Không biết sau cùng mỗi người uống bao nhiêu, tóm lại là Phạm Trọng Nam đã say đến ngất ngây trời mây, nói chuyện cũng không còn tỉnh táo như mới vừa nãy, hơn nữa không ngừng nhắc đi nhắc lại muốn gọi điện thoại cho Giang Tâm Đóa...
Phạm Hi Nhiên nghe vậy chủ động cầm điện thoại đến, ấn phím rồi đưa nó cho hắn...
Điện thoại rất nhanh đã gọi được, 'Sharon, có chuyện gì vậy?'
Vừa mới thức dậy nghe tiếng chuông điện thoại, Giang Tâm Đóa liếc nhanh cái tên trên màn hình rồi đón nghe nhưng đầu bên kia thật lâu vẫn không có hồi âm.
'Sharon?' Cô lại gọi một tiếng.
'Đóa Đóa...' Nghe tiếng cô hắn chợt cảm thấy an lòng đến nỗi rất muốn cứ để điện thoại bên tai ngủ một giấc, giọng nói cũng đã không rõ ràng, 'Anh rất nhớ em, rất nhớ em...'
Sau đó, điện thoại từ tay trượt xuống thảm...
'Phạm Trọng Nam, anh sao vậy?' Giang Tâm Đóa nghe ra giọng nói của hắn có chút khác thường nhưng hắn chỉ nói một câu đó sau đó thì không còn âm thanh gì nữa.
'Đóa Đóa?' Bách Thiếu Khuynh nhặt điện thoại lên.
'Bách đại ca?' Giang Tâm Đóa hỏi lại một cách không quá chắc chắn. Khuya như vậy rồi, hai người còn làm việc nữa sao?
'Là anh. Frank hắn uống say rồi, cứ nhắc đi nhắc lại phải gọi điện thoại cho em.'
'Anh ấy lại uống rượu?' Nghe Bách Thiếu Khuynh nói hắn uống say, Giang Tâm Đóa không khỏi chau mày, gắt giọng hỏi. Có nhầm lẫn hay không? Trước khi cô rời Singapore rõ ràng đã nói với hắn không được hút thuốc, không được uống rượu hay sao? Thế mà cô mới rời đi được bao lâu? Hắn đã uống say thành thế này?
Cho dù sức khỏe không có vấn đề, chẳng lẽ hắn không biết phải quý trọng bản thân hay sao chứ?
'Frank, Đóa Đóa giận rồi, còn không mau nói xin lỗi?' Bách Thiếu Khuynh đặt điện thoại sát miệng hắn, dùng tay huých người nào đó đang muốn ngủ ra hiệu.
'Xin lỗi em...Anh...anh...hứa sau này sẽ không uống nữa!'
Đầu bên kia nghe giọng nói lè nhè của hắn, Giang Tâm Đóa không biết nên khóc hay nên mắng người.
'Lời hứa của anh còn đáng tin hay không đây?'
'Còn...còn...' Hắn nhỏ giọng đáp, giọng nói càng lúc càng không có chút hơi sức nào.
'Đóa Đóa, Frank mệt rồi, để hắn nghỉ ngơi thôi. Có rảnh chúng ta nói chuyện sau.' Bách Thiếu Khuynh lấy điện thoại lại nói với Giang Tâm Đóa.
'Bách đại ca, đừng để anh ấy uống nữa.' Trước khi ngắt điện thoại, Giang Tâm Đóa vẫn không yên tâm dặn thêm lần nữa.
'Frank, tôi nghe nói hôm đó cô gái giống hệt với Đóa Đóa bỏ thuốc cậu mà cậu vẫn chịu đựng được, có thật hay không?' Bách Thiếu Khuynh rất tiếc nuối bản thân lúc đó không có mặt ở hiện trường chứng kiến một màn này, nghe nói sau đó cô gái kia bị hắn với Tống Cẩn Hành chỉnh rất thảm.
Chỉ tiếc là, người đàn ông mệt đến chỉ muốn ngủ kia không chịu trả lời hắn.
'Anh có thể nào đừng nhiều chuyện như vậy được không?' Bước đến giật điện thoại từ tay hắn về, Phạm Hi Nhiên bực dọc lườm hắn một cái, 'Anh dìu anh ấy vào phòng nghỉ ngủ trước đi.'
Một người cao lớn như vậy ngủ ở sofa quả thực không thoải mái, ngày mai thức dậy cả người nhất định sẽ rất đau nhức.
'Frank, dậy đi, về giường ngủ.' Bách Thiếu Khuynh kéo tay hắn, nâng thân thể đã gần như mất đi ý thức của hắn lên.
'Đóa Đóa...Đóa Đóa...Em ngủ với anh...' Phạm Trọng Nam đã đứng không vững hoàn toàn phải tựa vào người của Bách Thiếu Khuynh, đè nặng đến nỗi Bách đại thiếu gia suýt nữa thì bật ngửa.
'Tôi không phải Đóa Đóa của cậu...' Hắn vừa bực vừa buồn cười nói, 'Đóa Đóa vừa nãy tưởng rằng cậu uống rượu với một cô gái khác, cô ấy giận lắm rồi.'
'Cô gái nào?' Nghe nói Giang Tâm Đóa tức giận, người đàn ông vốn đang mơ màng muốn ngủ lập tức tỉnh táo trở lại.
'Cô ấy tưởng rằng cậu nhân lúc cô ấy không có ở đây, ra ngoài làm loạn với một cô gái khác!'
'Bách Thiếu Khuynh, anh ít nói nhảm đi.' Đi theo sau lưng hai người, Phạm Hi Nhiên thấp giọng quát một câu.
Frank với Đóa Đóa còn chưa làm hòa lại, hắn còn ở đây nói nhăng nói cuội.
'Ai làm loạn với cô gái khác?' Phạm Trọng Nam giống như đột nhiên tỉnh táo lại, đứng thẳng người lên níu lấy cổ áo của Bách Thiếu Khuynh nhưng cũng chẳng có bao nhiêu sức lực.
'Cậu chứ ai!' Bách Thiếu Khuynh cười ha hả đáp.
'Ngoại trừ Đóa Đóa, tôi không có cô gái nào khác hết!' Cho dù đã uống say đến nỗi đầu không ngừng kêu ong ong nhưng hắn vẫn muốn tự biện hộ cho mình.
'Tôi biết cậu không có cô gái nào khác, nhưng Đóa Đóa không tin mới khổ chứ!'
'Đóa Đóa đang ở đâu? Đóa Đóa...' Hắn đột nhiên thả tay khỏi cổ áo của Bách Thiếu Khuynh, một mình loạng choạng bước về phía trước, 'Đóa Đóa, anh không có người nào khác hết, anh thề. Em đừng tức giận...'
'Frank...' Phạm Hi Nhiên thấy vậy vội bước đến kéo hắn lại nhưng lại bị Phạm Trọng Nam rũ ra. Khi hắn giật tay ra khỏi tay cô, gần như đồng thời, thân thể cao ngất của hắn cũng nghiêng nghiêng đổ xuống...
Cũng may là Bách đại thiếu gia nhanh tay lẹ mắt, 'Cẩn thận một chút, lỡ té thêm lần nữa đầu óc thật sự hỏng luôn thì phiền.'
Lần này Phạm Trọng Nam thật sự hết hơi hết sức rồi, trọng lượng cả người hắn hoàn toàn áp trên người Bách Thiếu Khuynh, tay khoác lên vai hắn.
Bách Thiếu Khuynh thực sự rất muốn gỡ tay hắn ra, hắn đương nhiên không muốn hai người đàn ông lại có sự tiếp xúc thân mật gì, đối với đàn ông hắn hoàn toàn không có hứng thú, nhất là người như người bạn này của hắn.
Nhưng, Phạm Trọng Nam lúc này đã say đến không phân nổi Đông Tây Nam Bắc, hễ Bách Thiếu Khuynh kéo tay hắn xuống thì hắn lại khoác lên...
'Đóa Đóa, em đừng bỏ mặc anh, anh không có cô gái nào khác hết, em phải tin tưởng anh, trước khi kết hôn với em anh vẫn là trai tân...Chia tay mấy năm nay anh cũng không có ai. Em không biết là anh nhớ em đến mức nào đâu? Em có thể giận anh không sao cả nhưng em đừng bỏ mặc anh, đừng đi mãi không về...'
Bách Thiếu Khuynh đã cười đến nổi không còn sức để đẩy hắn, hắn cười đến run rẩy cả người...
Rượu thật sự là đồ tốt!
Còn Phạm Hi Nhiên thì ngơ ngẩn cả người, không còn biết phải nói gì.
Ý cười trên mặt Bách Thiếu Khuynh từ khi nghe được những lời kia của Phạm Trọng Nam chưa bao giờ tắt. Mãi đến khi một người nào đó đã say không biết mình đang nói gì kia bị hắn ném lên giường trong phòng nghỉ sau đó lại được hắn giúp thay cho một thân quần áo đã nực nồng mùi rượu xong nằm vật ra đó ngủ, Bách Thiếu Khuynh đi ra ngoài phòng rồi mới dám thoải mái cười lớn một trận.
Cười một hồi lâu cuối cùng vẫn không ngừng được, thật sự là quá đáng tiếc, vừa nãy một đoạn lâm li kia không được ghi âm lại, bằng không bây giờ hắn nhất định sẽ gửi ngay cho Tống Cẩn Hành cùng nhau chia sẻ tin tức đặc biệt này.
Tên này trước khi kết hôn là trai tân, chuyện này hắn tuyệt đối không nghi ngờ nhưng nghe từ chính miệng hắn nói ra, lại là một chuyện khác!
Một cười cười thực sự nhàm chán, Bách Thiếu Khuynh lấy điện thoại gọi cho Tống Cẩn Hành chỉ tiếc là đầu bên kia không có ai nghe.
Tên khốn này nếu như không phải đang cắm đầu thiết kế vũ khí thì chính là đang cùng một người đẹp nóng bỏng nào đó làm chuyện nhi đồng không nên biết còn không nữa thì chính là đang trốn chạy, chỉ có mấy trường hợp này hắn mới không nhận điện thoại thôi.
Gọi không ai nghe, hắn mất hứng cất điện thoại vào.
Phạm Hi Nhiên từ phòng nghỉ bước ra, bực tức lườm hắn một cái, 'Anh có thể đi rồi.'
Vừa nãy cười lớn tiếng như vậy, tưởng cô bị điếc sao?
Có gì đáng cười chứ? Trai tân buồn cười lắm sao? Mất mặt lắm sao? Chẳng lẽ ai ai cũng phải giống như hắn hạ lưu lạm tình thì mới gọi là đàn ông sao?
'Còn em?' Qua cầu rút ván chuyện này cô làm cũng không khỏi quá rõ ràng rồi! Hắn lười lĩnh gác cả đôi chân dài lên bàn, hoàn toàn không có ý định rời đi.
'Tôi ở lại trông chừng anh ấy.' Cô quay trở lại bàn làm việc của Phạm Trọng Nam, ngồi xuống chiếc ghế lớn bằng da thật, trấn tĩnh nhìn tiếp quyển tạp chí kinh tế còn dở dang.
Frank đã say đến không biết gì thế này đợi lát nữa tỉnh lại không có ai chăm sóc làm sao được chứ? Chắc lát nữa tỉnh lại sẽ đau đầu lắm đây, cô nên tranh thủ thời gian đi mua một chút thuốc trị đau đầu sau khi say rượu về mới được.
Nghĩ như vậy, Phạm Hi Nhiên liền đặt quyển tạp chí trên tay xuống, đứng dậy bước ra ngoài.
'Em đi đâu vậy?' Bách Thiếu Khuynh thấy cô bước ra ngoài thì vội vàng rụt chân về, đứng dậy đuổi theo.
Vừa nãy còn hùng hồn nói ở đây trông chừng Frank, một giây sau lại muốn đi ra ngoài, haizz, phụ nữ, lúc này lúc khác không biết đâu mà lường.
'Anh ở đây với anh ấy một lúc, tôi ra ngoài mua chút thuốc, sẽ về nhanh thôi.'
Nghe cô nói muốn đi mua thuốc, Bách Thiếu Khuynh biết là cô lo lắng sau khi Phạm Trọng Nam thức dậy sẽ đau đầu, tuy rằng sự lo lắng của cô tuyệt đối là hợp tình hợp lý nhưng hắn càng nghĩ đến cô quan tâm đến một người đàn ông khác ngoài mình như vậy thì trong lòng không khỏi có một chút chua chát.
'Anh đi, em ở đây với Frank đi.' Hắn bước đến chặn cô lại.
Thấy hắn áp mình quá sát, Phạm Hi Nhiên theo bản năng lùi về sau hai bước, hành động này của cô thành công chọc cho cơn tức của Bách đại thiếu gia bùng lên, đôi chân dài bước đến, càng ép sát hơn, trực tiếp áp cô vào góc tường, không có đường lui.