Độc Gia Sủng Hôn

Chương 140: Không phải oan gia không yêu nhau (2)



Lý Triết không ngờ mình mới vừa về đến phòng, cởi quần áo định đi tắm thì cửa phòng lại bị người nào đó dùng sức gõ, lực gõ mạnh đến nỗi như muốn dùng hành động đó để trút giận vậy.

Hắn lấy kính đặt ở đầu giường đeo vào, tiện tay với lấy khăn tắm đang vứt trên giường quấn quanh eo rồi bước ra mở cửa.

Nếu như hắn không đoán lầm, ngoại trừ “ma nữ” kia, không ai dùng cách đoạt mệnh liên hoàn kia để gõ cửa cả.

Quả nhiên, cửa vừa mới mở thì bóng người cao gầy kia đã như một tia chớp xông vào, tông thẳng vào người hắn, hai tay nắm thành nắm đấm không ngừng đấm vào ngực, vào vai hắn.

Haizz, sức của cô gái này vốn đã mạnh hơn những cô gái khác nhiều, cộng thêm lúc này không chút giữ lại đánh hắn như vậy, đau là chuyện đương nhiên.

Một tay Lý Triết chắn lại nắm đấm của cô, tay kia nhanh chóng sập cửa lại, miễn cho người khác vô tình nhìn thấy cảnh “bạo lực” kia sau đó mới lợi dụng ưu thế về chiều cao và thể trọng mà trực tiếp áp cô vào tường.

Bị người hung hăng áp đến không thể nhúc nhích, đôi tay lại bị khóa chặt nâng lên đến đỉnh đầu, Dương Dung Dung không chút khách khí mắng, 'Đồ xấu xa, buông em ra.'

'Rốt cuộc là có chuyện gì?' Hắn nhìn cô không chớp mắt nhưng động tác trên tay không hề có ý nới lỏng.

Vừa vào đã đánh hắn, mắng hắn, thân là nạn nhân hắn cũng nên biết mình sai ở đâu chứ?

Có chuyện gì hở hở? Cô cũng không biết mình có chuyện gì nữa!

Dương Dung Dung cắn môi cúi gằm đầu không nói.

'Dương Dung Dung...' Hắn gọi cô cả tên lẫn họ, giọng nói nói mang theo sự tức giận và bất mãn rõ rệt.

'Buông em ra, em phải về phòng.' Hừm, tại sao đối với cô gái nào hắn cũng có thể dịu dàng như vậy ngoại trừ cô chứ?

Cứ coi như cô bị điên đi! Bởi cô không biết mình muốn gì nữa!

Nói đến thì đến, nói đi thì đi, không có một lý do gì!

Lý Triết hắn từ bao giờ thì dễ dàng bị người ta qua loa như vậy chứ?

Nhưng bằng sự hiểu biết của hắn về cô, muốn từ miệng cô hỏi ra điều gì là chuyện không thể nào, muốn chinh phục con mèo hoang này, chỉ có một cách...

Bế bổng cô lên, bất chấp tiếng kêu thất thanh của cô, hắn sải bước đi vào phòng, ném cô xuống giường.

Cách đàn ông chinh phục phụ nữ thì có rất nhiều nhưng ở trên giường là cách trực tiếp nhất. Đặc biệt khi đối phương là Dương Dung Dung, không có cách nào khác!

Trong căn phòng hạng sang của khách sạn, ánh đèn mờ mờ không rõ, quần áo ném tán loạn trên mặt đất.

Bị người hung hăng giằng co đến quá nửa đêm, sáng hôm sau Dương Dung Dung ngủ đến tám giờ hơn vẫn chưa dậy nổi.

Lý Triết thì sớm đã thức giấc, nhìn cô gái đang như bạch tuộc bò trên ngực mình, hắn không nhịn được thở dài một tiếng.

Cô gái này, muốn cô mở miệng xin tha cũng chỉ có thể trên giường, còn muốn nhìn thấy cô an tĩnh như thế này chắc chỉ có thể chờ cô ngủ.

Đây la lần đầu tiên hắn nghiêm túc như vậy nhìn cô ngủ, đèn trong phòng tuy không sáng nhưng họ đang ở gần trong gang tấc, khoảng cách này vẫn đủ khiến hắn nhìn rõ dung nhan của cô.

Với góc độ của một người đàn ông mà nhận xét, gương mặt Dương Dung Dung không có những nét yêu kiều đến nỗi lập tức thu hút cái nhìn của người khác giới, cũng không có vẻ thanh thuần chọc người thương tiếc nhưng môi cô rất đầy đặn, rất có sức hút, mũi thẳng như đã được chỉnh sửa, mắt to lại sáng còn đôi mày đen đậm hơn rất nhiều cô gái khác khiến cả gương mặt cô toát lên một vẻ anh khí vô bì, giống như vậy, tính tình cũng xấu đến không được.

Cô vóc người cao ráo, ba vòng nóng bỏng, nhất là đôi chân vừa dài vừa thẳng kia, thật khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Mà người đó, không ai khác ngoài hắn!

Nếu muốn hắn nói mình thích gì ở cô, hắn không nói ra được vì sao, chỉ là nhìn thuận mắt, xem thuận ý mà thôi.

Nhưng muốn chinh phục một cô gái như vậy thật không dễ dàng.

Ít ra không có thể lực và năng lực nhất định thì thật sự không được bởi vì thể lực của cô cực tốt, hơn nữa còn luyện Teakondo, tuy rằng bị hắn giằng co đến thảm nhưng cô cũng dày vò hắn không ít.

Ít nhất là ở đây bị cô hắn mấy phát liền, Lý Triết đưa tay xoa nhẹ lên đầu vai chỗ bị cắn, nơi bàn tay đụng đến vẫn còn ẩn ẩn đau, cho dù vết thương lành chắc là vẫn còn sẹo.

Quả nhiên là một con mèo hoang!

Chiếc điện thoại di động rung lên nhắc hắn phải xuống giường, bằng không tiến độ công việc hôm nay chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Boss bởi vì chuyện gấp tạm thời phải về Singapore, công việc ở RJ giao cho hắn toàn quyền xử lý nên mấy ngày nay chuyện hắn cần làm thực sự rất nhiều.

Tắt báo thức, hắn xoay người, đặt cô gái đang gần như bạch tuộc bám trên người mình kia dời xuống giường nhưng mới đụng đến tay cô, cô gái đang nửa tirh nửa mê kia lại bò hẳn lên người hắn, hai tay ôm càng chặt, miệng lầu bầu, 'Đừng quấy...buồn ngủ...còn muốn ngủ...'

Cũng chỉ những lúc mơ mơ màng màng như thế này cô mới lộ ra một vẻ đáng yêu như vậy trước mặt hắn.

Nếu như không phải vì đang vội, hắn nhất định phải khai quật hết một mặt đáng yêu mà không mấy ai được biết này nhưng giờ thì không được.

'Dung Dung, dậy đi!' Hắn vỗ nhẹ mặt cô. Cho dù muốn ngủ cô cũng phải cho hắn dậy trước rồi ngủ đến bao lâu cũng được.

Cô gái trong lòng vẫn tiếp tục ngủ, ngay cả trả lời một tiếng cũng lười.

'Dung Dung...' Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành từ từ dời cô từ trên người mình xuống giường nhưng hắn vừa kéo hai tay cô xuống thì cô đã tự động ôm càng chặt hơn, muốn kéo chân cô xuống thì cô lại ngọ nguậy không ngừng khiến hắn suýt nữa là nhịn không được...

'Dung Dung, thức dậy đi, muộn rồi!'

'Đừng ầm ĩ...em còn muốn ngủ...' Sau đó cô còn rất không khách khí đấm hắn một cái.

Thật là phiền phức mà! Sao hắn lại ngu ngốc chủ động đi trêu ma nữ này chứ?!

Thế là, lại tiếp tục...

Đến khi dời được cô xuống giường, cả người hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi, đem chiếc gối ấn vào lòng cô, cuối cùng mới xem như hoàn toàn thoát thân.

Quần áo chỉnh tề từ phòng tắm bước ra, Lý Triết bước tới bên giường nhìn cô gái còn đang ngủ say sưa kia, không nỡ gọi cô dậy nên cuối cùng chỉ đem chiếc chăn không biết từ lúc nào bị cô đá xuống giường kia đắp lại đàng hoàng rồi xoay người rời đi.

Nhưng hắn vừa mới mở cửa phòng ra thì bước chân chợt khựng lại khi thấy có ba người, hai nam một nữ đang đứng trước cửa phòng cô. Người đàn ông đứng tuổi đang không ngừng gõ cửa gọi.

'Chủ tịch, có phải là Dung Dung đã ra ngoài trước rồi không?' Người thanh niên trẻ tuổi lên tiếng.

'Tính tình của nó ta còn lạ gì, ham ngủ muốn chết.' Dương Đức Xương đương nhiên hiểu rõ con gái mình nhất.

Chỉ nghe mấy câu đơn giản Lý Triết đã biết ba của Dung Dung đến tìm cô. Vốn còn định nói cô đang ở phòng mình nhưng quan hệ của họ giờ chưa được công khai, hắn mạo muội nói ra không chừng sẽ khiến người khác hiểu lầm cô quá tùy tiện, cho nên, cửa phòng lần nữa đóng lại.

Quay lại giường, Lý Triết mở đèn, đưa tay lắc lắc cô gái đang ngủ mê mệt kia, 'Dung Dung, Dung Dung, ba em đến tìm em.'

Vốn còn đang chìm trong mộng đẹp, Dương Dung Dung mơ màng nghe được câu ba muốn đến tìm mình thì hốt hoảng ngồi dậy, 'Ba em đâu?'

Cô còn chưa muốn ba biết chuyện cô và Lý Triết quen nhau!

Nếu như bị ba cô bắt gian tại giường như thế này, ngày tháng sau này của cô làm sao còn được thoải mái nhẹ nhàng nữa đây? Nói không chừng còn bị ba bắt đi kết hôn nữa chứ.

'Anh nói với ba em đang ở chỗ anh sao?' Dương Dung Dung khẩn trương đến nắm chặt góc chăn, bởi vì ngủ không đủ giấc, đầu cô bắt đầu ẩn ẩn đau.

Tình huống này của mình so với một tình nhân bí mật thì có gì khác biệt? Trong lòng Lý Triết cười khổ, nhưng hôm nay hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian so đo với cô nhiều như vậy.

'Không có. Ba em đang ở bên ngoài phòng của em. Em dậy đi, gọi điện thoại cho ba em nói với ông em đã ra ngoài, đang ở ngoài ăn sáng nhưng quên mang theo điện thoại. Anh còn có việc phải làm, tối về gặp nói sau.'

Haizz, dặn dò cẩn thận đến thế là cùng! Nếu như cô còn ngốc đến không biết làm sao thì đúng là sống uổng rồi!

Sau khi Lý Triết rời đi, Dương Dung Dung lê tấm thân mệt mỏi xuống giường, bắt đầu một ngày mới trong hoảng loạn...

Mà ở Singapore bên này...

Dù vội vàng nhưng thu xếp đầy đủ, gọn gàng, Giang Tâm Đóa và Chân Chân bắt đầu chuyến hành trình sang Mỹ.

Giang Tâm Đóa gần như là ngủ suốt chuyến bay dài đằng đẵng mười mấy giờ đó còn Phạm Trọng Nam thì một bước không rời, ngồi bên cạnh cô. Chân Chân thì cực độ hưng phấn, hệt như lần trước vậy. Tống Cẩn Hành thì rất kiên nhẫn theo bên cạnh cô, trò chuyện, chọc cho cô vui, thoạt nhìn không khác gì một người cha chăm sóc, lo lắng cho con gái mình vậy.

Nhưng rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì thì chắc chỉ có hắn biết, hoặc có lẽ là, ngay cả hắn cũng không biết.

Lần này họ không chọn bất kỳ căn nhà nào thuộc tài sản của nhà họ Phạm mà vào ở một căn biệt thự cổ, thoạt nhìn như một tòa lâu đài nằm ở ngoại ô California của Tống Cẩn Hành và người bạn của hắn.

Căn biệt thự này nằm trên một diện tích vô cùng rộng, bên ngoài là bãi cỏ và rừng cây mênh mông, tuy nhìn bên ngoài hơi cổ điển nhưng bên trong được bố trí rất chu toàn, nhất là những phòng dành cho giải trí và thể thao. Cùng ngày với ngày họ đến căn biệt thự đó, bác sĩ Mai cùng toàn bộ máy móc y tế dùng cho việc khám thai cũng đến Mỹ theo một chuyến bay khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.