Độc Gia Sủng Hôn

Chương 380: Anh Cẩn Hành của cô, xa lạ là thế.. (2)



P1 –

Tập đoàn Phạm thị, văn phòng tổng tài nằm ở tầng trên cùng

Phạm Trọng Nam đẩy tập tư liệu trên tay về phía Giang Viễn Hàng, 'Đây là sản phẩm tài chính mà Lehmann tập trung tiêu thụ nhất trong năm nay, hai ngày sau tôi muốn biết tử huyệt của nó nằm ở đâu.'

Năm đó bởi vì Giang Viễn Hàng tham gia vào hoạt động giao dịch nội tuyến mà bị tòa án phán hai năm tù gian, hai năm ở trong ngục giam đó hắn gần như mài dũa hết những gai góc sắc nhọn của mình, tập trung nghiên cứu những mô hình kinh doanh tài chính mà mình cảm thấy hứng thú nhất. Sau khi ra tù, Giang Viễn Hàng vừa đi học tiếp đại học vừa đến bộ phậm thẩm định rủi ro của tập đoàn BCF thực tập. Cho đến bây giờ, có thể nói trên phương diện thẩm định rủi ro cậu đã là một tay thành thạo.

Nếu như không phải vì có Phạm Trọng Nam ở sau lưng nâng đỡ, sau khi Giang Viễn Hàng xảy ra chuyện như vậy, tuyệt đối không có khả năng sau khi ra tù còn có thể làm việc trong giới tài chính nữa, cho nên Giang Viễn Hàng bây giờ, đối với Phạm Trọng Nam, đối với nhà họ Phạm luôn đem lòng cảm kích.

Chỉ là, trước giờ hắn không biểu đạt ra mà thôi.

Hôm nay Phạm Trọng Nam giao công việc quan trọng như vậy cho hắn làm, trong lòng Giang Viễn Hàng thầm hứa sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất có thể tìm ra điểm sơ hở của đối phương.

Giang Viễn Hàng mất hơn mười phút đọc một lượt phần tài liệu mà Phạm Trọng Nam vừa đưa rồi ngước lên, 'Không cần hai ngày, trễ nhất là tối mai em sẽ cho anh một đáp án hài lòng.' Hắn nói một cách tự tin cực kỳ nhưng trong mắt vẫn còn một chút nghi hoặc, 'Đây là sản phẩm tài chính có mức rủi ro 5A, là mức cực kỳ cao, đầu tư vào sản phẩm này cũng gần như là đánh cược, anh với Bách tổng tài chắc sẽ không dự định học theo họ đấy chứ?'

Phạm Trọng Nam bật cười, 'Patton và Lehmann đang bàn nhau việc sáp nhập, nếu như họ bàn thành công, mô hình “Kình Ngư” của Patton sẽ trực thuộc quyền quản lý của Lehmann, nhất định bọn họ sẽ tìm mọi cách để khống chế rủi ro. Nếu như cậu cảm thấy phần tư liệu tôi mới vừa đưa cho cậu quá đơn giản, tôi không ngại thuận tiện nhờ cậu tìm giúp tôi tử huyệt của “Kình Ngư“.'

'”Kình Ngư”? Giang Viễn Hàng nhướng cao mày, người phụ trách mô hình “Kình Ngư” tên là Kelvin, hắn và Kelvin ở trên mạng quen biết nhau đã lâu, 'Kelvin nói nếu như Patton bị sáp nhập vào Lehman, anh ta sẽ rời đi. Kỳ thứ hai của “Kình Ngư” vẫn chưa hoàn thành, nếu như mất đi Kelvin, mô hình này căn bản là không thể vận hành được nữa.'

'Nếu cậu có thời gian thì cùng ông ta bàn bạc một chút xem có suy nghĩ đến BCF làm việc hay không, những gì Patton có thể cho ông ấy, BCF đương nhiên có thể, chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.'

'Anh làm vậy có khác nào chơi khăm Patton?' Giang Viễn Hàng như không thể tin nhướng cao mày, đây có thể coi như lần đầu tiên hắn chứng kiến Phạm Trọng Nam cố tình chơi khăm người khác như vậy.

Năng lực của Kelvin quả thực rất khá nhưng năng lực của bất kỳ người nào trong bộ phận quản lý rủi ro của BCF cũng đều không kém hơn ông ta bao nhiêu, ngay cả Giang Viễn Hàng cũng cảm thấy bản thân không hề kém cạnh so với Kelvin, vậy nếu Phạm Trọng Nam làm vậy, chắc cũng chỉ vì không muốn để Lehmann được lợi mà thôi.

Nhưng điều Phạm Trọng Nam nói ra càng khiến hắn kinh ngạc gấp bội, thật sự không thể tưởng tượng là sự tình còn nghiêm trọng đến vậy.

'Không. Tôi muốn áp bọn họ đến suy sụp không gượng dậy nổi..' Muốn đả kích phố Walls, hắn muốn ra tay từ Patton và Lehmann.

Bàn tay đang cầm văn kiện của Giang Viễn Hàng khẽ run lên nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, xem ra lần này hắn thực sự có cơ hội chứng kiến một trận quyết đấu giữa những con kình ngư trong giới tài chính rồi.

Đang nói chuyện thì cửa văn phòng vang lên mấy tiếng gõ nhẹ sau đó không đợi Phạm Trọng Nam trả lời thì cửa đã tự động đẩy ra, người bước vào là Giang Tâm Đóa, trên tay là một chiếc hộp giữ ấm đựng cơm trưa.

Thấy em trai đang ở đây, Giang Tâm Đóa rõ ràng là có chút kinh ngạc.

'Tiểu Hàng, sao em lại ở đây?'

Khóe môi Giang Viễn Hàng nhẹ câu lên một ý cười, 'Qua đây bàn chút công sự thôi.'

Vừa nghe em trai nói hai người đang bàn công sự, cho dù Giang Tâm Đóa biết hiềm khích giữa hai người đã phai nhạt rất nhiều nhưng trái tim vẫn không khỏi đập lỡ một nhịp, 'Công sự gì?'

'Chị, chị không cần phải khẩn trương như vậy, chẳng lẽ chị còn sợ em hại anh ấy sao?' Giang Viễn Hàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Phạm Trọng Nam nãy giờ vẫn ngồi im không nói một lời kia. Nếu như thật sự còn có oán hận hoặc trách móc gì, có lẽ hôm nay hắn cũng không có cơ hội được làm việc dưới quyền của anh ta.

'Chị là sợ em lại làm sai chuyện lần nữa thôi.' Giang Tâm Đóa đưa tay vỗ vai em trai.

'Em còn phải làm việc, em đi trước.' Giang Viễn Hàng không trả lời chị, nhìn Phạm Trọng Nam nhàn nhạt nói một câu sau đó xoay người rời đi.

'Tính tình không biết giống ai mà kỳ cục vậy!' Giang Tâm Đóa đi đến bàn trà nơi sofa đặt hộp cơm xuống, mở ra rồi bày biện sẵn ra đấy sau đó mới quay đầu nhìn lại vị đại boss nào đó vẫn còn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, thấy hắn không có phản ứng gì, cô cắn môi đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của hắn, ghé người nhìn xuống màn hình máy tính, khi thấy màn hình chi chít những con số thì không khỏi thở dài một tiếng, đúng là bệnh mê công việc mãi không chừa mà.

'Không muốn ăn trưa sao?' Cô không mấy hào hứng với những con số kia, đưa tay gỡ chiếc kính mắt trên mũi hắn xuống, đặt sang một bên. Mắt hắn tuy đã hồi phục rồi nhưng cách hai giờ đồng hồ là phải nghỉ ngơi một chút.

Kính mắt đã bị người ta gỡ xuống, vốn định tranh thủ thời gian đọc cho xong phần báo cáo này Phạm Trọng Nam rốt cuộc đành ngừng lại, hắn từ trên ghế đứng lên, nắm lấy tay cô kéo cô cùng đi đến sofa dùng cơm.

'Chân Chân sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?' Nghiêm trang giúp hắn gắp thức ăn xong, Giang Tâm Đóa hai tay chống cằm nhìn Phạm Trọng Nam, giọng có chút lo lắng.

Nửa đêm nửa hôm Chân Chân bị người ta bắt cóc ra khỏi biệt thự họ Phạm mà sau khi quan sát tất cả các camera theo dõi, chứng minh người làm việc đó không ai khác hơn là Tống Cẩn Hành thì cũng không có bất kỳ hành động cứu viện nào.

Hai tiếng sau khi Chân Chân bị bắt đi, Vân Phi Dương bên đó đã nhận điện thoại thông báo mang số tài liệu kia đến để trao đổi con tin. Nhưng tên kia đương nhiên là không lo ngại gì đến sự an toàn của Phạm Tuyết Chân, căn bản là không thèm để ý đến cú điện thoại đó.

Bọn họ phải chờ, chờ Tống Cẩn Hành xuất hiện lần nữa. Nhưng, nếu như hắn thật sự mất trí nhớ, liệu hắn có làm ra những chuyện gì ngoài dự đoán đối với Chân Chân hay không? Đây chính là điều Giang Tâm Đóa lo ngại nhất.

'Không đâu.'

'Vậy Tống đại ca thì sao?'

'Hắn thì càng không có việc gì.' Trước khi phía quân đội nước Mỹ lấy được phần tài liệu đó trong tay, họ tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc của Tống Cẩn Hành. Huống gì hai năm nay hắn đã giúp trung tâm nghiên cứu của họ làm đủ loại nghiên cứu vũ khí khác nhau, tầm quan trọng của chúng khó mà dự đoán được, cho dù không có phần tài liệu kia bọn họ chắc chắn cũng sẽ không nỡ động đến hắn.

'Nhưng không phải mọi người nói là anh ấy mất trí nhớ rồi sao?'

'Đợi đến lúc rút được máu của cậu ấy đi kiểm tra thì mới biết được.' Phạm Trọng Nam nhét một con tôm chiên tỏi đã được mình bóc vỏ cẩn tận vào miệng cô, miễn cho bị hỏi liên miên không dứt nhưng Giang Tâm Đóa ngoảnh mặt sang hướng khác, 'Không ăn đau, anh ăn đi, bổ sung nhiều canxi.'

'Chê anh không đủ canxi sao?' Hắn nhướng mày, hỏi bằng giọng đầy bất mãn.

Giang Tâm Đóa cắn môi, không khách khí dẫm lên chân hắn một cái, 'Đừng nói nhảm. Vậy phải làm sao mới có thể rút được máu của anh ấy về mà xét nghiệm?' Bọn họ bây giờ đưa Chân Chân đến chỗ nào vẫn còn chưa ai biết thế mà hắn lại có thể nói nghe nhẹ nhàng như vậy.

'Tự Vân Phi Dương sẽ có cách.'

'Vậy còn anh?' Chẳng lẽ hắn cứ ngồi yên đấy chuyện gì cũng không làm sao?

'Anh có chuyện khác phải làm.' Những chuyện cầm dao cầm súng chiến đấu với nhau hắn không giỏi nhưng hắn phải đảm bảo phía quân đội Mỹ phải buông tay thả Tống Cẩn Hành trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.