Chẳng lẽ đây là cách duy nhất để bảo vệ danh dự cho nhà họ Phạm sao? Đây chỉ nói lên được một điều, cha bà muốn dùng hôn ước để kìm chế số cổ quyền của tập đoàn Phạm thị mà cha của Charlie đang nắm giữ mà thôi.
Đây mới chính mà mục đích cuối cùng của ông! Thật quá đáng hết sức!
Vậy vì sao những người khác trong gia tộc họ Phạm lại đồng ý cho ông tung ra những tin đồn này? Họ có mục đích gì?
'Con mặc kệ mọi người định làm gì, dù sao con cũng sẽ không đính hôn với Charlie.' Phạm Uyển Viện ném quyển tạp chí trong tay xuống đất, đạp mạnh chân trên đôi giày cao gót ưỡn ngực rời đi.
Sau khi Phạm Uyển Viện rời đi, chiếc điện thoại bàn cổ xưa trên bàn làm việc của Phạm Nhân Kính trầm trầm vang lên.
Ông không đứng dậy nghe, qua một lát, tiếng chuông điện thoại dừng lại nhưng chỉ một giây sau nó lại reo lên.
Người quản gia mái đầu hoa rầu bước vào, đi đến bên bàn cầm lấy ông nghe, sau khi nghe mấy câu, ông quay lại nhìn Phạm Nhân Kính cung kính nói, 'Lão thái gia, điện thoại từ Moscow.'
Phạm Nhân Kính lúc này mới chậm rãi đứng dậy đi đến nghe điện thoại, quản gia lúc này rất thức thời cung kính chào rồi lui xuống, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
'Lão thái gia, thiếu gia dẫn theo phu nhân đến Moscow, hôm nay đã đến một bệnh viện tư nhân...'
Nghe tin tức từ đầu bên kia truyền đến, Phạm Nhân Kính trầm tư giây lát rồi ra lệnh, 'Bất kể giá nào cũng phải tìm hiểu xem chúng đến bệnh viện làm gì.'
'Dạ.'
Hai bên rất nhanh ngắt điện thoại.
***
Giang Tâm Đóa là vì bụng đói mà tỉnh lại. Cô mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi, êm ái...
A? Giường? Cô từ lúc nào thì quay lại giường rồi? Không phải cô đang ở trong phòng họp giúp Phạm Trọng Nam ghi chép biên bản cuộc họp sao?
Cô nhớ mình bị hắn lừa qua đấy bởi thực ra nào có gì cần phải ghi chép đâu, sau đó càng nghe càng thấy buồn ngủ, sau đó nữa...
Cô ở trên giường rồi!
Thật là quá mất mặt đi! Cô thế nhưng ngủ gục trong cuộc họp, ngủ gục trước mặt tất cả những vị quản lý cấp cao của tập đoàn sao?
Vậy cô làm sao về giường được? Ngoại trừ là Phạm Trọng Nam ôm cô về giường, chắc chẳng còn khả năng nào khác.
Nếu như là trước đây, Giang Tâm Đóa chắc là sẽ rất sợ bị hắn mắng nhưng mấy ngày nay tiếp xúc, gần gũi nhau, những hành vi cử chỉ của hắn lại khiến cô cảm thấy ngượng ngùng lẫn ấm áp.
Vậy hắn có còn đang họp hay không?
Giang Tâm Đóa xuống giường, không thấy Phạm Trọng Nam đâu, cô theo trí nhớ của mình tìm lại gian phòng họp lúc nãy.
Cửa phòng họp đang mở, bên trong lại rất yên tĩnh. Giang Tâm Đóa rón rén đi đến gần, đến cửa phòng cô dừng lại nhìn vào bên trong, chiếc bàn họp hình bầu dục đã không còn một bóng người mà chiếc laptop của Phạm Trọng Nam vẫn còn đang mở, vẫn được đặt ở chỗ hắn ngồi.
Đang định rời đi tìm thì lại nghe tiếng hắn ở đâu đó truyền lại, cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh tìm kiếm, thì ra Phạm Trọng Nam đang đi tới lui nơi ban công lộ thiên, một tay cầm điện thoại, tay kia ngoắc về phía cô ra hiệu cho cô đi đến.
Giang Tâm Đóa đi đến bên cạnh hắn, hắn vươn tay, cô liền có chút ỷ lại dựa vào ngực hắn, hai tay vòng qua vòng eo tinh tráng, có chút thẹn thùng, lại có chút gì rất lạ lặng lẽ len vào lòng...
Ngày thường cùng hắn thân mật như vậy là điều trước giờ cô chưa từng nghĩ tới!
Kết hôn nửa năm, phần lớn thời gian họ tiếp xúc nhau chính là trên giường, mà cũng chỉ khi đó Giang Tâm Đóa mới cảm giác được sự thân mật giữa họ với nhau.
Nhưng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi ở Moscow, cô lại có cảm tưởng như mình đang trôi nổi trong hết cơn mộng ngọt ngào này đến cơn mộng ngọt ngào khác, ngọt ngào đến nỗi cô luôn có một loại cảm giác không muốn tỉnh giấc.
Hai tay đang đặt nơi eo hắn bất giác siết chặt thêm, lúc này đây, trong mắt cô, trong tim cô mới cảm giác được một cách mạnh mẽ rằng, người đàn ông trước mặt đây là chồng mình, người thân thiết nhất của mình...
Sau này, không biết giữa họ có thể mãi thân mật như vậy được không nữa?
Ngón tay thon dài được cắt hết sức gọn gàng của Phạm Trọng Nam nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc dài vương trên má của cô ra sau, sau đó lại cuốn nó trong tay luyến tiếc không nỡ buông ra.
'Cô không muốn nghe lời ông ta thì cách tốt nhất chính là đập tan những ảo tưởng của ông ta.' Phạm Trọng Nam đề nghị với Phạm Uyển Viện ở đầu bên kia điện thoại.
Hắn cũng chỉ mới vừa nãy mới biết Phạm Nhân Kính ở Luân Đôn lại lấy chuyện li hôn của Phạm Uyển Viện và Lạc Khải gây ra chuyện ồn ào như vậy. Hừm, ông lão này, vì lợi ích của bản thân thật sự chuyện gì cũng dám làm cả.
Tập đoàn Phạm thị từ lúc nào muốn hợp tác với Stanley, vì sao người giữ vị trí CEO toàn cầu là hắn hoàn toàn không hay biết gì? Đương nhiên, quyền chủ tịch vẫn đang nằm trong tay Phạm Nhân Kính, ông muốn cùng những tập đoàn khác hợp tác hạng mục hào, hắn không có quyền ngăn cản.
Nhưng sở dĩ ông quyết định tung ra tin tức này là bởi vì muốn nói cho hắn biết, quyền lực vẫn còn nằm trong tay ông. Hắn không ngu ngốc đến nỗi không nghĩ ra điều này.
'Làm sao đập tan tin đồn?' Giọng của Phạm Uyển Viện vẫn đầy bất mãn, 'Cô đã nói không thể nào có gì với Charlie. Nhưng ông ta nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để ép tôi vào tròng. Cô không thể để mặc ông ta muốn làm sao thì làm.'
Nhưng chuyện mà Phạm Nhân Kính muốn làm tuyệt đối không đạt được mục đích là không thôi. Theo cá tính quyết tuyệt trước giờ của ông, thật sự sẽ không ngại dùng thủ đoạn, hơn nữa sẽ không để ý gì đến thân tình máu mủ gì cả.
Cho nên, bà sợ Lạc Tư cũng bị liên lụy.
'Chỉ cần cô không li hôn với Lạc Tư, tất cả những chuyện ông ta làm sẽ thành công không.' Phạm Trọng Nam nhàn nhạt nói.
Năng lực của Lạc Khải hiện giờ đã không nằm trong phạm vi ông già kia có thể khống chế, với thành tựu và kinh nghiệm của ông bao nhiêu năm qua của ông trong giới tài chính, không biết có bao nhiêu tập đoàn lớn dùng đủ mọi phương pháp muốn lôi kéo ông về làm cho họ.
Phạm Nhân Kính còn chưa đủ năng lực đến nỗi có thể can thiệp vào tất cả tập đoàn tài chính lớn ngăn họ không tiếp nhận Lạc Khải.
'Không thể nào. Cô với ông ấy không li hôn không được. Thật không dễ dàng gì bà mới hạ được quyết tâm, làm sao có thể lùi bước chứ?
Nếu như bây giờ lùi bước, Lạc Khải nhất định sẽ cho rằng bà lại nổi tính tiểu thư, hơn nữa còn giở thủ đoạn để ông khó xử, tội danh này bà chịu đủ rồi!
'Đây là cách duy nhất. Có muốn làm hay không, tùy cô thôi.' Phạm Trọng Nam vẫn một giọng không mặn không nhạt.
'Cô...' Lần này Phạm Uyển Viện lại không có lời nào phản bác, ngần ngừ hồi lâu mới nói, 'Cho dù hiện giờ cô rút lui, ông ta cũng chưa chắc sẽ đồng ý.'
Hơn nữa, cho dù bà không chịu li hôn, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân hữu danh vô thực cũng không có ý nghĩa gì, sau đó lại phải trơ mắt nhìn ông như chim liền cánh với người phụ nữ khác, hừm, lòng dạ bà không có rộng rãi được như vậy!
Nhưng Trọng Nam nói không sai.
Nếu như không muốn thuận theo cách bày bố của cha mình, vậy đây là cách tốt nhất! Hơn nữa còn có thể mượn cơ hội này trả đũa lại, để Phạm Nhân Kính mất hết mặt mũi.
'Cô kết hôn với Lạc Khải bao nhiêu năm rồi, thật sự có hiểu dượng ấy không? Không thử làm sao biết dượng có đồng ý hay không?' Đối với Lạc Khải, họ đã cùng nhau làm việc bấy nhiêu năm, đối với cách làm người của ông hắn vẫn tương đối hiểu rõ và tin tưởng.
'Cô...' Phạm Uyển Viện lần nữa không biết nói gì.
'Cô tự mình suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định.' Phạm Trọng Nam nói rồi ngắt điện thoại.
Phạm Uyển Viện với Lạc Khải đều không phải là trẻ con, nên làm thế nào chắc họ sẽ biết thôi.
Hắn chỉ là một người ngoài, chuyện có thể làm chỉ có thế thôi.
Cất điện thoại vào áo vest, Phạm Trọng Nam cúi xuống nhìn chiếc đầu nhỏ đang dịu ngoan áp trên ngực mình, lòng chợt thấy thật mềm mại, 'Đói bụng chưa?'
Trên đường đi từ bệnh viện đến đây, ở trong xe cô đã ăn một chút điểm tâm và trái cây mà má Điền chuẩn bị sẵn cho mình nhưng chỉ ăn được mấy miếng đã thôi, hắn lo cô ăn ít như vậy sẽ đói.
Giang Tâm Đóa không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ gật đầu.
Cô không dám ngẩng đầu lên, bởi vì, mắt cô dường như đã ươn ướt.
Bởi vì, sau khi nghe hắn gọi điện thoại có câu cô nghe hiểu, có câu nghe không hiểu kia, không hiểu vì sao, trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện họ kết hôn không phải vì tình yêu.
Câu nói “người vợ bỏ tiền ra mua” mà hắn nói mấy ngày sau khi một tiếng lại hiện ra trong đầu khiến lòng cô chợt có chút chua khó, khiến cô cảm thấy thật bất an.
Sở dĩ hắn đối với cô tốt như lúc này, liệu có phải là bởi vì cô đang mang thai đứa con của hắn không?
Hay là, bởi vì cô mang thai nên bắt đầu suy nghĩ lung tung hơn ngày trước?
Một Giang Tâm Đóa trước đây điềm nhiên quyết định chỉ làm tròn bổn phận của một người vợ tốt là đủ giờ đi đâu mất rồi?
Vì sao càng lúc cô càng mong đợi xa vời một thứ gì đó, một thứ gì đó trước nay chưa từng có...