Độc Gia Sủng Hôn

Chương 141: Xứ lạ quê người, cố nhân trùng phùng! (1)



Đêm ở California nhiệt độ hơi thấp, tắm xong ra Giang Tâm Đóa đứng trước cửa sổ sát đất hơi mở ra nhìn về bầu trời đêm bao la ngoài cửa sổ, thầm thở dài một tiếng.

Kết hôn chưa được một năm nhưng cô gần như bay đi khắp nơi trên thế giới, ngay cả lúc bụng to như thế này vẫn chưa được hưởng thụ những ngày yên tĩnh.

Con à, chưa ra đời thì đã bị bắt theo mẹ bay đi khắp nơi rồi, đúng là số khổ mà!

Nhưng chỉ cần ba con cảm thấy như vậy tốt là được rồi. Ở đâu cũng vậy thôi! Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, mẹ chẳng còn mong gì hơn nữa.

'Sao vẫn chưa ngủ?' Bàn việc với Tống Cẩn Hành xong, Phạm Trọng Nam quay trở lại phòng, nhìn thấy cô hai tay đỡ lấy bụng, mái tóc còn hơi ướt đứng trước cửa sổ thì hắn vội đi qua, đóng cửa sổ lại sau đó khoác tay lên vai cô, 'Ban đêm lạnh lắm, sao người làm không giúp em hong khô tóc?'

Trước đây sinh hoạt cá nhân của mình Giang Tâm Đóa đều tự mình làm, ngoại trừ quá mệt không dậy nổi mới nhờ đến người làm nhưng sau khi mang thai, bụng càng lúc càng to, khom lưng gội đầu càng lúc càng khó hơn với cô nhưng Phạm Trọng Nam lại cứ nhất quyết không cho cô cắt tóc, khiến cô mỗi ngày đều phải nhờ người làm giúp thì mới gội đầu được.

'Em muốn đợi anh về mà!' Cô rúc trong ngực hắn, nhỏ nhẹ nói.

'Để anh sấy tóc cho em trước đã.'

Dìu Giang Tâm Đóa đến sofa để cô ngồi xuống, hắn đi lấy máy sấy rồi quay lại, đỡ cô nằm xuống đùi mình, Phạm Trọng Nam tỉ mỉ giúp cô sấy khô mái tóc óng ả của mình.

Động tác của hắn không phải là rất quen tay nhưng Giang Tâm Đóa lại cực kỳ hưởng thụ những giờ phút gần gũi thân mật giữa hai vợ chồng như thế này bởi vì quả thực là quá khó được.

Sấy khô tóc xong, Giang Tâm Đóa vẫn lười lĩnh nằm gối đầu trên đùi hắn mắt nhắm lại không nói chuyện còn hắn thì dùng những ngón tay thon dài của mình, một lần lại một lần chải tóc cho cô, cảm giác mượt mà óng ả của những sợi tóc mềm gần như khiến hắn chải đến nghiện, lưu luyến không nỡ rời tay.

Mãi đến khi cái thai máy động khiến Giang Tâm Đóa năng mở mắt ra, theo bản năng xoa nhẹ lên bụng, vỗ về cục cưng đang không ngừng khua tay múa chân trong bụng.

'Con lại nghịch sao?' Phạm Trọng Nam cũng đặt một bàn tay lên bụng cô.

'Ừ.' Giang Tâm Đóa ngẩng lên nhìn hắn, 'Em sẽ ở đây cho đến khi con ra đời sao?'

'Không thích nơi này?' Hắn nhìn lại cô.

'Không phải, ở đây rất tốt.' Chỉ là...tốt đến mấy nhưng không có hắn ở cùng thì cũng không phải là nhà.

'Đóa Đóa...' Phạm Trọng Nam thở dài một tiếng, bàn tay từ bụng dời lên mặt cô, 'Khoảng thời gian này anh có lẽ không có cách nào thường xuyên qua thăm em, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh.'

'Công việc bận lắm sao?' Hoặc không phải chỉ vì công việc, Giang Tâm Đóa biết, cô cũng muốn hắn bận lòng, ngoan ngoãn cọ mặt vào tay hắn, 'Em với con ở đây đợi anh.'

'Sorry, anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian...' Lời của hắn còn chưa nói hết, Giang Tâm Đóa đã đưa tay ngăn lại, 'Em ở đây rất tốt, anh muốn làm gì thì cố gắng mà làm cho xong, em tự biết chăm sóc cho mình và cho con.'

'Từ lúc nào thì trở thành người vợ hiền thế này rồi?' Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt bên môi âu yếm hôn từng ngón một...

'Người ta vốn là vợ hiền mà!' Bị hắn cắn có chút nhột, Giang Tâm Đóa định rút tay về nhưng hắn cứng rắn nắm lại không buông, 'Làm gì mà cắn tay người ta, cơm tối ăn chưa no sao?'

'Lâu lắm rồi anh chưa được ăn...' Hắn nói đầy ẩn ý, tầm mắt nóng rực nhìn lồng ngực phập phù của cô.

Khoảng thời gian này đích thực hai người đã lâu không thân mật, một phần là vì cô mang thai không quá thích hợp, một phần là vì hắn bận cho nên, trong một đêm an tĩnh thế này, khi tất cả sóng gió tạm thời lắng xuống, dục vọng trong cơ thể lần nữa dâng lên...

'Anh còn chưa tắm, đi tắm mau!' Cô đánh nhẹ lên vai hắn.

Phạm Trọng Nam đứng lên, thuận tiện bế cô trở về giường, nhẹ nhàng đặt xuống rồi hôn phớt lên môi cô, 'Đợi anh!'

Đêm California càng về khuya càng lạnh nhưng những nơi có tình yêu thì lại xuân quang vô hạn.

***

Sau đêm hôm đó Phạm Trọng Nam quay lại Luân Đôn. Đúng như trước đó hắn nói, công việc cực kỳ bận rộn, suốt ba tháng liền, từ mùa xuân đến mùa hè Phạm Trọng Nam chỉ qua Mỹ thăm cô một lần.

Tuy rằng bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại, có thể điện thoại, có thể chat webcam nhưng bất kể là cách gì đều không thể san bằng được cảm giác nhớ nhung khi không có người mình yêu bên cạnh.

Nhưng Giang Tâm Đóa không trách hắn bởi vì cô biết Phạm Trọng Nam thực sự bận, bận đến nỗi miếng ăn giấc ngủ cũng không tròn, bận đến nỗi dù chỉ qua webcam cô cũng nhận ra hắn đã gầy đi khá nhiều.

Càng đau lòng vì hắn bận rộn như vậy mà cô không giúp được gì thì cô càng dặn lòng phải chăm sóc tốt cho bản thân và đứa con trong bụng, không để cho hắn lo lắng hơn nữa.

Cũng may, ở đây có Chân Chân bầu bạn với cô nên cuộc sống cũng không đến nỗi nhàm chán lắm, cộng thêm Tống Cẩn Hành cũng ở lại cho nên có thể nói, ngày tháng trôi qua khá là dễ chịu.

Qua thêm ba tháng, bụng của cô đã lớn giống như một thai phụ sắp đến ngày sinh vậy dù rõ ràng chỉ mới có bảy tháng thôi!

Mỗi lần nhìn chiếc bụng như quả bóng ngày một lớn lên của mình, Giang Tâm Đóa đều có cảm giác lo lắng chỉ sợ nó nổ, cũng lo lắng liệu có phải bởi vì mình ăn uống quá dinh dưỡng nên mới như vậy hay không nhưng lần nào hỏi bác sĩ cũng nói cái thai phát triển rất khỏe mạnh, bảo cô không cần lo lắng quá nhiều.

Nếu như bác sĩ đã nói, vậy cô cũng chỉ đành nghe theo. Cũng may là, tuy rằng bụng to nhưng cô vẫn còn có thể tự đi đứng được mà bác sĩ Mai cũng khuyến khích cô nên thường xuyên đi dạo, như vậy sinh con mới dễ dàng.

Sáng nay, thời tiết thoáng đãng, sau bữa sáng, thấy Giang Tâm Đóa và Chân Chân hai người đang muốn ra bãi cỏ đi dạo, Tống Cẩn Hành hào hứng lái xe qua nói muốn đưa hai người đi chơi, tránh cho mỗi ngày đều nhốt mình trong nhà chỉ nhìn thấy bãi cỏ như đang bị giam vậy.

Đầu tiên Giang Tâm Đóa từ chối bởi vì bụng cô đã to, ra ngoài rất không tiện, hơn nữa cô sợ rằng mình ra ngoài sẽ đem đến phiền phức gì không đáng có cho Phạm Trọng Nam, giống như lần trước bị bắt lên máy bay vậy, bị một lần là sợ lắm rồi.

'Đóa Đóa, em yên tâm đi. Trên đất Mỹ này, chỉ cần có Tống Cẩn Hành anh ở đây thì không ai có thể động đến một sợi tóc của em.' Như sợ cô không tin, hắn chỉ tay một vòng xung quanh, 'Nhìn đi, mấy người kia đều là nhân viên điều tra và mật vụ của cục anh ninh và cục điều tra của Mỹ, nhiệm vụ mỗi ngày của họ chính là theo dõi hành tung của anh vì sợ một ngày nào đó anh đen bán những thiết kế vũ khí mới cho phần tử khủng bố, gây nguy hiểm cho xã hội. Có bấy nhiêu người bảo vệ em, còn sợ gì chứ?'

Ở những nơi hắn chỉ quả thực là có người, hơn nữa có người sau khi bị phát hiện còn bước ra đường hoàng vẫy tay với họ.

Vậy...bà bầu bụng to như cô có thể được xem là đồng đảng của hắn không? Suy nghĩ này khiến Giang Tâm Đóa không khỏi bật cười.

Dù sao nơi đây cũng cách thành phố không đến nửa giờ lái xe, suốt ba tháng từ khi cô đến đây thì chưa từng ra ngoài một lần nào cho nên, lần này theo Tống đại ca ra ngoài chắc là không sao đâu.

Thế là ba người hào hứng xuất phát.

San Francisco một năm bốn mùa đều như mùa xuân, cho dù bây giờ là tháng năm nhưng thời tiết vẫn tương đối mát mẻ.

Ba người dừng chân ở một quán cà phê ngoài trời nơi bến Ngư Phủ vừa uống cà phê ăn điểm tâm vừa hóng gió biển, phóng tầm mắt ra xa còn có thể nhìn thấy cây cầu Golden Gate huyền thoại, quả thực rất thoải mái và tự tại, nhất là Chân Chân, vui đến nỗi từ lúc ra ngoài đến giờ nụ cười chưa từng tắt trên môi.

Tống Cẩn Hành quả nhiên là mục tiêu trọng điểm trong mắt các nhân viên đặc vụ liên bang, bởi vì hành tung của hắn không chỉ được theo dõi bình thường mà thực tế là, có quá nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào họ.

Ba người mới vừa ngồi chưa đến hai mươi phút thì đã thấy nhân viên điều tra cùng cảnh sát mặc thường phục bước vào, khách sáo mời hắn ra uống cà phê nói chuyện.

Hắn đương nhiên sẽ không ở trước mặt Giang Tâm Đóa và Chân Chân nói chuyện với họ, cũng không thể bỏ mặc hai người không lo cho nên cuối cùng chỉ đành tạm thời rời khỏi bến tàu, đến một khách sạn gần đó nói chuyện.

Đến khách sạn, dưới sự bảo hộ của hai cảnh sát mặc thường phục, Giang Tâm Đóa và Chân Chân đến một quán cà phê lớn trong khuôn viên khách sạn ngồi chờ, Tống Cẩn Hành thì theo những nhân viên đặc vụ lên một gian phòng riêng.

'Đóa Đóa, anh Cẩn Hành không có chuyện gì chứ?' Tuy rằng trước khi đi Tống Cẩn Hành còn cười híp mắt bảo họ cứ yên tâm nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Tống Cẩn Hành gần như là bị bức bách đưa đi, Chân Chân vẫn rất lo lắng.

'Yên tâm đi, Tống ca ca không phải nói chỉ là hỏi chút chuyện theo lệ thường thôi sao? Làm sao có chuyện được chứ?' Từ khi biết thân phận nhạy cảm nhưng dọa người của Tống Cẩn Hành, Giang Tâm Đóa ngược lại không lo lắng gì.

Một người như hắn xuất hiện ở nơi công cộng quả thực là cách ẩn trốn an toàn nhất.

'Thật sao?' Chân Chân liếc thêm mấy lần về hướng hắn rời đi, 'Không biết trên người anh Cẩn Hành có súng không nhỉ?'

'Trời, sao em cứ thích lo lắng lung tung vậy! Anh Cẩn Hành của em nào ra đường mà trên người không có mang theo vũ khí đâu chứ!' Haizz, Chân Chân gần đây thực sự bị Tống ca ca dạy hư rồi.

Suốt ngày Tống Cẩn Hành dẫn cô đến kho vũ khí ở dưới tầng ngầm, dạy cô chơi súng, ném lựu đạn, chuyện nguy hiểm gì cũng tập cho cô làm một lần, cũng không biết nha đầu Chân Chân này sao lại có can đảm đi thử những thứ đáng sợ kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.