Độc Gia Sủng Hôn

Chương 305: Là thật, không phải giả (2)



Thấy hắn thật lâu không nói gì, cô cắn môi, lấy hết can đảm hỏi tiếp, 'Phải làm thế nào anh mới có thể thích em như thích những cô gái khác?'

Tống Cẩn Hành đưa tay vuốt mặt, muốn để cho bản thân tỉnh táo một chút.

'Chân Chân...' Hắn lần nữa đặt tay lên bờ vai mảnh khảnh của cô, 'Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, anh chỉ xem em như em gái mà thôi, tình cảm anh dành cho em, sự chìu chuộng anh dành cho em chỉ là của một người anh dành cho đứa em gái của mình mà thôi. Lần sau đừng nói những lời khiến người ta hiểu làm nữa.'

'Em thật sự không thể trở thành bạn gái của anh sao?'

'Bạn gái muốn đổi lúc nào thì đổi, em gái anh sẽ thương yêu cả đời, hiểu không?'

'Không thể vừa là em gái, vừa là bạn gái sao? Không thể chỉ cần có một bạn gái không thay đổi sao?'

'Đối với anh mà nói, rất khó.'

Lời đã nói đến mức này, Tống Cẩn Hành nghĩ mình không cần nói hơn nữa, hắn không muốn làm cô tổn thương nhưng nếu như một lần không nói rõ ràng, hắn sợ cô sẽ còn tiếp tục chấp mê bất ngộ.

Cô quá đơn thuần, cái gì cũng không hiểu! Hắn không phải người tốt như cô nghĩ! Thế giới của hắn quá lớn, quá phức tạp, quá nguy hiểm, cuộc sống rày đây mai đó của hắn, cô căn bản là không thích ứng nổi.

Ánh mắt Phạm Tuyết Chân vụt trở nên ảm đạm.

Thì ra là thật! Anh Cẩn Hành đối với cô thật sự một chút tình cảm nam nữ cũng không có!

'Em biết rồi. Em về trước đây.' Phạm Tuyết Chân cúi thấp đầu, lùi về sau một bước, lại lùi thêm một bước nữa, giữ một khoảng cách với hắn.

'Anh đưa em về.'

Rõ ràng biết là cự tuyệt phải cự tuyệt cho triệt để nhưng khi nhìn thấy cô dần kéo dài khoảng cách với hắn, trong lòng Tống Cẩn Hành tự dưng lại thấy thắt lại thật khó chịu. Rất muốt đưa tay định ôm cô vào lòng an ủi một chút, xóa đi vẻ ảm đạm trên gương mặt thiên thần kia...

Không được! Tống Cẩn Hành, mày không thể cầm thú như vậy được, không thể như thế với một người em gái như Chân Chân...

'Không cần đâu.' Phạm Tuyết Chân quay sang hướng khác, nhìn thấy Lạc Tư đang từ trong quán bar thong thả bước ra thì như gặp được cứu tinh, 'Lạc Tư, chúng ta có thể về nhà chưa?'

'Được chứ. Nếu em không muốn chơi nữa thì chúng ta về nhà thôi.' Lạc Tư bước đến bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, động tác ôn nhu và đầy vẻ che chở kia khiến Tống Cẩn Hành nhìn mà hai mắt sắp bốc lửa.

Từ lúc nào mà tiểu tử kia với cô công chúa nhỏ của hắn thân thiết đến vậy?

'Tống đại ca, chúng tôi về trước, anh ở lại chơi vui vẻ.' Lạc Tư nhìn hắn, nói một cách đầy thâm ý.

'Sau này không được dẫn cô ấy đến những nơi thế này nữa.' Nhìn theo bóng hai người nắm tay nhau rời đi, nắm tay của Tống Cẩn Hành siết chặt lúc nào không biết.

***

Khi Giang Tâm Đóa đang ngồi máy bay quay trở lại Luân Đôn thì ở bên này, Phạm Trọng Nam thức giấc trong cơn đau đầu kịch liệt.

Tối hôm qua rốt cuộc hắn đã uống bao nhiêu vậy?

Chống tay lên nệm Phạm Trọng Nam gượng ngồi dậy nhưng chừng một phút sau hắn mới mở mắt ra nổi, gian nan nhìn một vòng xung quanh, rốt cuộc nhìn thấy lọ thuốc, ly nước và một mảnh giấy để lại.

Là chữ của Phạm Hi Nhiên, cô nhắc hắn sau khi thức dậy nếu đau đầu thì uống hai viên thuốc.

Phạm Trọng Nam với tay lấy ly nước uống liền mấy hớp rồi mới mở lọ lấy ra hai viên thuốc.

Uống thuốc xong hắn vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm xong đã thấy toàn thân thư thái không ít nhưng khi đứng trước gương cạo râu, mắt hắn bỗng dưng tối sầm lại nhưng mấy giây sau lại khôi phục như bình thường.

Dùng nước rửa sạch số kem cạo râu trên mặt, Phạm Trọng Nam mở to mắt nhìn chính mình trong gương, đôi mắt thâm thúy lúc này giăng đầy tơ máu, gương mặt rõ ràng đã tiều tụy rất nhiều, ngay chính hắn cũng không dám tin, trước đây cho dù một ngày một đêm không ngủ mắt hắn cũng không có hiện tượng như vậy.

Rũ mạnh đầu cho tỉnh táo lại, Phạm Trọng Nam đi ra khỏi phòng nghỉ lúc này đã là chín giờ rưỡi sáng.

Đang định bước đến bàn làm việc ngồi xuống thì đã nghe ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ sau đó là tiếng của James, trợ lý của hắn.

Sau khi cho anh ta tiến vào, hắn vừa chạm tay và ghế thì trước mắt như lại phủ trùm bởi một đám mây đen. Chết tiệt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ?

Lúc James đẩy cửa bước vào, nhìn thấy chính là tình cảnh boss của mình đang dùng tay giữ chặt mép bàn, thân hình cao lớn lảo đảo như muốn ngã.

'Boss?' James kinh ngạc kêu lên rồi vội vàng chạy đến đỡ lấy người của Phạm Trọng Nam, lúc đó mới phát hiện cả người hắn đang run lên dữ dội thì vội hỏi, 'Boss, ngài không khỏe sao?'

Phạm Trọng Nam mở miệng định nói gì nhưng không nói được câu nào, thân thể mất đi sức chống đỡ như chiếc lá khô trong gió, vạn phần không cam lòng ngã nhào vào lòng James...

***

Xe cấp cứu đến rất nhanh, Phạm Trọng Nam lập tức được đưa lên cáng cứu thương, đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Vừa mới rời khỏi văn phòng của Phạm Trọng Nam chưa lâu, Phạm Hi Nhiên nhận được tin lập tức đuổi tới bệnh viện thì thấy Phạm Uyển Viện cũng đang vội vàng chạy đến.

Trong phòng cấp cứu, ba vị bác sĩ đang hội chẩn, khi hai người đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu, bác sĩ Victor người hôm nay vốn được nghỉ phép nghe tin cũng vội chạy đến.

'Cứ bình tĩnh, tôi vào trong xem sao đã.' Thấy họ, bác sĩ Victor vội vàng trấn an một câu rồi lập tức bước vào phòng cấp cứu.

Hai người cho dù lòng nóng như lửa đốt thì cũng chỉ có thể ở bên ngoài đợi tin.

'James, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?' Phạm Uyển Viện sốt ruột hỏi James, người cũng đang đợi ở ngoài cửa.

Hắn lại ngất xỉu thêm lần nữa, lần này thực sự khiến bà sợ chết khiếp.

Lần trước rõ ràng nghe nói là trong đầu hắn không có bất kỳ khối u nào, sao giờ lại như thế nữa chứ?

'Chắc là boss mệt mỏi quá độ mà thôi. Vừa nãy khi tôi bước vào văn phòng, còn chưa kịp báo cáo gì với ngài ấy thì đã thấy ngài ấy ngã xuống rồi.'

Hai tay Phạm Uyển Viện vuốt mặt, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn, trong đầu không ngừng nghĩ tới, “kiệt sức mà chết”, “đột tử”, “lao lực quá độ thành bệnh” những cụm từ này, càng nghĩ càng thấy sợ, cuối cùng phải vịn tay vào tường mới đứng vững được.

'Sara, đừng lo lắng, Frank sẽ không sao đâu!' Phạm Hi Nhiên bước đến khoác tay lên vai bà, trong lòng áy náy đến cực điểm.

Tại sao cô không chờ Frank tỉnh lại rồi mới đi chứ? Nếu như không phải có James vào phòng đúng lúc đó, vậy anh ấy ngất xỉu trong phòng mà không ai biết, không được cấp cứu kịp thời thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến thế nào chứ?

Mà điều khiến cô thấy khổ sở nhất là, rõ ràng biết không nên để Frank uống rượu thế mà tối qua cô lại không cản Bách Thiếu Khuynh chuốc say anh ấy.

Thân thể đã mệt như vậy rồi, còn uống nhiều rượu như vậy, quả nhiên là xảy ra chuyện mà!

'Frank nó như thế này, bảo cô làm sao không lo lắng cho được?' Vành mắt Phạm Uyển Viện thoáng chốc đỏ ửng, lúc nhỏ hắn chịu khổ nhiều như thế mà bà lúc đó vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại không thường ở nhà, căn bản là không giúp được gì cho hắn. Giờ Frank đã trưởng thành rồi, cưới vợ sinh con rồi mà vẫn khiến cho bà lo lắng không thôi.

Lạc Khải cứ hay nói bà quan tâm Frank còn hơn cả con trai ruột của mình, đó là bởi vì con trai bà tuy rằng rất thường chọc bà giận nhưng bà biết, con trai mình sẽ không hành xử cực đoan, làm việc bất chấp hậu quả như Frank.

'Đóa Đóa đang trên trên máy bay quay lại Luân Đôn rồi.' Phạm Hi Nhiên cũng chỉ mới vừa nhận được tin nhắn mà Giang Tâm Đóa gửi cho cô sáng nay nên mới biết được.

'Đóa Đóa chịu quay lại thật sao?' Nghe Phạm Hi Nhiên nói như vậy, Phạm Uyển Viện rốt cuộc cũng cảm thấy an ủi đôi chút.

Đóa Đóa chịu quay về, chuyện này đối với Frank mà nói có tác dụng vô cùng lớn, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người không tranh chấp với nhau nữa thì mới được.

Mà lần này, bà nhất định sẽ không để cô rời đi nữa.

'Phải đó.'

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng cấp cứu mở ra, người bước ra là bác sĩ Victor, thấy ông, hai người vội ngừng cuộc nói chuyện, tiến đến.

'Có phải Frank gần đây mệt mỏi quá độ hay không?' Bác sĩ Victor đi ngày vào vấn đề.

James lập tức gật đầu, 'Đúng vậy, chừng nửa tháng nay chúng tôi gần như đã đi công tác khắp châu Âu, ngài ấy thường xuyên làm việc thâu đêm, thời gian ăn cơm cũng rất vội vàng, một ngày làm việc tuyệt đối không dưới mười bốn tiếng, còn chưa nói đến các bữa cơm và yến tiệc xã giao khác.'

Bác sĩ Victor nghe vậy không khỏi thở dài một tiếng, 'Huyết áp của Frank thấp, nhịp tim tương đối chậm, có lẽ là do lao lực quá độ nên mới ngất xỉu thôi, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, phiền phức nhất là đôi mắt của anh ta.'

Đôi mắt? Cả Phạm Uyển Viện lẫn Phạm Hi Nhiên đều cảm thấy kỳ lạ vô cùng khi nghe điều này, thị lực của Frank trước giờ luôn rất tốt, chưa bao giờ nghe nói có vấn đề gì về đôi mắt cả.

Thấy vẻ ngạc nhiên của hai người, bác sĩ Victor lập tức giải thích, 'Lần trước tôi giúp anh ta kiểm tra đúng là không có vấn đề gì nhưng vừa nãy tôi có kiểm tra lại, chúng tôi nghi ngờ có lẽ võng mạc của Frank xuất hiện tình trạng bong tróc do tiết dịch, nguyên nhân chủ yếu là do sử dụng mắt quá nhiều, áp lực công việc quá lớn, tôi sẽ lập tức sắp xếp chuyên gia nhãn khoa đến để hội chẩn cho anh ta.'

'Có phải là nghiêm trọng lắm không?'

'Vậy phải làm sao bây giờ?'

Cả Phạm Uyển Viện và Phạm Hi Nhiên đối với căn bệnh kỳ lạ này đều không biết gì nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn biết, võng mạc mắt là một bộ phận vô cùng quan trọng trên cơ thể người, nếu như bị tổn thương nghiêm trọng, rất có khả năng người đó sẽ mất đi ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.