Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 129: Gặp lại (2)



Chương 129: Gặp lại (2)

Nhiều năm như vậy hắn chưa từng dừng lại, vẫn luôn cố gắng không ngừng, cuối cùng ở hơn nửa năm trước đã lấy được thứ mình muốn, chỉ có điều, ngoại trừ cảm giác hưng phấn ban đầu ra, dần dần hắn lại cảm thấy cuộc sống của mình có chút nhàm chán, vô vị, mỗi ngày ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc.

Đây có thể coi là chán chường sao? Hắn mới 33 tuổi, cái tuổi sung mãn nhất của một người đàn ông, sao lại có thể chán chường được?

Chắc là vì gần đây công việc quá bận, ngay cả nhu cầu sinh lý cơ bản nhất cũng lờ đi nên hormone mất cân đối sinh ra suy nghĩ lung tung chăng?

Có lẽ nên thử tìm một cô gái sạch sẽ khác để hắn có thể định kỳ giải quyết nhu cầu sinh lý thì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái đôi chút, ném điếu thuốc trên tay định rời đi thì cửa thoát hiểm lại bị người khác đẩy ra..

Đập vào mắt hắn, là một gương mặt xinh đẹp quen thuộc...

Trang Lâm hôm nay đến Sầm thị phỏng vấn!

Năm nay mới vừa tốt nghiệp đại học, công việc đầu tiên mà cô tìm được là làm thư ký ở Quan thị Kiến thiết mà sếp của cô, Quan tiểu thư đối với cô cũng rất tốt chỉ tiếc là công việc này không thể duy trì lâu.

Trùng hợp tuần trước đọc được tin tức tuyển dụng của Sầm thị, vốn chỉ định nộp đơn thử thời vận không ngờ lại nhận được thông báo đến phỏng vấn.

Hôm nay là lượt phỏng vấn đầu tiên, người rất nhiều, hơn hai trăm cô gái xinh đẹp trẻ tuổi chờ đợi đến lượt mình, ai cũng biết người của phòng thư ký của Sầm thị tiền lương cao, các loại phúc lợi và tiền thưởng cuối năm đều nhiều hơn các công ty khác rất nhiều, nói không chừng còn có cơ hội làm cô bé Lọ Lem.

Dù sao gia nghiệp của nhà họ Sầm trải rộng, phần lớn người của họ Sầm đều làm việc trong công ty, cho dù cơ hội làm cô bé Lọ Lem cực thấp nhưng làm việc trong một bộ máy lớn như vậy, ngày thường tiếp xúc đều là tinh anh trong xã hội, không thể làm phu nhân nhà giàu có, tìm một người đàn ông có năng lực kiếm tiền cũng không phải không thể được, dù sao có thể được tuyển dụng vào chức thư ký này phần lớn đều có vẻ ngoài thuộc loại khá, học lực cũng không tệ. Những người đàn ông thuộc thành phần tinh anh trong xã hội đều thích tìm bạn gái làm việc cẩn thận tỉ mỉ, tính tình ôn hòa nhã nhặn, mà những điều đó đều có thể tìm thấy ở những cô thư ký.

Phỏng vấn hôm nay thực ra rất đơn giản, người tuyển dụng cũng không hỏi quá nhiều vấn đề, gọi họ đến đại khái chỉ là xem diện mạo thế nào, dù sao thư ký cũng là mặt tiền của công ty.

Trang Lâm được xếp phỏng vấn gần cuối, cảm thấy bản thân phỏng vấn cũng không tệ nhưng vẫn phải đợi thông báo gọi đến thi viết và thi nghiệp vụ vòng hai không đã.

Phỏng vấn xong, cô bởi vì đang suy nghĩ chuyện gia đình mà ấn sai tầng lầu, lúc đi ra mới phát hiện, vốn định đáp một thang máy khác đi xuống thì tình cờ nhìn thấy tấm bảng chỉ dẫn lên tầng mái, cô vô thức bước theo, định xem thử đứng ở tầng mái của tòa nhà Sầm thị cao như vậy cảm giác có gì khác so với những chỗ khác hay không...

Nếu như cô biết hành động vô thức này của mình sẽ khiến cô gặp lại vị kim chủ trước đây, tuyệt đối cô sẽ không bước lên đây nửa bước.

Nhưng khi cô đẩy cửa, nhìn thấy người đàn ông kia muốn lẳng lặng rời đi thì đã không kịp nữa bởi vì Quan Dĩ Thần cũng đã nhìn thấy cô.

Trang Lâm không biết bản thân lúc này nên dùng thái độ gì đối mặt với anh ta. Hai người tách ra không hề có bất kỳ dây dưa hay phiền phức gì nhưng cô cũng không nghĩ họ sẽ gặp lại nhau nhanh như vậy.

Cô không thể xem như không nhìn thấy mà rời đi, dù sao sau này nhiều khả năng cô vẫn làm việc trong ngành này, cơ hội chạm mặt nhau không phải là không có chỉ có điều tần suất tương đối thấp mà thôi.

Bởi vì đến Sầm thị phỏng vấn nên cô cũng có chuẩn bị trước một số kiến thức, sơ lược tìm hiểu những tin tức trong giới thương nghiệp gần đây nhất, biết Sầm thị và công ty của anh ta có quan hệ hợp tác, đây chắc là lý do vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây đúng không?

Giờ cô vội vã rời đi chỉ lộ ra sự thất thố và thiếu lịch sự của mình thôi nhưng bảo cô giống như những người bạn bình thường vẫy tay chào hỏi anh ta, cô cũng làm không được.

Bởi vì cô biết, anh ta trước giờ chỉ xem cô như một đối tượng để giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.

Vừa nghĩ tới bản thân vì tiền mà bán thân thể trong sạch cho Quan Dĩ Thần ba năm, ở trước mặt anh ta cô thế nào cũng không cất đầu lên nổi, cảm giác chua xót thường làm bạn với cô những năm qua lúc này đây lại bắt đầu dâng lên...

Trang Lâm nói không nên lời mà Quan Dĩ Thần cũng không nói tiếng nào, chỉ đứng yên ở đó.

Cô gái này theo hắn ba năm, hắn luôn biết cô rất xinh đẹp, bằng không lúc đầu hắn cũng không chú ý đến cô.

Chỉ có điều, phụ nữ đối với hắn mà nói thật sự không có quá nhiều ý nghĩa, cho dù cô có đẹp hơn nữa cũng vậy thôi.

Cho nên ba năm qua, hắn chỉ có ở những lúc có nhu cầu mới gọi điện thoại bảo cô đến căn hộ kia đợi hắn, xong chuyện hắn cũng chưa từng lưu lại đó qua đêm.

Có thể nói, hai năm đầu ngay cả tên cô hắn cũng không cố tình chú ý tới, chỉ có một lần lúc tắm xong chuẩn bị rời đi hắn nghe được cô nói chuyện điện thoại với người nhà, vô ý nghe được tên cô mới biết.

Nhưng điều đó cũng chẳng nói lên cái gì! Lúc đầu bọn họ đã nói rõ ràng, trong vòng ba năm, thời hạn vừa kết thúc thì tách ra.

Không thể cho cô bất kỳ hứa hẹn gì vì vậy hắn cũng không muốn làm trễ nãi tuổi xuân của cô.

Tuy rằng cô thoạt nhìn còn trẻ lắm, gương mặt lại xinh đẹp một cách trong sáng khiến người ta sẽ tưởng rằng cô còn chưa đến tuổi vị thành niên, nhưng chỉ có hắn biết, thân thể của cô sớm đã trưởng thành rồi.

Ở chỗ này gặp lại cô, thực ra hắn cũng rất bất ngờ.

Tính ra, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau lúc ban ngày, còn là dưới ánh mặt trời rực rỡ thế này.

Trong lòng như âm ỉ một cảm giác xao động không biết tên nào đó.

Trên tầng mái trồng đầy các loại cây cỏ xanh mướt, dưới ánh mặt trời như bừng lên một màu xanh rất hút mắt cũng mang lại cảm giác khá mát mẻ, cộng thêm gió khá lớn cho nên rất dễ chịu.

Nhưng hai người đều trầm mặc không nói, dưới tình huống như vậy, không khí chợt trở nên oi bức dị thường khiến lòng người cũng trở nên xao động bất an.

Không biết qua bao lâu, điện thoại của Quan Dĩ Thần vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc đáng sợ này, hắn lấy điện thoại ra, là của Sầm Chí Quyền.

Rất nhanh ấn phím đón nghe...

Trang Lâm nhìn người đàn ông vừa nói điện thoại vừa đi về phía mình, thân thể theo bản năng lùi sát về phía cửa, cúi gằm đầu đứng đó giống như đang chờ hắn đi qua, đi qua bên cạnh cô sau đó cô sẽ rời đi.

Như gió qua mặt hồ, không để lại chút dấu vết.

'Đừng nói là em không biết tôi.' Người đàn ông không biết đã ngắt điện thoại từ bao giờ, đứng trước mặt cô, vóc dáng cao lớn khiến cô gần như bị che lấp mất.

'Quan tổng!' Cô không ngờ là anh ta lại chủ động nói chuyện với mình, bất an lùi thêm một bước, cung kính gọi.

Quan Dĩ Thần nghe cô giọng điệu xa cách của cô, trong lòng không hiểu sao rất không vui, 'Quan tổng? Tôi nghĩ quan hệ giữa chúng ta chắc thân mật hơn thế này nhiều chứ.'

'Quan tổng, xin tự trọng.' Cô run giọng nói. Câu nói vừa nãy của anh ta tuy rằng là sự thực nhưng vẫn có sức tổn thương rất lớn.

Tự trọng?!

Quan Dĩ Thần đột nhiên đưa tay níu lấy cánh tay cô, cả người sấn tới, bức cô không còn đường lui, 'Lúc em ở trên giường của tôi sao không nói tự trọng?'

Nếu như hắn muốn sỉ nhục cô, vậy mục đích đã đạt được rồi bởi vì mặt cô trong nháy mắt đó tái nhợt đi, không còn chút huyết sắc.

'Quan tổng, giao dịch giữa tôi với anh đã kết thúc rồi.'

Đúng vậy, kết thúc rồi!

Cho nên Quan Dĩ Thần hắn cần gì phải chủ động gợi chuyện với một cô gái chứ?

Đột nhiên áp lực trên người được giải trừ, người đàn ông rũ cô ra, sắc mặt âm trầm rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, Trang Lâm không hiểu sao lại giống như bị rút hết sức lực, cô khuỵu xuống, vùi mặt giữa hai đầu gối để mặc nước mắt tuôn rơi.

****

Dự định mời nhà họ Quan ăn cơm của Sầm Chí Quyền cuối cùng cũng không thành, chuyện thành ra như vậy, còn ai có tâm tình ăn cơm chứ?

Vì thế bữa trưa vẫn chỉ có hai người, địa điểm từ nhà hàng dời đến văn phòng nguyên nhân là vì Quan trợ lý nói mệt, không muốn di chuyển, biết nguyên nhân vì sao cô mệt cho nên đại boss đương nhiên chìu theo ý cô.

Ăn xong cơm, thì Quan trợ lý chui ngay vào phòng nghỉ ngủ bù.

Sầm Giai Di tiến vào, đưa những báo biểu đã chỉnh lý xong cho boss thẩm tra lại, có trời chứng giám, cô ngay cả giờ nghỉ trưa cũng phải tăng ca, cũng không biết anh cô mời trợ lý về để bày đó xem hay sao nữa.

'Anh, có cần em phát thêm thông tin tuyển dụng người cho anh nữa không?' Thư ký trưởng nhìn vị đại boss đang chăm chú phê duyệt văn kiện, dè dặt hỏi.

'Hôm nay phỏng vấn có chọn được người thích hợp không?' Sầm Chí Quyền lơ đễnh hỏi.

Tiểu trư nhà hắn gần đây mệt mỏi quá độ khiến hắn không đành lòng giao việc quá nhiều cho cô, nói sao đi nữa, mục đích hắn trói cô bên cạnh mình cũng không phải vì muốn cô làm việc.

Đương nhiên, nếu cô có hứng thú học, vậy thì tùy cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.