Độc Gia Sủng Hôn

Chương 384: Anh Cẩn Hành của cô, xa lạ là thế.. (6)



P1 –

Phải nha, cô làm sao không nhớ ra, anh Cẩn Hành đã hoàn toàn mất đi trí nhớ, sao lại cho phép cô gọi mình là “anh Cẩn Hành” nữa chứ? Nhưng, cho dù anh ấy không còn nhớ mình là ai, không còn nhớ cô là ai, thực ra anh ấy cũng vẫn không đành lòng đối xử tệ với cô, không phải sao?

Bằng không sao lại dịu dàng như vậy giúp cô lau nước mắt? Sao trong mắt anh ấy lại có một tia thương tiếc? Vậy không phải đã chứng minh, chỉ cần cô dũng cảm tiếp tục ở lại bên cạnh anh ấy, nói không chừng sẽ có cơ hội khiến anh ấy nhớ lại những chuyện trước đây thì sao?

Cho dù anh Cẩn Hành mất đi trí nhớ nhưng ít ra, anh ấy vẫn còn sống, vẫn còn khỏe mạnh đứng trước mặt cô như bây giờ đã là một chuyện rất may mắn rồi. Hơn nữa, mất đi trí nhớ cũng không phải là lỗi của anh ấy, là do những người xấu kia dùng thuốc khống chế nên anh ấy mới trở nên như thế mà thôi.

Cho dù anh Cẩn Hành có làm chuyện gì quá đáng đối với cô, đó cũng là những hành vi trong trạng thái mất ý thức, cô không nên sợ, không nên trách, càng không nên trốn tránh anh ấy.

Như Vân đại ca đã nói với cô, mọi người đối với anh ấy mà nói đều là xa lạ, mà lúc này, người duy nhất có thể tiếp cận với anh ấy chính là cô, cô cần phải dũng cảm hơn, bình tĩnh hơn, nghĩ cách xem làm sao mới có thể giúp anh ấy khôi phục lại trí nhớ mới đúng.

Cô không nên giống như bây giờ vậy, bởi vì sợ hãi mà cứ chạy trốn một cách ấu trĩ như vậy.

Suy nghĩ thông suốt rồi, Phạm Tuyết Chân cố nén nước mắt, mở to đôi mắt bởi vì khóc nhiều mà sưng đỏ của mình, nói một cách đáng thương, 'Em đói bụng quá...'

Ăn no rồi mới có sức mà chiến đấu tiếp! Chân Chân, cố gắng lên!

Chẳng lẽ vật nhỏ này chỉ bởi vì đói bụng mà khóc thảm thương đến thế sao?

Tống Cẩn Hành lần nữa bởi vì cách hành xử không hề theo lẽ thường của cô gái nhỏ trước mặt mà ngớ người ra.

Không mất bao nhiêu sức lực đã dễ dàng mang cô gái nhỏ không có bao nhiêu trọng lượng kia lên lầu sau đó ra lệnh cho James lập tức đi chuẩn bị thức ăn.

Vốn tưởng rằng cô gái đông phương kia một khi bị bắt sẽ rất thảm, James hoàn toàn không ngờ rằng cô lại được ông chủ mình cẩn thận đưa lên lầu thì nhịn không được ngước đầu lên trời cảm tạ sự kỳ diệu của thượng đế. Đương nhiên, quan trọng nhất là hắn phải nhanh chóng đi chuẩn bị những thức ăn mà ông chủ yêu cầu.

Tuy rằng James giỏi về cầm súng chiến đấu nhưng hai năm theo hầu hạ bên cạnh ông chủ, với cái tính soi mói và kén chọn của ông chủ, ngoại trừ luyện ra được tay nghề pha cà phê thành thạo ra, hắn cũng học xuống bếp làm cơm, tay nghề nấu ăn tuy rằng không thể sánh bằng đầu bếp năm sao nhưng ít ra cũng có thể chấp nhận được.

Cho nên, rất nhanh hai đĩa mỳ Ý hải sản tươi ngon đã sẵn sàng.

Hai người ngồi ở bàn ăn trầm mặc dùng bữa. Tuy rằng bụng rất đói nhưng Phạm Tuyết Chân ăn tương đối chậm, ăn xong một miếng lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ tọa một lần nhưng hắn thì chẳng buồn ngước lên nhìn cô một lần, điều này khiến cô có chút thất vọng.

Tống Cẩn Hành ăn khá nhanh, chưa đầy năm phút một dĩa mỳ hải sản to tướng đã được giải quyết sạch sẽ, lúc này hắn mới chịu nhìn sang cô gái đang nhỏ nhẹ ăn như mèo kia.

Ăn chậm như vậy, nếu như có người muốn cướp đồ ăn, cô nhất định là đói chết, chẳng trách bộ dạng gầy yếu tưởng như gió thổi cũng bay.

Buông nĩa xuống, Tống Cẩn Hành nhấc tay nhìn đồng hồ rồi quay sang James đang đứng hầu phía sau mình, 'Vân Phi Dương đã có tin tức gì chưa?'

James liếc nhanh sang Phạm Tuyết Chân, người khi mới vừa nghe ông chủ mình hỏi câu đó thì động tác trên tay rõ ràng là khựng lại kia rồi mới trả lời, 'Không có.'

Không có sao? Tốt lắm!

'Đã chuẩn bị tàu ngầm sẵn sàng chưa?'

'Đã chuẩn bị rồi.' James gật đầu rồi lại nhìn sang Phạm Tuyết Chân, ngài Smith nói không cho phép ông chủ mang bất kỳ người nào về đảo nhưng có vẻ như ông chủ hoàn toàn không để lời khuyên của ông chủ vào tai. Nếu theo tác phong làm việc trước giờ của ngài Smith, không biết liệu ông chủ có xảy ra chuyện gì hay không nữa.

Càng nghĩ James càng thêm lo lắng. Tuy rằng hắn là do quân đội đào tạo ra nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn trung thành với một người, chính là ông chủ của mình mà thôi.

Nghe được câu trả lời vừa ý, Tống Cẩn Hành gật nhẹ đầu, 'Tốt. Cố tránh tầm mắt của Smith, trời tối chúng ta lập tức khởi hành.' Nói rồi không đợi James kịp phản ứng hắn đã kéo ghế đứng dậy, bước thẳng lên lầu.

Còn Phạm Tuyết Chân thì ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn...

Vừa nãy anh Cẩn Hành nói “chuẩn bị tàu ngầm” nghĩa là thế nào? Hơn nữa anh ấy nói trời tối sẽ lập tức xuất phát là có ý gì? Anh ấy sẽ phải rời khỏi đây hôm nay sao??

Nhưng, chuyện mà Vân đại ca giao cho cô làm, cô vẫn chưa kịp làm gì cả! Làm sao bây giờ? Liệu anh Cẩn Hành có mang cô theo cùng đến đảo nhỏ mà anh ấy đã ở hai năm nay không? Vậy Vân đại ca có tìm được họ không?

Cô theo bản năng định đưa tay sờ chiếc máy nghe lén được dán sau tai mình nhưng khi nhìn thấy James vẫn đang chăm chú quan sát mình, cô giả vờ như đưa tay vén mấy sợi tóc lõa xõa ra sau tai, đột nhiên chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào.

Mùa đông ở Luân Đôn trời tối rất sớm, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời đã dần dần tối lại, cô chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, làm sao bây giờ?

Khi Tống Cẩn Hành lên lầu không bao lâu thì Phạm Tuyết Chân, dưới sự giám sát của James, cũng quay trở về phòng dành cho khách trên lầu.

Sau khi chốt chặt cửa lại, cô quan sát một vòng quanh căn phòng xem liệu có lắp đặt camera quan sát hay không, cô sợ nhất cử nhất động của mình cũng không thoát được sự giám thị của người khác.

Cẩn thận quan sát một lượt xong thì lòng bàn tay Phạm Tuyết Chân cũng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Thời gian không còn nhiều nữa, vì anh Cẩn Hành cô cần phải chủ động hành động mới được!

Muốn một người đàn ông lơ là cảnh giác, chỉ có khi nào anh ta ở trên giường. Câu nói của Vân Phi Dương văng vẳng bên tai cô.

Cũng chính là nói, cô cần phải... mới được, chỉ là, liệu cách này có được hay không đây?

Nhưng bất kể là có được hay không cô cũng phải thử mới được.

Nhưng nhìn lại chiếc áo thun đen rộng thùng thình đang mặc trên người, Phạm Tuyết Chân không nhịn được thở dài một tiếng, bộ dạng thế này, căn bản là không thể trông mong sẽ quyến rũ được ai.

Nghĩ một hồi, cô quyết định cởi chiếc áo chướng mắt này ra trước đã. Nhưng nào ngờ vừa kéo áo qua khỏi đầu thì cửa đột ngột bị đẩy ra, người đàn ông mà cô vốn đang định đi quyến rũ kia đã chủ động xuất hiện trước mặt cô. Tình huống quá đột ngột khiến Phạm Tuyết Chân giật nảy mình, chiếc áo sơ mi vừa mới cởi ra còn chưa kịp ném lên giường thì hắn đã đứng trước mặt cô.

Ánh mắt đầy hứng thú hắn đánh giá một lượt cô gái gần như đang trần trụi đứng trước mặt mình kia, thân hình cao lớn càng lúc càng ép sát, đến cuối cùng, không còn đường để lui, Phạm Tuyết Chân ngã ngồi trên giường, đôi mắt đẹp mở to nhìn người đàn ông cao lớn như thiên thần đang từ trên cao nhìn xuống mình...

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn chủ động như vậy khiến Tống Cẩn Hành vốn định tiến vào bảo cô chuẩn bị theo hắn đi về đảo, nhưng dưới tình huống như thế này, hắn quyết định trước khi rời đi phải hưởng thụ một chút trước đã.

Nghĩ là làm ngay, hắn trèo lên giường, áp cô dưới thân, trực tiếp dùng môi mình chặn lấy môi cô.

Phạm Tuyết Chân không giãy dụa, không kháng cự, thậm chí còn chủ động vòng tya qua cổ hắn, mũi kim đặc chế giấu trong lòng bàn tay chậm rãi hướng về phía cổ hắn, nhẹ nhàng bắn ra, mũi kim bằng bạc ngay lập tức chui vào dưới da hắn.

Người đàn ông vốn đang hôn cô cực kỳ nồng nhiệt lập tức buông tay ra, đôi mắt thâm thúy nheo lại, đồng tử đen láy sít sao khóa trên mặt cô. Phạm Tuyết Chân có chút hoảng hốt rũ hàng mi dài, tại sao anh ấy còn không ngất đi? Không phải là thuốc mất hiệu lực đấy chứ?

Tống Cẩn Hành chăm chú nhìn cô gái dưới thân một lúc sau đó tiếp tục cúi xuống, cắn nhẹ lên cổ cô, giọng trầm thấp mang theo một chút trêu chọc vang lên thật rõ ràng trong căn phòng im ắng, 'Muốn tính kế toi? Còn non tay lắm.'

Lời của hắn khiến cả người Phạm Tuyết Chân run lên sau đó còn chưa kịp nói một câu gì thì trước mắt đã tối sầm, trước khi ngất xỉu, cô còn nhìn thấy đôi mắt hắn âm trầm khóa chặt trên mặt mình, đáy mắt lóe lên một tia hung ác.

Chắc anh ấy sẽ không giết mình đấy chứ?

Trước khi Phạm Tuyết Chân ngất đi, Tống Cẩn Hành cũng bắt đầu cảm thấy cơ thể mình có chút tê dại, hắn vội đưa tay ấn bộ đàm đầu giường, 'James, mang thuốc giải lên đây.'

Cô gái đáng chết này, không ngờ lại dám tính kế hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.