Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 132: Nếu lời tiền con sẽ kêu là ba (3)



Chương 132: Nếu lời tiền con sẽ kêu là ba (3)

'Đại boss, lúc nào thì chúng ta mới tung hàng ra?' Tiểu Quan tiên sinh hưng phấn hỏi. Trước đây cậu chơi đều chỉ là trò chơi mô phỏng theo thị trường chứng khoán, dùng những tư liệu giả lập đây là lần đầu tiên dùng tiền thật để chơi đương nhiên hào hứng rồi.

'Đợi thêm chút nữa.'

Cổ phiếu nói cho cùng cũng rất đơn giản, chỉ là hai động tác, mua vào và bán ra mà thôi, nếu như thuận buồm xuôi gió, đợi giá của nó lên cao thì tung hàng ra, giao dịch hoàn thành.

Nhưng nếu như gặp phải đối thủ cứng tay, vậy phải đánh cược với số phận, giữ chặt hàng trong tay, khi thị trường bình ổn, giá sẽ có xu hướng đi xuống, hoặc là cùng đối phương so tốc độ tung hàng ra, bên sứt càng bên gãy gọng.

Đương nhiên, những loại đấu đá như vậy đối với người quá dày dạn kinh nghiệm như boss mà nó, không đáng để sợ nhưng bây giờ chưa phải là lúc để dạy đứa nhỏ những chuyện này, giờ thằng bé mới chỉ tập tễnh tập chơi với chứng khoán, thắng thua không phải quan trọng.

'Tại sao?' Cậu nhóc ngước cổ lên hỏi.

'Người bán giờ đang trong giai đoạn nhá hàng thôi.'

'Nhá hàng là gì?'

'Sau khi người bán hoàn tất thủ tục mở giao dịch, vì có thể kiếm được nhiều hơn, đương nhiên phải tìm cách đẩy giá lên, để cho ai nấy đều nếm chút mật ngọt, giá cổ phiếu đẩy lên càng cao thì lợi nhuận càng nhiều. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có người dùng giá cao mua vào. Vì kiếm tiền, người bán sẽ dùng hết khả năng đẩy giá cổ phiếu lên nhưng vì để hiểu rõ tình hình đối phương, sẽ không vừa mới bắt đầu đã nâng giá lên cho nên đầu tiên phải thử chào với giá vừa phải trước, dùng nó để tìm hiểu phản ứng của thị trường đối với loại cổ phiếu đó, đó là nhá hàng.'

Không biết hắn nói những từ chuyên dụng như vậy thằng bé nghe có hiểu không nữa? Nhưng đại boss rõ ràng đã đánh giá thấp con trai mình. Tiểu Quan tiên sinh nghiên cứu thị trường chứng khoán cũng đã một thời gian, cộng thêm thi thoảng giao lưu với hai cha con Phạm Dật Triển, những thuật ngữ cơ bản cậu đều nghe hiểu hết.

Chỉ có điều còn chưa bao giờ thao tác thực tế cho nên hôm nay cậu mới không quá hiểu ý của "nhá hàng" mà ba mình nói là gì.

Giải thích rõ ràng như vậy mà còn nghe không hiểu vậy không phải rất sỉ nhục danh xưng thiên tài nhi đồng của cậu sao?

'Vậy phải thử bao lâu?' Thấy thằng bé nghe hiểu rồi thì nôn nao muốn thử, người đàn ông đắc ý bật cười, khó có khi thằng nhóc này khiêm tốn học hỏi như vậy nha.

'Thời gian người bán muốn tăng giá dài hay ngắn tùy thuộc vào thực lực của người bán và phong cách thao tác. Thông thường nếu như ngắn thì khoảng một hai tuần, vừa phải thì khoảng một tháng còn dài thì có thể đến ba tháng, thậm chí có một số ít cổ phiếu mạnh thời gian nhá hàng kéo dài đến một năm hoặc hơn.'

'Vậy loại mà chúng ta chọn thì sao?' Cậu nhóc chỉ tay lên màn hình.

Đại boss ở trong ngành này lăn lộn đã nhiệu năm, đối với thực lực và phong cách của đối phương chắc là hiểu rất rõ mới phải.

'Nếu như ba không đoán sai, đây là loại ngắn hạn, chúng ta cứ bình tĩnh chờ xem biến động.'

'Đại boss, chú tài giỏi như vậy, tại sao không tiếp tục làm đầu tư nữa? Giống như Gordon Gekko hô mưa gọi gió vậy?'

'Gordon Gekko?' Đại boss nhướng này, đây là nhân vật từ đâu đến? Tại sao hắn không biết vậy?

'Ngay cả Gordon Gekko cũng không biết sao?' Quan Cảnh Duệ bĩu môi, 'Nhân vật chính trong phim Wall Street đó, là một nhà đầu tư rất nổi tiếng.'

Được rồi, nhân vật trong phim, đại boss gật đầu, 'Con sùng bái ông ta lắm sao?'

'Nếu như cổ phiếu hôm nay chúng ta mua một tuần sau có thể kiếm được một khoản lớn con cũng sẽ sùng bái chú, đại boss.' Trên đời này người khiến Quan Cảnh Duệ cậu sùng bái cũng chẳng có mấy đâu nha.

'Con gọi ba là gì?'

Thằng nhóc này tối nay không chỉ một lần xưng hô như vậy rồi. Gọi hắn một tiếng ba thì thế nào? Chẳng lẽ còn định để dành gọi người khác?

Đại boss trong lòng có chút buồn bực nhưng hắn không tiện nói với một đứa bé, đương nhiên càng không thể nổi nóng với nó nhưng cảm thấy có chút thất bại, hắn có lòng muốn bồi dưỡng tình cảm cha con với con trai, đổi lại kết quả lại như vậy.

Tuy rằng tình cảm cũng khó có khả năng phát triển quá nhanh, dù sao hắn cũng vắng mặt trong cuộc đời con trai nhiều năm quá rồi, nhưng gọi một tiếng ba chắc cũng không quá đáng chứ?

'Ồ.' Cậu nhóc cười toe, 'Một tuần sau, nếu như kiếm được tiền con sẽ gọi chú là ba, OK?' Ngoại trừ một số thành kiến trước đây đối với người ba năng, năng lực của đại boss đương nhiên là không thể chối bỏ.

Nào có một đứa bé trai nào trong quá trình trưởng thành không xem ba mình như anh hùng để sùng bái chứ? Chỉ có điều bảo cậu nhanh như vậy đã gọi ba, đương nhiên có chút không cam lòng.

Người đàn ông đưa tay gõ lên cái đầu nhỏ một cái, lực đạo đương nhiên chẳng đáng kể gì, đại boss cảm thấy mình phải bảo vệ quyền lợi của bản thân, 'Có kiếm được tiền hay không ba vẫn là ba của con.'

'Oa, lại gõ đầu con, đau quá nha!' Cậu nhóc nhảy từ trên ghế xuống, không đau cũng kêu đau, miễn cho lát nữa lại bị gõ tiếp.

'Ai dạy con chơi chứng khoán?' Nếu không có ai dạy, tin rằng vừa nãy những thuật ngữ chuyên nghiệp mà hắn nói con trai khó mà nghe hiểu hết.

Hắn thuận thế ngồi xuống ghế, kéo con trai đến trước mặt, lần đầu tiên tỉ mỉ đánh giá ngũ quan của thằng bé, từ đôi mày đầy anh khí đến đôi mắt to tròn lại xuống đến chiếc mũi nho nhỏ, đôi môi hồng hồng, không bỏ sót một chi tiết nào, trong lòng một chỗ nào đó tràn đầy một cảm giác mềm mại trước giờ chưa từng có.

Đây là con trai của hắn, trên người chảy một nửa dòng máu của hắn mà hắn, thiếu con gần sáu năm quan tâm chăm sóc, từ bây giờ bắt đầu, hắn phải cùng con lớn lên, chứng kiến từng bước trưởng thành của con.

Tuy rằng con trai không phải lúc nào, chuyện gì cũng cần có hắn bên cạnh nhưng quá trình trưởng thành của một đứa con trai làm sao có thể thiếu vai trò của người cha được chứ?

Hôn nhân của ba mẹ hắn không hòa hợp nhưng từ nhỏ hắn được ông nội dạy dỗ và dìu dắt trưởng thành, ông nội thực ra có thể coi như người hướng đạo trong cuộc đời hắn, mỗi một bước đường đời của hắn đều có sự tham dự của ông, trong số nhiều anh em họ như vậy, hắn được ông nội chỉ bảo nhiều nhất, đương nhiên, cũng có thể là vì hắn là đứa cháu đích tôn mà ông ký gởi nhiều kỳ vọng nhất.

IQ của hắn cũng trên 150 nhưng trước giờ chư từng học nhảy cấp, trọng tâm chủ yếu đều đặt vào chuyện theo ông nội và ba học tập những kiến thức trên thương trường, mười lăm tuổi xuát ngoại du học không lâu thì tiếp nhận nghiệp vụ ở nước ngoài của công ty, học cách làm sao vận hành công ty. Sau học xong quay về nước, bởi vì đối với đầu tư cảm thấy rất có hứng thú, hơn nữa muốn thử năng lực của mình đến đâu cho nên không lập tức tiếp nhận sự nghiệp gia tộc mà thử sức đưa Anh Hoa lên một tầm cao mới rồi mới chịu buông tay.

Xem ra con trai đúng là di truyền của hắn khả năng trời sinh về một phương diện nào đó, ít ra trí thông minh không phải di truyền của mẹ.

Nếu như Quan tiểu thư biết hắn nghĩ như vậy, nhất định sẽ nhào đến liều mạng với hắn mất!

'Ồ, tự con nghiên cứu lấy!' Cậu nhóc uống ngụm trái cây cuối cùng, chiếc miệng nhỏ còn dính một chút nước trái cây, đầu lưỡi rất tự nhiên đưa ra liến mấy cái nhưng chỗ đầu lưỡi không thể liếm tới...

Người đàn ông xoay người, rút một tờ khăn giấy rất tự nhiên giúp thằng bé lau miệng, 'Không được nói dối.'

'Có nói dối đâu.' Cậu nhóc nói với vẻ không phục, 'Thực mà, con tự tải xuống phần mềm mô phỏng chơi thử sau đó ba của Bối Bối dạy con một số kinh nghiệm thực tế, nhưng hôm nay mới lần đầu tiên thực sự gia nhập thị trường chứng khoán.'

Nghe con tai nói vậy, đôi mày Sầm Chí Quyền chau càng chặt hơn, 'Ba của Bối Bối?'

Thế nào mà hắn lại cảm thấy có chuyện gì đó mà mình không biết?

'Ồ, thì là ba của Giang Bối Bối đó, Phạm tiên sinh của tập đoàn Phạm thị, một trong những người hợp tác của chú.'

'Con biết họ từ lúc nào?'

'Con nghĩ thử coi, chắc là hơn nửa năm trước. Chú ấy đến Melbourne, con còn giúp chú ấy bắt hacker nữa.'

Hơn nửa năm trước, cũng chính là nói lúc BCF còn chưa thành lập thì Phạm Trọng Nam đã biết sự tồn tại của thằng nhóc này rồi sao?

Hoặc nói đúng hơn, không chỉ Phạm Trọng Nam biết mà còn người khác nữa, bao gồm cả Tống Cẩn Hành.

Nhưng đám người không có lương tâm đó không một người nào nghĩ tới chuyện phải nói cho hắn, tình bạn thời nay thật chẳng đáng tin chút nào, thật là giận mà không có chỗ phát tiết!

Lúc này quản gia tiến đến báo là bữa tối chuẩn bị xong, đã được đưa đến.

'Có muốn cùng nhau ăn không?' Hắn nắm bàn tay mềm mại của con hỏi.

'Muốn.' Cậu nhóc cũng không khách khí.

Thế là hai cha con lần đầu tiên nắm tay đi xuống lầu, tình cảnh này khiến cho vị quản gia già đi theo sau lưng hai người cảm động đến vành mắt cũng nóng lên.

Sầm gia đã bao nhiêu năm không có tiếng cười trẻ thơ rồi? Ông còn sợ mình có khi chờ không được tới ngày đo, không ngờ trên đời này luôn có những bất ngờ vui vẻ.

Tiểu tiểu thiếu gia nhà họ đã được sáu tuổi rồi!

Hơn nữa tình cảm giữa hai cha con hình như cũng không tệ, ít ra cảnh tượng nắm tay nhau đi thế này rất đẹp.

Hai cha con cùng nhau ăn xong, Sầm Chí Quyền hỏi con trai có muốn lên tầng mái ngâm nước nóng không nhưng cậu nhóc lắc đầu với vẻ ghét bỏ...

'Đó là ổ của chú với Quan tiểu thư, con không muốn đi.'

Huyệt thái dương của boss giật giật, dặn thằng bé không được chơi nữa rồi đóng cửa lại, đang định gọi điện thoại hỏi Quan Mẫn Mẫn về chưa thì cô đã gọi đến.

'Sắp về chưa?' Hắn hỏi.

'Em bị người ta giữ lại, về không được. Mau đến cứu em.' Đầu bên kia truyền đến giọng nói đáng thương của Quan tiểu thư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.