Độc Gia Sủng Hôn

Chương 38: Phạm tiên sinh, thái độ của ngài thật dễ khiến người ta phát điên!



Giang Tâm Đóa ở gian phòng làm việc xa hoa hết chờ lại đợi, ly cà phê trên chiếc bàn trà trước mặt đã lạnh từ lâu mà vẫn chưa thấy Phạm Trọng Nam xuất hiện.

Nhớ tới Lý Triết vừa nãy có nói với cô boss của anh ta đang họp, chắc là khoảng một tiếng rưỡi nữa mới xong, Giang Tâm Đóa mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trong văn phòng nhiệt độ thật thích hợp, lại yên tĩnh đến mức không có một chút tạp âm nào, vốn chỉ định nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, không ngờ Giang Tâm Đóa ngủ mất lúc nào không biết.

Đợi đến lúc cô tỉnh lại thì mới phát hiện trên người có thêm một chiếc áo vest, mùi xạ hương đặc biệt cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt phút chốc tràn đầy khoang mũi cô.

Là Phạm Trọng Nam!

Giang Tâm Đóa nắm chặt chiếc áo vest trong tay chậm rãi ngồi thẳng lưng, nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy Phạm Trọng Nam đang đứng nơi cửa sổ sát đất xoay lưng về phía cô, vừa định lên tiếng gọi thì hắn đã xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, một thâm thúy một trong trẻo, nhất thời, không gian im lặng như tờ.

Cuối cùng, Giang Tâm Đóa là người chịu thua trước, cô rũ hàng mi dài, đứng dậy, trên tay vẫn cầm chiếc áo khoác của hắn.

'Tối nay anh có rảnh không?' Cô lên tiếng hỏi trước.

'Có chuyện gì?' Phạm Trọng Nam không trả lời mà hỏi ngược lại.

'Ba em muốn cùng anh ăn cơm.'

'Ba em?' Hai tay vẫn cho vào trong túi quần, Phạm Trọng Nam nhàn nhã đi đến bên sofa, cách cô chừng hai ba bước mới dừng lại.

'Ân.' Giang Tâm Đóa nhẹ giọng đáp. Mỗi lần hắn đến gần cô đều luôn có một cảm giác áp bức mãnh liệt.

'Rốt cuộc ông ta có việc gì?' Phạm Trọng Nam cúi đầu nhìn cô gái nãy giờ cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn, hỏi lại, Giang Hán Sinh muốn hẹn hắn ăn cơm, chuyện thật sự chỉ đơn giản thế thôi sao?

Nghe câu chất vấn của hắn, Giang Tâm Đóa biết chắc chắn hắn cũng đoán được cha của cô sẽ không phải chỉ là mời ăn cơm đơn giản như vậy, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn hắn, 'Em không biết.'

Chuyện công ty trước giờ cô không tham dự nhưng nếu ông muốn bàn việc với Phạm Trọng Nam, làm sao có thể không liên quan gì đến chuyện của Giang thị chứ?

'Trước giờ tôi không tiếp nhận các cuộc hẹn như vậy.' Phạm Trọng Nam tiến thêm hai bước, duỗi tay lấy lại chiếc áo vest của mình trong tay Giang Tâm Đóa, nhàn nhã mặc nó lại ngay trước mặt cô.

'Em biết anh rât bận, nhưng cơm tối cũng phải ăn mà...' Giang Tâm Đóa thực sự không nghĩ ra lý do gì để thuyết phục anh ta, tuy rằng cô cũng chỉ là bị ba mình ép đến tìm hắn nhưng đồng thời cô cũng biết, ba ở Mỹ đợi hắn lâu như vậy, nếu không được gặp một lầ nhất định sẽ không chịu thôi. Ông đương nhiên không có cách nào đối phó với Phạm Trọng Nam nhưng mẹ cô bên này nhất định bị dằn vặt không ít, bị mắng mỏ là chuyện đương nhiên, hơn nữa sau này cũng sẽ tìm đủ mọi cách bắt mẹ liên lạc với cô về việc này.

Nếu đã như vậy, không bằng cố gắng thuyết phục Phạm Trọng Nam chịu gặp ba, bữa cơm này chắc cũng không làm mất bao nhiêu thời gian của hắn.

'Em muốn tôi đi?' Đã mặc áo chỉnh tề, Phạm Trọng Nam đứng đó nhìn cô chằm chằm.

'Nếu như có thể.' Ý nguyện của cô, có người quan tâm sao?

Nếu như có thể... Môi Phạm Trọng Nam hơi nhếch lên, 'Chiều nay tôi còn có việc, để Lý Triết đưa em về trước.'

Chỉ ném lại cho Giang Tâm Đóa một câu như vậy, Phạm Trọng Nam xoay người rời đi.

Vậy rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý? Giang Tâm Đóa nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn, không kìm lòng được đuổi theo mấy bước, gọi với theo, 'Phạm Trọng Nam...'

Phạm Trọng Nam nghe tiếng gọi của cô, bàn tay đã đặt lên tay nắm cửa chợt khựng lại nhưng không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.

'Anh rốt cuộc là có rảnh gặp ba em một chút không?' Cho dù không ăn cơm, chỉ cần hắn chịu rút chút thời gian gặp ba cô một chút, chắc là ba cô sẽ không làm khó mẹ nữa.

Nhưng đáp lại câu hỏi của Giang Tâm Đóa chỉ là tiếng mở cửa sau đó là tiếng cửa gỗ nặng nề sập lại.

Bàn tay nhỏ nhắn của Giang Tâm Đóa duỗi hai bên sườn bất giác nắm chặt lại, gương mặt trước giờ luôn dịu dàng ôn nhu lúc này đầy vẻ áo não. Người đàn ông này, thái độ này có lúc thật khiến người ta phát điên.

***

Ngay lúc Giang Tâm Đóa ngồi chiếc xe mà Lý Triết sắp xép rời khỏi tòa cao ốc Manhattan, Phạm Trọng Nam đang ngồi ở phòng khách nơi tầng 88 gặp mặt Giang Hán Sinh.

Ngồi nơi sofa, Phạm Trọng Nam thong thả châm một điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi rồi nhả khói, nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương của Giang Hán Sinh qua làn khói mờ.

Thật lâu sau, nhả thêm một hơi khói hắn mới lên tiếng, 'Ý của ông là muốn tham gia vào công trình của chúng tôi ở Moscow?'

Dạ dày quả thực không nhỏ.

Công trình ở Moscow là một công trình cực lớn do năm tập đoàn nổi danh toàn cầu hợp tác khởi công, người muốn tham gia vào không biết là bao nhiêu mà nói, chỉ bằng vào một Giang thị kiến thiết nho nhỏ mà cũng muốn chen chân vào hưởng phần?

Là ai cho ông ấy lá gan lớn như vậy đến đề xuất yêu cầu với hắn?

Lúc đầu khi công ty xây dựng Giang thị lâm vào nguy cơ phá srn hắn đã rót thêm một tỷ vào đấy giúp ông ta bù đắp vào lỗ hổng tài chính, giờ mới bắt đầu gượng lại được ông ấy lại muốn càng nhiều hơn sao?

'Trọng Nam, con nói nghiêm trọng quá rồi.' Thấy hắn không lập tức phản đối, Giang Hán Sinh cảm thấy vẫn còn hy vọng, trên mặt lộ ra nụ cười cầu tài, 'Giang thị nho nhỏ của chúng tôi nào có tư cách tham gia công trình lớn như vậy nhưng cung cấp nguyên vật liệu cho xây dựng cơ bản ba nghĩ chúng ta vẫn có thể hợp tác.'

Singapore tấc đất tấc vàng, cùng với sự phát triển kinh tế, các dự án khai thác đất đai lớn càng lúc càng ít cho nên rất nhiều công ty kiến thiết, xây dựng, địa ốc trong nước sớm đã đi khai thác các lĩnh vực khác.

Công ty xây dựng Giang thị đương nhiên cũng không thua chị kém em, trong đó có một công ty con cung cấp vật liệu xây dựng kinh doanh cũng không tệ. Nếu như có thể trở thành một trong những nhà cung cấp nguyên vật liệu cho công trình ở Moscow, mối làm ăn này cũng đủ để Giang thị kiếm được một món hời.

'Ông muốn trở thành một trong số những nhà cung ứng vật liệu cho chúng tôi?' Phạm Trọng Nam điểm thêm một điếu thuốc, hờ hững hỏi.

Cho dù chỉ là một nhà cung ứng vật liệu, nếu theo kế hoạch, công trình này ít nhất sẽ kéo dài năm đến sáu năm, dã tâm của Giang Hán Sinh quả thật không nhỏ.

'Trọng Nam, ba biết công trình này của con có yêu cầu rất cao đối với nguyên vật liệu, ba cam đoan, nếu như có được hợp đồng này, Giang thị nhất định sẽ rất nghiêm khắc chiếu theo yêu cầu của bên con để cung ứng những vật liệu có chất lượng tốt nhất.' Giang Hán Sinh nói như chém đinh chặt sắt.

Thấy Phạm Trọng Nam vẫn không nói gì, Giang Hán Sinh đành giở con át chủ bài, 'Trọng Nam, ba biết trước đây chúng ta chưa từng hợp tác với nhau, con cần thời gian suy nghĩ là chuyện đương nhiên. Nhưng mặc kệ thế nào, về công về tư, chúng ta hiện giờ đều là người một nhà, con giao hợp đồng này cho ba làm thì cứ việc yên tâm.'

Người một nhà? Phạm Trọng Nam nhớm người lên dụi tắt thuốc trong chiếc gạt tàn trên bàn rồi cao ngạo ngồi thẳng, hai tay gác lên thành ghế, mười ngón tay giao nhau trước bụng, điềm tĩnh nhìn điếu thuốc tắt dần trong gạt tàn như đang trầm tư điều gì.

Giang Hán Sinh thấy hắn không có bất cứ phản ứng nào cũng không dám nói quá nhiều.

Phạm Trọng Nam này so với những lời đồn đại còn cao ngạo hơn mấy phần. Nếu như hôm nay không phải con gái đã gả cho hắn, phỏng chừng cả đời này Giang Hán Sinh ông cũng không có cơ hội nói chuyện trước mặt hắn.

Hơn nữa, bộ dạng im lặng không nói một lời kia vẫn khiến lão hồ ly lăn lộn thương trường mấy chục năm như ông cũng có cảm giác không nắm bắt được.

Sự trầm mặc nơi hắn càng lâu, Giang Hán Sinh càng cảm thấy bất an.

Thật lâu sau, khi ông đã có chút đứng ngồi không yên, Phạm Trọng Nam rốt cuộc lên tiếng, 'Chuyện này...'

Hắn ngừng lại giây lát, thấy vậy Giang Hán Sinh càng thêm bất an ngồi thẳng người, chờ câu tiếp theo của hắn.

'Tôi sẽ bảo Lý Triết liên lạc với ông. Tôi còn chuyện phải làm.'

Nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, cũng nghe ra Phạm Trọng Nam có ý tiễn khách, Giang Hán Sinh đứng dậy, 'Vậy ba không làm chậm trễ công việc của con. Ba về đợi điện thoại của trợ lý Lý.'

'Đi thong thả, không tiễn.' Phạm Trọng Nam nhìn Giang Hán Sinh rời đi, cũng không có ý định đứng lên tiễn, ngữ khí vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt và xa cách trước giờ.

'Không cần khách sáo. Có rảnh chúng ta cùng ăn một bữa cơm?' Giang Hán Sinh trước khi đi còn hỏi lại.

'Đến lúc đó tính sau.'

'Vậy ba về trước.' Giang Hán Sinh xoay người bước đi.

Trước khi ông ta rời đi, sau lưng chợt truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Phạm Trọng Nam, 'Sau này có chuyện gì, ông có thể trực tiếp liên lạc với Lý Triết.'

Cũng chính là nói, không cần lợi dụng Giang Tâm Đóa, ý này Giang Hán Sinh hiểu rõ ràng.

'Ba biết rồi.' Giang Hán Sinh đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.