Độc Gia Sủng Hôn

Chương 309: Có thể khó hầu hạ hơn nữa không, Phạm tiên sinh? (3)



Im lặng ngồi trên ghế một lúc thật lâu rồi Phạm Trọng Nam đưa hai tay sờ soạng những vật vốn vô cùng quen thuộc với mình...

Lúc đôi mắt còn bình thường, sẽ không ai cảm thấy thì ra nhìn thấy ánh sáng lại là một điều xa xỉ đến vậy, sẽ không ai nghĩ đến, chỉ trong thời gian một chớp mắt, ánh sáng và bóng tối hoàn toàn có thể thay thế cho nhau.

Chỉ tiếc là chỉ đến khi bạn mất đi ánh sáng rồi mới biết, thì ra thứ mà bạn cho rằng rất tầm thường kia lại đáng quý đến dường nào.

Thị lực của hắn còn chưa hồi phục, sau này cũng không biết sẽ hồi phục đến mức độ nào, hiện giờ mắt hắn cực kỳ mẫn cảm với ánh sáng, tối một chút thì nhìn không thấy, sáng một chút thì chói mắt cực kỳ, thực ra so với một kẻ mù không có gì khác biệt.

“Cạch” một tiếng... Có thứ gì đó vừa bị đẩy rơi xuống đất, tuy rằng sàn nhà đã được trải thảm dày nhưng Giang Tâm Đóa vẫn nghe được tiếng động, cô nhịn không được, bước vào, 'Anh muốn tìm cái gì, để em giúp anh.'

Phạm Trọng Nam không ngờ là cô vẫn còn ở ngoài cửa, hơn nữa lúc mình chật vật làm rơi đồ còn bị cô nhìn thấy, thân hình cao lớn cứng đờ, 'Không cần, anh tự làm được rồi.'

Hắn khuỵu chân xuống, sờ soạng trên sàn định nhặt lên tập văn kiện mà vừa nãy mình không cẩn thận đẩy rớt xuống bàn lên, động tác cực kỳ vụng về hơn nữa bởi vì không nhìn thấy, một lúc lâu sau vẫn chưa nhặt lên được, Giang Tâm Đóa không kìm được nỗi đau đớn trong lòng, cô bước đến đỡ hắn đứng dậy, buồn bã nói, 'Anh không khỏe, để em giúp anh, được không?'

'Anh nói rồi, anh không cần. Em ra ngoài! Ra ngoài! Anh muốn yên tĩnh một mình.' Sau cuộc phẫu thuật dường như hắn càng trở nên khó nói chuyện hơn, Giang Tâm Đóa biết tâm lý của hắn trong nhất thời khó mà thích ứng được với đả kích lớn như vậy, hắn không muốn bất cứ người nào nhìn thấy vẻ vô dụng và yếu ớt của mình trong lúc này.

'Được, em ra ngoài.' Bó tay với hắn, Giang Tâm Đóa chỉ đành lần nữa rời đi.

'Đóng cửa lại.' Trước khi cô đi, hắn trầm giọng dặn dò.

Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng cửa thư phòng sập lại, cả người Phạm Trọng Nam như quả bóng bị xì hơi, ngồi phịch xuống ghế.

***

Giang Tâm Đóa quay xuống lầu thì thấy hai vợ chồng Phạm Uyển Viện đang ngồi nói chuyện với hai đứa nhỏ. Thấy cô bước xuống, Phạm Uyển Viện bảo hai đứa nhỏ ra vườn chơi để người lớn nói chuyện.

'Frank thế nào rồi?' Lạc Khải hỏi.

'Anh ấy nói muốn yên tĩnh một mình.' Giang Tâm Đóa ngồi xuống sofa đối diện hai người, thở dài một tiếng.

'Frank chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được thực tế cho nên tính tình mới táo bạo và bất an như vậy thôi, đối với một người tự dưng mất đi mục tiêu và dũng khí sống, hơn nữa còn sợ hãi sẽ liên lụy đến những người thân cận nhất của mình, tâm trạng đó cô nghĩ chắc cháu cũng hiểu.' Phạm Uyển Viện nói một thôi một hồi, còn không quên nhìn sang chồng mình một cái.

Năm đó khi ông bị tai nạn giao thông, tạm thời mắt không nhìn thấy, cũng mang tâm trạng không khác gì Frank bây giờ.

Nếu như lúc này Đóa Đóa còn chưa quay lại, thực ra bà cũng không biết còn ai có thể tiếp cận với Frank mà không bị hắn đuổi thẳng cổ ra ngoài.

Bị vợ mình nhìn với ánh mắt hiểu rõ như vậy, Lạc Khải có chút ngượng ngùng chỉ đành cười trừ.

'Vậy phải làm sao bây giờ?' Nghe Phạm Uyển Viện nói vậy, Giang Tâm Đóa càng thêm lo lắng.

Tuy rằng hắn không biểu hiện quá giận dữ hoặc quá nóng nảy ra ngoài nhưng sự bất an của hắn cô vẫn cảm nhận được. Vừa nãy thậm chí hắn còn lớn tiếng đuổi cô ra khỏi thư phòng, nói rằng chỉ muốn yên tĩnh một mình.

'Không cần lo lắng như vậy, từ từ sẽ tốt hơn thôi. Vất vả cháu, phải chăm sóc cho Frank, còn hai đứa nhỏ nữa...'

'Đây là chuyện cháu nên làm mà.' Cô chỉ sợ mình không biết nên làm thế nào để cho hắn lấy lại lòng tin và dũng khí sống.

'Xem ra hôm nay Frank chắc không phải rất muốn gặp mặt tôi, chuyện công ty cứ để tôi lo, bảo hắn không cần lo lắng nhiều, cứ yên tâm dưỡng bệnh.' Cuối cùng Lạc Khải lên tiếng.

'Nếu Frank có tình huống gì mới, nhớ là phải gọi điện thoại báo cho tôi đầu tiên. Ngày mai tôi lại đến thăm nó.'

Tiễn hai vợ chồng Lạc Khải ra về xong, Giang Tâm Đóa đến vườn hoa tìm hai đứa nhỏ, cho chúng ăn cơm rồi dỗ chúng ngủ trưa.

Suốt một ngày này, Phạm Trọng Nam giam mình trong phòng sách không chịu ra ngoài, Giang Tâm Đóa lên gõ cửa mấy lần nhưng không lần nào hắn cho cô vào, cô cũng không muốn miễn cưỡng hắn.

Nhưng nhịn suốt một ngày rồi, cơm tối cô không thể để hắn tìm thêm bất kỳ cái cớ nào để né tránh nữa.

Bê khay thức ăn lên phòng, cô gõ cửa lần nữa, không nghe hắn trả lời, cô trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Sau bàn làm việc không thấy bóng dáng hắn đâu, cô nhìn một vòng quanh phòng, lúc này mới phát hiện hắn đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất mặt quay về phía bầu trời đang tối dần bên ngoài cửa sổ.

'Qua đây ăn chút gì được không?' Cô mỉm cười đi đến sau lưng hắn.

Nghe giọng nói dịu dàng của cô, Phạm Trọng Nam vẫn không quay lại, 'Cứ để đó, lát nữa anh tự ăn.'

Hắn không muốn nổi cáu với cô nhưng cũng không muốn cô ở bên cạnh lúc này, tất cả những gì hắn muốn bây giờ là được an tĩnh ở một mình.

'Anh bây giờ cần phải ăn uống đúng giờ, như vậy sức khỏe mới có thể hồi phục nhanh được, có biết không?'

'Anh biết nên làm thế nào. Em ra ngoài đi.' Hắn chỉ có thị lực không rõ ràng chứ đầu óc không có bệnh.

'Ba, bác sĩ nói người bệnh cần phải ăn ngủ đúng giờ thì mới có sức chống lại bệnh tật.' Giang Phẩm Huyên tựa người bên cửa nhoài người vào nhìn bóng lưng của ba mình, nói một cách nghiêm túc.

Nghe tiếng con, Giang Tâm Đóa quay lại nhìn lúc này mới thấy cả hai đứa nhỏ đều đang ở đây, 'Ba không có nói là không ăn, các con trở về phòng trước đi, được không?'

'Khong được.' Giang Bối Bối đi vào phòng, bước đến bên cạnh người đàn ông vẫn một mực quay lưng về phía ba người kia, nắm lấy tay hắn, 'Ba, ba phải nghe lời một chút. Qua đây ăn cơm đi. Nếu như ba không muốn tự mình ăn thì có thể bảo mẹ đút cho ba, con đâu có cười ba đâu. Lúc con bị bệnh mẹ cũng đút cho con ăn mà.'

Tuy rằng trong lòng có trăm ngàn cái không muốn nhưng khi bàn tay nhỏ bé mềm mại kia nắm lấy tay mình, Phạm Trọng Nam không đành lòng rũ ra, thế nên chỉ có thể mặc cho cô công chúa nhỏ của mình kéo đến sofa ngồi xuống.

Nhưng vì để chứng minh mình không phải là người ngay cả chuyện ăn uống cũng không thể tự giải quyết, Phạm tiên sinh thực ra vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Hắn cầm lấy đôi đũa mà Giang Tâm Đóa đưa đến tận tay, bắt đầu ăn cơm.

Nhưng lần nào cũng chỉ và cơm trong chiếc chén trước mặt mà không hề đụng đến những dĩa thức ăn bên cạnh.

'Thức ăn không hợp khẩu vị sao?' Giang Tâm Đóa thực ra cũng không biết là hắn sợ mất mặt trước mặt hai đứa nhỏ, sợ mình gắp thức ăn có thể sẽ bị rơi xuống nên không quá mạnh dạn ăn các món ăn ngoài cơm.

'Ba, không được kén ăn đâu.' Giang Bối Bối nãy giờ vẫn chống cằm ngồi giám sát ba mình ăn cơm lại lên tiếng.

Vì để chứng minh không phải thức ăn không hợp khẩu vị, bản thân cũng không kén ăn, hắn rốt cuộc đưa đũa về phía một dĩa thức ăn không biết là món gì kia, lúc gắp được một đũa, định rụt tay về thì bởi vì không thấy mà làm đổ chén canh bên cạnh...

Chất lỏng màu trắng kem trong chớp mắt tràn ra ngoài...

'Ôi chao...' Giang Bối Bối kêu thất thanh một tiếng.

'Anh có sao không?' Giang Tâm Đóa lo lắng vội vàng chạy đến định xem xem tay hắn có bị phỏng hay không thì bị Phạm Trọng Nam đột ngột đẩy ra, “cạch” một tiếng, đôi đũa trong tay bị đặt mạnh xuống bàn, vẻ mặt căng thẳng hơn bao giờ hết, 'Ba mẹ con ra ngoài cả đi.'

Giang Bối Bối bị vẻ nghiêm nghị của ba mình làm cho sợ run lên, ba trước giờ chưa từng hung dữ với cô bé như vậy! Vành mắt đỏ hồng, nước mắt đã bắt đầu lăn xuống như cô bé sợ đến nỗi không dám khóc thành tiếng.

'Bối Bối, anh đưa em về phòng.' Nãy giờ chỉ lẳng lặng ngồi nơi sofa thấy tình hình căng thẳng, Phạm Dật Triển đứng dậy nắm lấy tay em gái, dịu giọng nói. Mắt của ba không tốt, tâm trạng đương nhiên cũng không tốt, tính tình lại càng không tốt, hai đứa vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.

Giang Tâm Đóa vẫy tay ra hiệu cho hai con rời phòng trước rồi mới lấy khăn ăn thấm khô nước canh bị đổ ra bên ngoài sau đó lau lại một lần cho sạch sẽ.

Cuối cùng cô đứng dậy cầm khay thức ăn lên, 'Em bảo người làm chuẩn bị một phần khác đưa lên cho anh.'

'Không cần đâu. Anh không đói bụng, không muốn ăn. Đừng làm phiền anh.' Phạm Trọng Nam siết chặt bàn tay, mím môi nói.

Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, cuối cùng không nói gì, cầm lấy khay rời đi.

Về đến phòng, cô mệt mỏi ngả lưng xuống chiếc giường lớn êm ái nghĩ về Phạm Trọng Nam, với tính tình thay đổi nhiều như thế này của hắn, không biết đến bao giờ mới tốt lên được đây? Hay là, có khi nào tính tình và tâm trạng của hắn sẽ trở nên càng tệ hơn hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.