Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 123: Xù, còn có thể xấu hổ hơn nữa không? (2)



Chương 123: Xù, còn có thể xấu hổ hơn nữa không? (2)

Quan Mẫn Mẫn và Diệp Dao vốn không quen hơn nữa ấn tượng về cô ta  cực kỳ không tốt cho nên từ lúc vừa nhìn thấy cô ở nhà mình, thái độ đương nhiên không mấy nhiệt tình, thậm chí nắm tay con trai chỉ đứng đó nhìn chứ không chủ động lên tiếng.

Mà tiểu Quan tiên sinh cũng không có chút phản ứng gì, người mà mẹ không thích, cậu đương nhiên cũng không thích.

'Mẫn Mẫn về rồi sao? Mẫn Thiên Vân thấy thái độ của con gái đối với Diệp Dao cực không tốt thì chủ động đứng lên, tuy rằng biết con gái đã gặp cô rồi nhưng vẫn lần nữa chính thức giới thiệu hai người với nhau.

'Quan phu nhân, tôi với Quan tiểu thư có dịp gặp qua rồi.' Diệp Dao rất hiểu chuyện mỉm cười đáp lời.

'Thư ký Diệp hôm nay không cần đi làm sao?' Giờ làm việc mà chạy đến nhà của sếp, có ý đồ gì đây? Quan Mẫn Mẫn nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy cô gái này không hiền như vẻ ngoài, càng thấy cô cười rạng rỡ càng không ưa.

'Chủ tịch hôm nay không đến công ty, tôi đem mấy phần văn kiện khẩn đến để ông ký tên, phu nhân sợ tôi một mình ngồi đợi nhàm chán nên nói chuyện với tôi một chút.'

Nói nghe rất có lý lẽ, không hề có bất kỳ sơ sót nào nhưng nghe vào tai lại giống như trách cô cố tình vạch lá tìm sâu vậy.

'Vậy hai người từ từ nói chuyện, con lên lầu trước.' Quan Mẫn Mẫn không muốn nói nhiều với cô gái này, nắm tay con trai định đi thì đã bị Mẫn Thiên Vân gọi lại...

'Mới về lên lầu làm gì? Duệ Duệ, qua chỗ bà ngoại nè.'

'Bà ngoại, con với con Xù muốn đi vệ sinh, bà ngoại dẫn con đi được không?' Quan Cảnh Duệ trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, ai nhìn mà có thể cự tuyệt được chứ?

Thế là, phòng khách chỉ còn lại Quan Mẫn Mẫn và Diệp Dao.

Quan Mẫn Mẫn bình thản ngồi xuống sofa đối diện, không định để ý nhiều đến cô thư ký này. Bình thường cô không phải không có lịch sự thế này nhưng không hiểu sao trong lòng đối với cô nàng tên Diệp Dao này có một cảm giác bài xích cực mạnh.

Nhàm chán, cầm điện thoại lên nhắn tin cho vị đại boss nào đó – "Về đến nhà họ Quan rồi."

Đại boss trả lời rất nhanh – "Ăn cơm trưa chưa?"

Diệp Dao thấy Quan Mẫn Mẫn hoàn toàn không để ý đến mình, trong lòng tuy bực nhưng ngoài miệng vẫn giữ nụ cười lịch sự chủ động gợi chuyện, 'Con trai của Quan tiểu thư rất dễ thương, không biết mấy tuổi rồi?'

'Sáu tuổi.' Cảm thấy dễ thương còn không biết tự mình đi tìm một người đàn ông để sinh một đứa sao? Quan Mẫn Mẫn không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục cùng đại boss nhắn tin.

'Nghe nói Quan tiểu thư chuẩn bị đính hôn? Chúc mừng cô.'

'Cám ơn.' Cô không định gởi thiệp mời cho cô đâu.

Hai người câu được câu chăng nói chuyện, căn bản là Diệp Dao hỏi Quan Mẫn Mẫn trả lời, sau mấy câu đối đáp vô vị thì không nói gì nữa.

Lúc Mẫn Thiên Vân dẫn Quan Cảnh Duệ quay lại,  Quan Thiệu Hiên cũng cầm những văn kiện đã ký từ thư phòng bước ra, đưa cho Diệp Dao.

Diệp Dao lập tức rời đi, phòng khách chỉ còn lại người nhà.

Quan Mẫn Mẫn biết mình giấu ba chuyện quan trọng như vậy thì khó tránh bị ông oanh tạc một trận nhưng nể tình có tiểu Quan tiên sinh ở đây, lời của ông cũng đã rất khắc chế, cộng thêm Sầm lão gia tử đã cho ông biết chuyện của thằng bé nên sự chấn động và tức giận cũng sớm đã tiêu tan không ít, giờ chỉ mắng con gái một trận xem như phát tiết lửa giận còn sót lại trong lòng mà thôi.

Ngược lại tiểu Quan tiên sinh trước giờ đều không mấy quan tâm đến chuyện của người lớn, cho dù Quan tiểu thư bị mắng cũng mặc kệ, ngồi ở bên cạnh chơi với con Xù, thật sự không nghĩa khí gì cả.

'Nếu không phải nể tình Sầm lão gia tử đích thân ra mặt, xem ta có đánh gãy chân con hay không. Nếu con còn gây ra chuyện gì, từ nay đừng gọi ta là ba nữa.'

Giáo huấn kết thúc, vốn còn tưởng ba cô sẽ lên lầu, không ngờ ông lại chủ động đến trước mặt Quan Cảnh Duệ, khom người nhìn cậu nhóc nói với giọng dỗ dành, 'Chúng ta dẫn nó ra ngoài chơi một chút được không?'

Mẫn Thiên Vân thấy bộ dạng dè dặt lúc này của ông hoàn toàn một trời một vực với vẻ hung hăng lúc nãy khi mắng con gái thì có chút buồn cười, đứng lên, 'Duệ Duệ, ở công viên nhỏ bên ngoài có rất nhiều người cũng đưa chó đi dạo, con có muốn dẫn con Xù ra đó không, cho nó tìm bạn để chơi?'

'Ngoài đó có nhiều người đưa chó đi dạo lắm sao?' Mắt tiểu Quan tiên sinh lập tức sáng lên.

'Phải đó.' Hai ông bà đều gật đầu.

'Vậy được, ra ngoài dạo.' Tiểu Quan tiên sinh ôm con Xù đi trước, Quan Thiệu Hiên đi theo phía sau.

Thực ra cậu không phải muốn tìm bạn cho con Xù mà muốn chọn đối tượng cho nó.

'Mẫn Mẫn, sao vừa nãy con đối với Diệp tiểu thư bất lịch sự như vậy?'

Lúc phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con, Mẫn Thiên Vân đến ngồi bên cạnh con gái, tò mò hỏi.

'Mẹ, sao mẹ lại đỡ lời cho con hồ ly tinh đó?' Quan Mẫn Mẫn bất mãn lườm mẹ mình.

Chẳng qua chỉ mới gặp một lần thôi mà con hồ ly tinh đó đã mua chuộc được mẹ cô rồi sao? Vậy thì thật lợi hại! Hơn nữa mẹ cô ngày thường cũng đâu thấy che chở cho ai đến vậy đâu?

Rốt cuộc ai mới là con gái của bà chứ?

'Diệp tiểu thư người ta đắc tội với con chỗ nào? Chỉ đưa mấy phần văn kiện qua cho ba con ký thôi mà.'

'Dù sao con chính là chướng mắt cô ta, câu trả lời này mẹ hài lòng chưa?'

'Mẫn Mẫn, con cũng là người lớn rồi, sao noi chuyện lại giống trẻ con thế? Cũng không biết mấy tháng làm tổng tài con làm sao mà làm nữa? Nói chuyện như vậy không sợ đắc tội người khác sao?'

'Mẹ, chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện con làm tổng tài? Nói tóm lại một câu, con không thích cô gái kia, sau này bảo cô ta ít tới nhà mình thôi. Mẹ không sợ ba bị người khác giật mất sao?'

Một cái đệm lưng lập tức đập lên đầu Quan tiểu thư, 'Chỉ biết nói nhăng nói cuội.'

'Mẹ, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó mẹ đừng trách con không nhắc nhở trước.'

'Ba con đã lên chức ông rồi, nào còn tâm tư chơi mấy trò đó? Con tự lo chuyện của mình là được rồi. Tháng sau là đính hôn rồi, lần này không được làm bậy nữa đấy.'

'Con biết rồi! Nghe đến lỗ tai sắp chai luôn rồi!' Quan Mẫn Mẫn giận dỗi nói.

'Còn không phải vì tốt cho con?' Mẫn Thiên Vân lại đập thêm cái nữa, 'Lần này phải chuẩn bị thật tốt...'

Thế là, hai mẹ con chụm đầu thảo luận chuyện đính hôn, trên thực tế chỉ có mình mẹ cô nói, Quan tiểu thư chỉ ngồi đó ừ à cho có thôi.

Mẫn Thiên Vân cực bất mãn, 'Rốt cuộc là con đính hôn hay mẹ đính hôn đây?'

'Mẹ, đại boss nói con không cần phiền não mấy chuyện này, có người sẽ xử lý cho hết.' Quan tiểu thư chịu không nổi mẹ mình lải nhải bên tai, đem đại boss ra làm lá chắn.

'Đại boss là ai?'

'Sầm Chí Quyền chứ ai! Anh ấy bây giờ là ông chủ của con. Con khát nước quá, đi lấy nước uống trước đã.' Quan tiểu thư chuồn ngay vào bếp.

Rót nước xong chưa kịp uống thì ngoài phòng khách đã truyền tới những tiếng huyên náo...

Lại là ai tới nữa đây? Hôm nay ngày gì mà khách nhiều vậy? Quan Mẫn Mẫn mang ly nước ra thì thấy con trai mình vẻ mặt tức giận chạy đến...

'Mẹ...'

'Sao vậy?' Cô cực ít khi thấy con mình giận đến mức này thì không khỏi lo lắng hỏi.

Không phải đưa chó đi dạo sao? Sao lại hóa vui thành buồn thế này?

'Cô là mẹ của bạn nhỏ họ Quan này sao?'

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, Quan Mẫn Mẫn nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng nói thì thấy một cô gái trẻ tóc dài qua vài, gương mặt xinh đẹp đang đứng ở cửa phòng khách, trên mặt cô ta tràn đầy áy náy.

'Tôi đây... Xảy ra chuyện gì vậy?' Quan tiểu thư có chút mờ mịt, phản ứng đầu tiên chính là con trai nhà mình đã gây ra họa gì nữa đây?

'Thực sự rất xin lỗi, con Jacky của em gái tôi với con chó của bạn nhỏ đây..' Nói tới đây, gương mặt trắng nõn của cô gái nhuốm một màu hồng rực, giống như ngượng ngùng nói không nên lời.

'Jacky là?' Quan Mẫn Mẫn như đi trong sương mù.

'Jacky là tên con chó mà em gái tôi nuôi.' Cô gái trẻ vén mái tóc dài ra sau tai, nhã nhặn giải thích.

'Ồ.' Quan Mẫn Mẫn gật đầu, chừng như đã hiểu ra đôi chút, 'Hai con chó cắn nhau sao?'

Chắc chỉ có chuyện này mới khiến con trai cô tức giận như vậy. Nhưng Quan tiểu thư không ngờ chân tướng lại là...

'Không phải là đánh nhau!' Quan Cảnh Duệ nghiến răng nghiến lợi nói, 'Con chó đó ngủ với con Xù. Con không muốn cho cón đen kia là ba của đám chó con.'

'Xin lỗi nha, tôi cũng không ngờ là con Jacky tự dưng lại...' Mặt cô gái trẻ càng đỏ hơn, cô cũng không ngờ là Quan Cảnh Duệ cáo trạng thẳng thừng như vậy.

Quan Mẫn Mẫn cũng hết lời để nói luôn, không ngờ chuyện lại ra thế này!

'Vậy giờ hai con chó đâu?' Mẫn Thiên Vân tiến đến nắm tay cháu ngoại.

'Còn ở chỗ bãi cỏ.' Càng nói tiểu Quan tiên sinh càng giận.

'Vậy chúng ta ra đó dẫn con Xù về được không?'

'Mẹ, mẹ với bà ngoại ra dẫn con Xù về đi, con không muốn nhìn thấy con chó đen đáng ghét kia.' Tiểu Quan tiên sinh nói với vẻ buồn bực.

'Vậy chúng ta ra đó trước vậy.' Quan Mẫn Mẫn cũng áy náy nhìn cô gái trẻ, 'Tính tình con trai tôi không tốt, xin cô đừng để ý.'

Thế này thì hay rồi, ngày mai chắc cũng không cần đưa nó đến chỗ bác sĩ thú y tìm đối tượng rồi, nhưng trong đầu Quan tiểu thư lại không nhịn được YY một chút, không biết con chó đen mà con trai mình chán ghét kia liệu một lần thì có thể để con Xù có chó con được không?

'Là do tôi không trông chừng con chó của mình, gây phiền phức cho mọi người rồi. Thực xin lỗi.'


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.