Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 115: Ngày đầu tiên của Quan trợ lý (1)



Chương 115: Ngày đầu tiên của Quan trợ lý (1)

Sầm Chí Quyền không có chuyện xấu thì tung tin xấu của ba hắn cũng thế thôi, dù sao tính phong lưu của Sầm Húc Sâm là chuyện mà nhiều người biết đến, cho dù tung ra thì cũng có gì lớn lao đâu, nhiều lắm là khiến nhà họ Sầm mất mặt chút thôi.

Vì thế Hứa Yên không chút chần chừ nhận lời giúp Tần Khiết.

Chỉ là cô không ngờ Sầm lão gia tử và cả ông nội mình đều nhất quyết muốn truy cứu đến cùng.

Đương nhiên, chuyện tối qua cô chủ động ra tay với Quan Mẫn Mẫn cô cũng sẽ không nói với ông nội.

'Con nói xem, ngày thường con không phải thông minh lắm sao? Vì một người đàn ông chuyện ngu xuẩn như vậy cũng làm ra được! Sầm Chí Quyền đúng là một người đàn ông lý tưởng nhưng với thân phận đại tiểu thư Hứa gia của con còn sợ tìm không được người chồng xứng đáng với mình sao? Con theo đuổi người ta bao nhiêu năm rồi, nếu như người ta coi trọng con thì đã không có cục diện hôm nay. Sầm lão bên đó cũng đã tỏ rõ thái độ, cháu dâu của ông sẽ không ai ngoài con gái của nhà họ Quan, con không cần lãng phí tâm tư nữ, ngoan ngoãn cho ta đừng gây thêm họa nữa. Lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, xem ta trừng trị con thế nào!'

Nghiêm giọng cảnh cáo cháu nội xong, Hứa Á Uy quay sang con trai và con dâu bên cạnh, 'Hai đứa trông chừng nó đàng hoàng cho ta, đừng để nó gây chuyện thị phi nữa, bằng không, hai đứa ta cũng không tha.'

***

Ba giờ chiều, tập đoàn Á Tín

Liên Chính Tắc cầm điện thoại lên mạng, tin tức buổi sáng đã không thấy đâu, xem ra nhà họ Sầm đã ra mặt áp chế tin tức rồi.

Nhưng làm sao họ ngăn được những lời bình luận của người trên mạng, câu chuyện không chỉ quẩn quanh tin tức liên quan đến nhà họ Sầm mà ngay cả mối quan hệ giữa ba nhà, Sầm, Quan, Liên cũng bị đem ra mổ xẻ.

Xem ra tám chuyện đúng là bản tính trời sinh của con người. Liên tổng tài dù công việc bận rộn vẫn không nhịn được lật thêm mấy trang, càng xem ý cười trên mặt càng đậm.

Haizz, xem ra duyên phận giữa hắn với Quan Mẫn Mẫn chỉ đến đây thôi, từ lần trước gặp mặt nhau đến giờ cũng đã lâu hai người không gặp lại, gần đây chắc là đang yêu đương nồng cháy với Sầm Chí Quyền rồi đúng không?

Suy nghĩ một chút, hắn cầm điện thoại lên gọi cho cô, định hỏi thăm một chút xem tình hình thế nào.

Không ngờ người nhận điện lại là Sầm Chí Quyền.

'Tìm cô ấy có việc gì?'

Sầm Chí Quyền ném cây bút trên tay, giọng điệu không chút thân thiện hỏi.
Hai người buổi trưa ra ăn cơm xong quay về, thư bổ nhiệm trợ lý tổng tài đã được đặt sẵn trên bàn.

Quan Mẫn Mẫn còn chưa biết tại sao mình khi không lại trở thành trợ lý riêng của hắn thì đã bị thư ký trưởng kéo đi bồi dưỡng cho cương vị mới, điện thoại cũng bị bỏ lại trên bàn làm việc của hắn.

Nếu như là cú điện thoại của người khác, Sầm Chí Quyền còn biết hai chữ "tôn trọng" viết như thế nào, nhưng nếu đối phương là Liên Chính Tắc, vậy hắn cũng không cần phải khách sáo.

'Mẫn Mẫn đâu?' Liên tổng tài cũng không dễ bị hắn qua loa như vậy, vẫn giữ nguyên phong độ trả lời, 'Tôi tìm cô ấy có việc.'

Sầm Chí Quyền cố nén cảm giác muốn dập máy xuống, 'Cô ấy không tiện nghe điện thoại, có chuyện cứ nói, không nói tôi cúp máy.' Sau này có chuyện, không có chuyện cũng không cần gọi đến.

'Không tiện? Cô ấy đang làm gì?' Liên Chính Tắc nhướng mày, hỏi riết không tha.

Bây giờ là thanh thiên bạch nhật, nói những lời ái muội như vậy hình như không thích hợp cho lắm.

'Tôi bận lắm...' Sầm Chí Quyền thật sự lười phải nói chuyện nhảm với hắn.

'Nếu như Sầm tổng đã bận như vậy, tôi cũng không tiện làm phiền, nhưng có lời này nhờ Sầm tổng chuyển lại cho Mẫn Mẫn.'

'Nói.' Ngắn gọn, dứt khoát.

'Lần trước cô ấy tặng cho tôi cái đồng hồ tôi rất thích, vì để tỏ ý cám ơn, tôi muốn chuẩn bị một món quà sinh nhật sáu tuổi cho đứa con trai bảo bối của cô ấy, bảo cô ấy có thời gian thì đưa thằng bé đến chọn.'

'Sinh nhật của con trai tôi không phiền Liên tổng nhọc lòng.' Lời đã nói đến nước này, Sầm tổng tài dứt khoát cúp máy.

Mục đích Liên Chính Tắc gọi điện thoại đến chắc là tưởng rằng hắn còn chưa biết chuyện đứa nhỏ chứ gì? Rất tiếc, cho dù hắn là người cuối cùng biết chuyện thì ít ra cũng không phải từ miệng của Liên Chính Tắc.

Nhưng, nói đến quà, người nào đó từ Melbourne về hình như là tay không nha.

Liên Chính Tắc nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt, lắc lắc đầu.

Hắn đã biết chuyện Mẫn Mẫn có con, còn nói con là của hắn? Chuyện này Chí Tề tên kia trước giờ chưa từng lộ ra một chữ kia mà.

Chẳng trách thái độ của Sầm Chí Quyền đối với Quan Mẫn Mẫn luôn là nhất định phải chiếm được. Nhưng lúc Mẫn Mẫn đưa tiểu Quan tiên sinh về Singapore, hắn cũng không biết đến sự tồn tại của cậu nhóc.

Ngay cả lúc nào mất thời cơ hắn cũng không biết, hoặc nói cho đúng hơn, Quan Mẫn Mẫn chưa từng cho hắn có cơ hội theo đuổi mình.

Mà Sầm Chí Quyền và cô từ sáu năm trước, hoặc là lâu hơn nữa đã có dây dưa không rõ rồi, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Đang suy nghĩ thì cửa văn phòng bị người dùng sức đẩy ra, hắn hơi ngước mắt lên, khi nhìn thấy người đến là vị Liên phu nhân xinh đẹp nhà mình, trên gương mặt anh tuấn thoáng lộ ý cười...

'Mẹ, về lúc nào vậy?'

Tuần trước ba mẹ cùng ra nước ngoài du lịch, đã nói sẽ đi nửa tháng một tháng mới về, sao đột nhiên lại quay lại rồi?'

'Mới về trưa nay.' Tiêu Dật Hoa không chút đau lòng ném chiếc túi xách hàng hiệu mới tậu bên Pháp xuống bàn, 'Mẫn Mẫn đã sắp gả vào nhà họ Sầm rồi, con còn tâm tình ở đây làm việc?'

Vốn bà định chơi lâu một chút nhưng ông Liên vì công việc phải bay sang Đức một chuyến, bà lười theo ông nên mới trở về.

Không ngờ vừa xuống máy ba đã nghe được cái tin khiến bà cười không khép miệng được, Sầm Húc Sâm và Thích Bội Tư cuối cùng cũng li hôn, hơn nữa chuyện còn quậy đến mất mặt như vậy, gần như là trò cười của tất cả mọi người trong xã hội thượng lưu.

Nhưng ngoại trừ điều này là một tin khác khiến bà lòng nóng như lửa đốt phải đến tận công ty tìm con mà bà mới vừa nghe được từ miệng một chị em tốt.

Sầm lão gia tử tìm Hoàng đại sư, người thầy phong thủy nổi tiếng nhất ở Singapore chọn ngày lành làm lễ đính hôn cho đứa cháu đích tôn của mình. Ông xã của chị em tốt của bà vừa khéo lúc đó đang uống trà với Hoàng đại sư, mà Hoàng đại sư vừa nhận được điện thoại của Sầm lão gia tử thì trà cũng không kịp uống, vội vàng đi làm việc.

Người ta ngày cũng đã chọn rồi, vậy những gì họ làm trước đây không phải công dã tràng sao? Không được, bà đã chọn sẵn Mẫn Mẫn là con dâu của mình rồi, bị Sầm Chí Quyền tên tiểu tử kia giữa đường cướp mất, làm sao cam lòng chứ?

'Mẹ kính yêu của con ơi, vậy mẹ cảm thấy con phải làm sao đây?' Liên Chính Tắc vòng hai tay trước ngực, hỏi với vẻ bất đắc dĩ.

'Đi cướp về chứ sao? Dù sao cũng còn chưa kết hôn, kết hôn rồi cũng có thể li hôn mà.'

'Mẹ, mẹ coi con như thổ phỉ sao!' Liên Chính Tắc buồn cười nói.

'Có tên thổ phỉ nào đẹp trai được như con của mẹ không?' Tiêu Dật Hoa nhìn con trai của mình, nho nhã đẹp trai, khí độ bất phàm, nhìn thế nào cũng không thể kém hơn con trai của Thích Bội Tư.

Nhưng sao bản tính lại kém quyết đoán hơn con của người ta nhiều vậy chứ? Chỉ một cô gái thôi mà cũng lo liệu không xong, khó trách...

'Mẹ, con biết con đẹp trai, không cần khen nữa.' Liên Chính Tắc đứng lên, đi đến bên cạnh mẹ mình, hai tay đặt lên vai bà, 'Con biết mẹ vừa xuống máy bay đã chạy đến đây tìm con là bởi vì chuyện đại sự cả đời của con, nhưng nghĩ cho sức khỏe của mẹ, con thấy mẹ nên sớm một chút về nghỉ ngơi đi. Tối con về ăn cơm với mẹ.'

Liên tổng tài vừa nói vừa nhặt chiếc túi xách trên bàn dúi vào tay mẹ mình rồi đẩy bà ra cửa.

Cứ để mẹ tiếp tục làm rộn như vậy, công việc hôm nay chắc khỏi làm luôn rồi.

'Con trai, con đang chê mẹ phiền hay sao?' Tiêu Dật Hoa bất mãn lườm con.

'Con nào dám.' Liên Chính Tắc vẫn tươi cười, 'Con đã không phải con nít rồi, làm chuyện gì cũng có chừng mực, mẹ không cần lo lắng nhiều vậy.'

'Có chừng mực sao không thể cướp Mẫn Mẫn tới tay chứ? Chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn nó gả vào nhà họ Sầm sao?'

'Trên đời này không phải chỉ có một mình cô ấy là phụ nữ, OK?'

'Nhưng mẹ chỉ muốn nó là con dâu của mình thôi.'

'Mẹ, mẹ rốt cuộc thật lòng thích Mẫn Mẫn hay chỉ bởi vì không muốn con trai của Thích Bội Tư cưới được cô ấy?' Liên Chính Tắc noi với vẻ bất đắc dĩ.

Liên phu nhân bĩu môi, 'Cái nào cũng có.'

'Giờ Sầm Húc Sâm đã li hôn rồi, nếu như mẹ không cam lòng, chi bằng bây giờ li hôn, rồi cùng cô bồ nhí kia của ông tranh cao thấp, thế nào?' Nếu như bà không sợ ba hắn cầm đao chém người.

'Con điên rồi sao?!' Liên phu nhân đưa tay gõ mạnh vào đầu con trai, nói với vẻ không vui, 'Tặng Sầm Húc Sâm cho mẹ mẹ cũng không thèm nữa là, ngại bẩn!'

'Vậy sao mẹ cứ quản chuyện con trai ông ấy cưới ai chứ.'

'Ai bảo con trai ông ấy cứ muốn giành đứa con dâu mà mẹ chọn làm gì.'

Liên tổng tài nhức đầu vô cùng! Sao phụ nữ lại vừa nói nhiều vừa hay thù vặt thế nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.