hâm mộ. Mỗi tháng cách ngày cập nhật một chương mới, tiền nhuận bút chia đều ra cũng được khoảng một ngàn.

Hôm nay Lâm Huyên tăng ca trở về, tắm rửa rồi pha một bát mì coi như ăn khuya, mở laptop ra, lên weibo post một cái status: Hôm nay tăng ca, không cập nhật.

Mấy phút sau, có bình luận.

Huhu, buồn quá đi, Ngân gia đã đợi cả đêm rồi đó *rơi nước mắt* ~~o(>_<)o ~~

Nước Chảy đại đại, ngủ ngon. (*^___^*)

Đều là cẩu tăng ca, *bắt chân*

…….

Lâm Huyên lại mở trang web văn học Tấn Giang ra, lên một chút chỉ xem bình luận, bình luận đầu tiên chính là của ID ‘Hoa Rơi Hữu Ý’ quen thuộc kia.

Bình luận đến từ Hoa Rơi Hữu Ý: ‘ Bài bật  trong Hôn Lễ Trong Mộng của Mozart’ ở chỗ này  phải làHôn Lễ Trong Mộngcủa Richard. Clamand khúc.

Lâm Huyên cảm thấy thực dở khóc dở cười, vì thế trả lời bình luận ở dưới.

Tác giả reply: Cảm ơn đã sửa.

Lâm Huyên vẫn cảm thấy bạn có ID Hoa Rơi Hữu Ý trên mạng này là một thổ hào, mà chính mình thập phần may mắn có được một thổ hào đáng tin. Từ trung tuần tháng trước bắt đầu, mỗi ngày đều có thể nhận được ‘thâm thuỷ ngưu lôi’ của y, giá trị gần một vạn Tấn Giang tệ, tương đương một trăm ngàn nhân dân tệ, vào túi của cậu còn có năm mươi ngàn.

Click vào ID Hoa Rơi Hữu Ý, phát hiện y thu thập lan, đặt lan cùng bình luận của lan chỉ có văn chương của Nước Chảy Vô Tình, cấp bậc manh vật đã là Bá Vương (chém chém chém (_) )

Một buổi sáng sớm, trong công ty bàn tán nhiều nhất chính là về tổng tài hôm nay mới tới. Tổng giám đốc nhiệm kỳ trước được điều lên tổng công ty, tổng công ty liền điều xuống đây một người tổng giám đốc mới. Nghe nói mới hai lăm tuổi, bộ dạng rất tuấn tú, mới từ nước ngoài du học trở về không lâu.

Làm một viên chức nhỏ bé trong công ty, Lâm Huyên đối với tổng tài là ai cũng không quan tâm lắm, dù sao về sau cơ hội đối mặt giao tiếp cũng không nhiều. Vì vậy khi đồng sự trong văn phòng muốn đi chào đón tổng giám đốc mới tới, Lâm Huyên bưng một ly cà phê nhàn nhã lưới weibo.

Tổng giám đốc mới tới được quản lý chuyên môn dẫn tới các phòng làm việc giới thiệu hoàn cảnh trong công ty, đi vào phòng nghiệp vụ, quản lý chuyên môn đối các nhân viên trong phòng nói: “Vị này chính là Hứa tổng mới tới của công ty chúng ta, mới từ Anh du học trở về không lâu, năng lực các phương diện đều rất xuất sắc, về sau sẽ đảm nhiệm chức tổng giám đốc của công ty, thỉnh mọi người phối hợp nhiều hơn trong công việc của cậu ấy.”

Lâm Huyên ngẩng đầu nhìn về phía người ở cửa văn phòng, một hớp cà phê thiếu chút nữa liền phun lên màn hình máy tính.

Tân tổng tài mới vừa đi vào cũng ngẩn cả người, sau đó trên mặt liền lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, “Về sau cùng làm việc, thỉnh mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Trong lúc vô tình còn lướt qua vẻ mặt có chút kinh ngạc kia của Lâm Huyên.

Lâm Huyên có thể cảm giác được nhịp tim của mình đập nhanh hơn, nhìn màn hình máy tính, chuột trên tay lại bất động.

Quản lý chuyên môn đưa y tới thăm các phòng khác, Lâm Huyên ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng làm việc, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hai đồng nghiệp nữ bên cạnh chụm đầu lại nói thầm với nhau, “Thật không tồi nha, bộ dáng đẹp trai, lại có năng lực, cũng không biết đã có bạn gái chưa.”

“Cho dù không có cũng không tới lượt chúng ta đi.”

“Chuyện này cũng không thể nói chính xác, tổng tài cao phú suất thường thích nhân viên nhỏ đó thôi.”

“Tôi chỉ có thể nói, cô đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi!”

Lâm Huyên nghe hai đồng nghiệp bên cạnh thì thầm, tên kia vẫn được phái nữ hoan nghênh như vậy, thời điểm trung học cho dù y không thường nói chuyện, cả ngày bưng một bộ biểu tình tự kỉ, thì vẫn có rất nhiều nữ sinh như ong như mật vây quanh y.

Sau sáu năm gặp lại, Lâm Huyên cũng không nói lên lời là tư vị gì, chỉ là cảm thấy có chút đột ngột. Nói thật, Hứa Bác Văn người này cậu đặc biệt hận, nếu không bởi vì y, Lâm Huyên đại khái cả  đời này cũng không biết chính mình thích nam nhân.

Nhưng sáu năm xa cách, phần tình cảm lúc trước còn mang theo ngây ngô thầm mến kia, đã bị thời gian từng chút từng chút làm phai nhạt, còn lại cũng chỉ có hồi ức.

Hiện giờ, hồi ức phủ đầy bụi ở trong lòng dần dần hiện ra. Tựa như một quyển nhật ký đã nhiều năm không viết, đột nhiên bị lật ra, tiếp tục viết chuyện của sáu năm sau.

“Lâm Huyên”

Lâm Huyên vừa mới đi ra khỏi công ty không xa, chợt nghe thấy có người phía sau gọi tên cậu, quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân tây trang giày da, mũi cao trên đeo gọng kính đen, bộ dạng rất đẹp trai, rất nho nhã.

Người này là mối tình đầu của cậu.

Lâm Huyên cười cười, “Thì ra thật sự là cậu, lúc đầu tôi còn tưởng rằng chỉ là người giống người mà thôi.”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng cậu cho tới bây giờ lại chưa từng quên, lần đầu tiên nhìn thấy liền biết chính xác người kia là y.

Hứa Bác Văn đi tới chỗ cậu, “Lúc đầu tôi cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới cậu lại làm việc ở trong này.”

Lâm Huyên cười, “Đúng thật là có chút khéo léo.”

“Bạn học cũ gặp mặt, tìm một chỗ ôn chuyện được không?”

“Nói chuyện kiểu gì?”

“Ăn cơm, được không?”

Lâm Huyên gật đầu, “Được.”

“Cậu ở đây chờ tôi, tôi đi lái xe qua đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.