Độc Gia Sủng Hôn

Chương 2: Người phụ nữ mà Phạm boss muốn



Trong phòng bao sớm đã được đặt trước, cha của Giang Tâm Đóa, Giang Hán Sinh đang ngồi đợi cùng với một người đàn ông lạ mặt, nhìn thấy hai mẹ con cô bước vào, người đàn ông trẻ tuổi khách sáo đứng dậy, chủ động chào hỏi hai người, 'Giang phu nhân, Giang tiểu thư, xin chào hai người.'

Trình Truyền Phương cũng không ngờ là đối phương đã đến trước cả mình, vừa nãy trong điện thoại chồng bà cũng không cho bà biết cho nên bà có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, 'Chào ngài, Phạm tiên sinh.'

Thì ra vị đại thiếu gia nhà họ Phạm mà bà nghe nói thường xuyên sống ở nước ngoài này lại nho nhã và lễ độ như vậy trên người hoàn toàn không có chút gì là cao ngạo vô lễ và bá đạo thường thấy ở các cậu ấm con nhà giàu khác.

Giang Tâm Đóa tuy rằng có chút bất mãn đối với buổi coi mắt cố tình sắp đặt này nhưng phép lịch sự cơ bản thì vẫn không thể thiếu, nhất là trước mặt cha mình. Cô đang định tiến đến chào hỏi vị Phạm thiếu gia mới nhìn không có chút cảm tình nào kia thì anh ta đã lên tiếng phủ nhận thân phận của mình.

'Giang phu nhân, thực xin lỗi tôi không phải là Phạm tiên sinh.' Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hai người thì lên tiếng giải thích: 'Tôi họ Lý, tên Chỉ có một chữ Triết, là trợ lý của Phạm tiên sinh. Sau khi Phạm tiên sinh xuống máy bay, bởi vì có việc gấp cần phải xử lý, không có cách nào đích thân đến gặp Giang tiểu thư cho nên đặc biệt bảo tôi đến đây một chuyến. Chuyện này xin Giang tiên sinh, Giang phu nhân và Giang tiểu thư thứ lỗi.'

Nghe đối phương nói liền một mạch Trình Truyền Phương và Giang Tâm Đóa cứ ngẩn người đứng đó.

'Phạm tổng tài sự nghiệp lớn như vậy bận rộn cũng là chuyện đương nhiên! Cũng khó được Lý trợ lý đến đây một chuyến, nhà chúng tôi cũng không phải không hiểu lý lẽ.' Giang Hán Sinh nãy giờ vẫn ngồi ở chỗ của mình lúc này mới đứng dậy, môi nở nụ cười tươi tắn, giọng sảng khoái nói với Lý Triết nhưng khi quay lại với vợ và con mình thì trở nên cực kỳ nghiêm khắc: 'Truyền Phương, Đóa Đóa, còn không mau ngồi xuống?'

Khi hai mẹ con Giang Tâm Đóa vừa ngồi xuống Giang Hán Sinh vừa định vẫy nhân viên phục vụ tiến vào lên món ăn thì Lý Triết đã đưa tay ngăn lại ra hiệu tạm thời không cần sau đó lấy từ trong cặp táp ra một chiếc hộp tinh xảo, mở nắp hộp, đẩy đến trước mặt Giang Tâm Đóa, 'Đây là quà gặp mặt mà Phạm tiên sinh tặng cho Giang tiểu thư, xin nhận cho.'

Nhìn sợi dây chuyền tinh, mặt dây chuyền là một viên kim cương đang tỏa ánh sáng chói mắt thì Giang Tâm Đóa cảm thấy đầu mình có chút choáng váng...

'Đóa Đóa, còn ngẩn người gì vậy? Không mau nhận lấy đi! Đây chính là tâm ý của Phạm tiên sinh đấy!'

Giang Tâm Đóa ngẩng đầu lên nhìn cha mình rồi lại nhìn sang mẹ, thấy ánh mắt ra hiệu của họ mà nghi hoặc vô cùng.

Tuy rằng đây không phải là một buổi coi mắt như cô tưởng tượng nhưng...như vậy có thể coi là coi mắt sao? Dù sao nam diễn viên chính cũng không có mặt ở hiện trường, ngay cả mặt cũng chưa gặp qua một lần thì cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận món quà quý giá như vậy của người ta chứ?

'Đóa Đóa, sao vẫn còn ngẩn người thế kia? Mau nhận đi!' Giang Hán Sinh trầm giọng giục con gái.

Vốn là Giang Tâm Đóa muốn cự tuyệt nhưng nhìn ánh mắt nài nỉ của mẹ mình, những lời cự tuyệt thế nào cũng nói không thành lời, nhưng cô cũng không muốn cầm những thứ không thuộc về mình.

'Đóa Đóa, mau nhận đi, đừng làm khó Lý trợ lý.' Giọng ra lệnh, không cho phép cự tuyệt của Giang Hán Sinh vang lên, ngay lúc này mà cự tuyệt Lý Triết, vậy có khác gì không chừa chút mặt mũi nào cho Phạm Trọng Nam?

Giang Tâm Đóa biết tính của cha mình, cố chấp mà gia trưởng, cô không muốn làm khó mẹ, không muốn khi mẹ trở về nhà họ Giang bị khó xử.

'Lý tiên sinh, vậy tôi xin nhận. Xin thay tôi chuyển lời cám ơn đến Phạm tiên sinh nhưng có một câu nói tôi cũng mong Lý tiên sinh có thể chuyển lời cho Phạm tổng tài, nếu có lòng thành tặng quà thì đừng nên mượn tay người khác, vậy sẽ tốt hơn.'

'Đóa Đóa...' Nghe đứa con gái trước giờ luôn ngoan ngoãn nhu thuận nói mấy lời này, mặt Giang Hán Sinh thoáng chốc tối sầm lại.

Đôi mắt tinh anh của Lý Triết lóe lên một tia sáng, nếu như chỉ xem bề ngoài, anh ta nhất định sẽ không chút do dự cho rằng cô là loại con gái yếu đuối không có chút chủ kiến nào nhưng xem tình hình, rõ ràng là không đơn giản như vậy.

'Giang tiên sinh, Giang phu nhân cùng... Giang tiểu thư, tôi đã dặn dò nhà hàng, lát nữa nhà hàng sẽ phục vụ các vị dùng cơm. Giờ tôi còn có việc, xin phép đi trước.'

Lý Triết lịch sự và lễ độ nói xong mấy câu này sau đó rời đi. Chuyện đã làm xong, hắn cũng nên trở về báo cáo những “thành tích” gần đây một chút cho vị sếp khó tính của mình...

***

Trong phòng tổng thống của khách sạn Raffles, một bóng người cao ngất nghiêm cẩn đứng trước khung cửa sổ sát đất, người này một thân tây trang thủ công sang quý, một tay hững hờ kẹp một điếu thuốc, một tay đút vào túi quần, vai rộng, dáng cao, vẻ ngoài anh tuấn đĩnh đạc, khí chất cao quý triển lộ không sót chút gì.

Nếu như theo lời Lý Triết nói rằng sếp của họ sau khi xuống máy bay còn có việc gấp cần xử lý, Phạm Trọng Nam lúc này hoàn toàn không có khả năng nhàn nhã như vậy đứng trong bên cửa sổ hút thuốc xem phong cảnh.

'Boss!'

Từ nhà hàng vội vã trở về gặp boss của mình, Lý Triết thận trọng đứng ở cửa phòng tổng thống gọi người đàn ông đang đứng hút thuốc kia.

'Chuyện làm đến đâu rồi?'

Người đàn ông chậm rãi xoay người đi đến sofa ngồi xuống, thuận thế dúi tắt điếu thuốc trên tay.

'Hai mươi vị tiểu thư trong danh sách tôi đã đích thân đi gặp mặt rồi. Đây là tư liệu và ảnh chụp của năm vị tiểu thư mà tôi cảm thấy là phù hợp nhất với yêu cầu của ngài...' Lý Triết đi đến gần, rút từ trong cặp hồ sơ ra một xấp tư liệu dày đưa đến trước mặt Phạm Trọng Nam.

'Cứ để đó đi.' Phạm Trọng Nam hời hợt nói, trên mặt vẫn là một vẻ lạnh mạc và xa cách.

'Được.' Lý Triết đặt xấp tài liệu lên bàn trà trước mặt Phạm Trọng Nam rồi đứng thẳng lưng, chừng như vẫn còn điều gì muốn nói.

'Có chuyện gì thì báo cáo một lần cho xong.' Phạm Trọng Nam nhìn người trợ lý thân cận, mặt vẫn không có chút biểu cảm nào.

'Lão gia vừa gọi điện thoại đến, ý của ngài là một tháng sau thấy được kết quả như ý.'

'Biết rồi, lui xuống đi.' Phạm Trọng Nam trầm giọng nói.

Lý Triết rất nhanh đã rời đi đồng thời cẩn thận đóng cửa lại, gian phòng lại trở về sự im lặng ban đầu. Phạm Trọng Nam nhìn tập tài liệu mà người trợ lý vừa đưa đến, hoàn toàn không có ý muốn mở ra xem. Hắn đưa tay cầm lấy điều khiển, ấn nút, chiếc rèm cửa dày chậm rãi kéo lại, gian phòng vốn đang sáng sủa phút chốc chìm trong bóng tối.

Xem ra hắn vẫn thích hợp sống trong bóng tối hơn...

Ông già đó dùng cách ép hôn để uy hiếp hắn, không phải chỉ là kết hôn thôi sao? Không phải chỉ là sinh cho ông ấy đứa cháu mà ông ấy muốn thôi sao? Chỉ cần hắn muốn, chuyện này lúc nào cũng có thể.

Phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ, hắn chỉ cần một cô gái nhu thuận, biết điều, như một bình hoa bày ở bên cạnh mình là được rồi.

Nhắm mắt lại, một bóng trắng như một đóa tuyết liên chợt lướt qua trong đầu... tóc dài xõa tung, mảnh khảnh yếu đuối động lòng người...

Động lòng người... Đáng chết thật, hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì đây chứ?

Vụt mở mắt ra, vừa đúng lúc điện thoại di động đặt trên bàn đổ chuông, đây là điện thoại tư nhân của hắn, người gọi đến số điện thoại này không nhiều quá con số năm, cú điện thoại này gọi đến thật đúng lúc, đúng lúc quét đi những suy nghĩ vớ vẩn vừa nãy của hắn.

'Phạm Trọng Nam...' Đón nghe điện thoại, theo thói quen hắn báo tên của mình.

'Không cần mỗi lần nghe điện thoại đều báo đại danh của mình ra, tôi biết cậu họ Phạm mà!' Đầu bên kia truyền đến một giọng nói sảng khoái pha chút trêu ghẹo, 'Có rảnh ra uống mấy ly không?'

'Ừ, lát nữa tôi gọi lại cho cậu.' Đơn giản đáp mấy câu xong Phạm Trọng Nam ngắt điện thoại.

Vì không để chính mình nhàn rỗi để suy nghĩ những chuyện không đâu hắn quyết định mở máy tính, tiếp tục xử lý công sự.

***

Sân vườn trường đại học vào những ngày đầu hè chìm trong một màu xanh mướt mắt.

Đã là giữa tháng sáu, kỳ nghỉ hè cũng đã trôi qua hơn một nửa nhưng sống ở bên ngoài, Giang Tâm Đóa gần như ngày nào cũng sẽ đến trường, đôi khi chẳng làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi ở một góc riêng của mình trong sân trường vẽ tranh.

Lúc này cũng vậy, cô ngồi nép vào một góc trong sân trường, tay cầm bút vẽ nguệch ngoạc.

Vẽ tranh là chuyện cô thích làm nhất mỗi khi trong lòng có tâm sự, dù sao chương trình học đại học mà cô thích và lựa chọn học cũng khá trôi chảy, một chút sở thích ngoài lề này cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả học tập của cô, hơn nữa khóa trình cô đã học gần xong rồi, nếu như không thi lên nghiên cứu sinh, năm sau giờ này có lẽ cô đã tốt nghiệp đại học.

Sau khi vô duyên vô cớ bị sắp đặt coi mắt, ba ngày nay mẹ không gọi điện thoại cho cô nữa, hôm đó sau khi ăn cơm xong trở về cô luôn thắc thỏm không yên, lo sợ đến nỗi gần như không ngủ được, đến hôm nay Giang Tâm Đóa mới coi như có thể yên tâm đôi chút.

Nếu theo quy tắc ngầm khi xem mắt mà nói, sau ba ngày, nếu như bên nhà trai không có gọi điện thoại hoặc tiếp tục liên lạc thì chắc là không sao rồi. Huống gì đối tượng coi mắt, vị Phạm tiên sinh trước giờ chưa từng xuất hiện đó chắc là mắt cao hơn đầu, sẽ không bao giờ chọn trúng cô mới đúng.

Cũng may là anh ta không chọn cô, bằng không Giang Tâm Đóa nghĩ cho dù cô có phản kháng chắc cũng vô dụng, theo sự nhiệt tình mà hôm đó ba cô thể hiện ra, nếu họ Phạm ưng thuận, cho dù phải trói chắc là ba cô cũng sẽ trói cô lại đưa đến nhà người ta mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.