Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 145: Tiểu Quan tiên sinh, gọi ai là ba đấy? (1)



Chương 145: Tiểu Quan tiên sinh, gọi ai là ba đấy? (1)

Sầm Húc Sâm và Tần Khiết là những người cuối cùng rời đi bởi vì trước khi đi, Sầm Húc Sâm lại qua khu biệt viện của lão gia tử một chuyến, chỉ đi một mình.

'Húc Sâm, lão gia tử hình như không thích em mấy? Em phải làm sao mới tốt đây?'

Lúc xe rời khỏi nhà lớn họ Sầm, Tần Khiết ấn nút nâng kiếng cách ly hai khoang trước sau rồi mới dám lên tiếng hỏi vấn đề khiến cô khó chịu suốt cả ngày hôm nay.

Bởi vì buổi tối có uống chút rượu, gương mặt Sầm Húc Sâm hơi đỏ, cả người dựa vào lưng ghế, mắt nửa nhắm nửa mở nghỉ ngơi.

'Ngoại trừ mỗi tháng về ăn cơm một lần, hai người cũng đâu có nhiều cơ hội gặp mặt cho nên, em cũng không cần lấy lòng ông ấy.' Sầm Húc Sâm nhàn nhạt nói.

Nói vậy thì cũng đúng, người có thể khiến lão gia tử nhìn thuận mắt thực sự cũng không nhiều, ngoại trừ tiểu tử chỉ đến tối hôm nay mới chịu gọi ông một tiếng "ông nội" kia.

Cũng vì một tiếng ông nội đó mà khiến người trước giờ luôn cảm thấy mình còn trẻ tuổi, có thể tùy ý du hí nhân gian là ông bỗng dưng cảm thấy mình bắt đầu già đi, tuy rằng gương mặt và vóc dáng vẫn duy trì ở tuổi ngoài 40 nhưng dù sao ông cũng đã sắp đến tuổi tri thiên mệnh rồi.

Mà cô gái ngồi bên cạnh ông đây, chỉ mới 29 tuổi, đối với phụ nữ mà nói cái tuổi này vẫn còn trẻ lắm, huống gì cô lại rất xinh đẹp. Đương nhiên, Sầm Húc Sâm ông đã từng có bao nhiêu phụ nữ, xinh đẹp là yêu cầu cơ bản nhất.

Có lẽ ông nên thu liễm lại một chút, tu tâm dưỡng tính sống những ngày còn lại cũng không tệ, chỉ không biết có thể làm được hay không thôi.

Điều kiện tiên quyết là cô gái này phải biết chừng mực một chút, tuyệt đối đừng gây cho ông thêm phiền phức gì nữa.

'Em biết em với lão gia tử không thường gặp mặt nhưng dù sao ông cũng là ba của anh, nếu như không thể làm cho ông thích em, vậy những người khác nhất định sẽ xem thường em, Húc Sâm, em không muốn làm anh mất mặt.'

Điều không nói chính là, lão gia tử không chỉ là ba của ông mà còn là người nắm quyền trong cái nhà này, bất kỳ chuyện gì ông cũng có quyền phát ngôn tuyệt đối, ông có thể không thích cô nhưng tối nay thấy ông cưng chiều đứa con trai của Sầm Chí Quyền như vậy, cô không khỏi suy nghĩ, sau này nếu như mình có con, nếu như con mình có thể làm cho ông thích như vậy, vậy vị trí của cô tuyệt đối sẽ không như bây giờ.

Sầm Húc Sâm hình như đã không còn bao nhiêu tài sản khi đồng ý lấy cô, cô không thể không tính toán cho bản thân.

Dù sao tuổi cô vẫn còn trẻ, tương lai vẫn còn một đoạn đường rất dài cần phải đi, nếu như không có con, trong tay lại không có tiền, kết cuộc của một quả phụ là điều cô thực sự không dám nghĩ đến.

Cô không muốn bản thân rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy.

'Chỉ cần em an phận ở nhà làm Sầm phu nhân của em thì sẽ không khiến anh mất mặt.' Sầm Húc Sâm liếc nhìn cô gái có chút thất thần bên cạnh, biết hôm nay cô chịu ủy khuất cả một ngày, vốn định an ủi mấy cậu nhưng nghĩ lại đây là sự lựa chọn của chính cô nên không nói gì thêm.

Mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.

Vị trí Sầm phu nhân này, có thể ngồi vững hay không tất cả phải nhờ vào bản thân cô.

'Nhưng mà, Húc Sâm...'

'Được rồi, hôm nay anh hơi mệt.'

Sầm Húc Sâm xua tay ra hiệu mình không muốn nói tiếp về vấn đề này, thấy vậy Tần Khiết cũng đành thôi.

Xe lướt trong màn đêm dần rời xa tòa trang viên nơi cô đã từng đặt bao kỳ vọng để rồi hôm nay khi thực sự bước chân vào đó lại cực kỳ khó xử, Tần Khiết trong lòng bao nhiêu cảm xúc đan xen.

Nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, trong đầu lại xuất hiện từng cảnh tượng xảy ra hôm nay, mỗi một màn đều khiến trong lòng đau như kim châm...

Nhất là đứa bé chiếm hết sự chú ý của mọi người kia...

Nhưng, nó lại gọi Sầm Chí Tề là ba? Cô không thể nghe nhầm được, về sau Sầm Chí Tề còn dùng tay ra hiệu cho thằng bé không được gọi như vậy, không phải sao?

Vậy thằng bé, rốt cuộc là con của Sầm Chí Quyền hay Sầm Chí Tề?

Sáu năm trước, hai anh em trước sau cùng đính hôn với một cô gái, sáu năm sau, lại nhiều thêm một đứa bé gọi họ là ba?

Chẳng lẽ người nhà họ Sầm đều không có ai hoài nghi thân phận thực sự của đứa bé sao?

Hay là họ nghĩ, dù sao cũng là người của nhà họ Sầm họ cho nên con của anh hay con của em đều không quan trọng?

Nhà họ Sầm không phải rất chú trọng thể diện sao? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài...

Cô hơi nhướng mắt, từ kiến chiếu hậu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh mình, nhớ tới những lời ông nói vừa nãy, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà làm Sầm phu nhân...

Tần Khiết lặng lẽ khép mi nhưng hai bàn tay để bên sườn âm thầm siết chặt.

****

Quan Mẫn Mẫn về tới phòng, mới cầm điện thoại lên định nhắn tin thì vừa khéo nó cũng đổ chuông mà cái tên nhấp nháy trên màn hình là "boss", nhìn cái tên đó, ánh mắt Quan Mẫn Mẫn lấp lánh ý cười...

'Tổng tài, Paris bên đó đã sáng rồi sao?'

Đâu chỉ trời sáng? Hắn còn đang ngồi trong phòng họp của một gian phòng tổng thống của một khách sạn nổi tiếng ở Paris, tranh thủ giờ cơm trưa gọi điện thoại cho cô.

'Ăn cơm chưa?' Giọng người đàn ông vượt qua hàng nghìn km truyền vào tai cô, 'Hôm nay thế nào? Vui không?'

'Rồi.' Quan Mẫn Mẫn nằm trên giường, thoải mái nghe điện thoại. Vui sao? Cũng tàm tạm. 'Vừa mới trở về biệt thự nhỏ.'

Rõ ràng, đại boss cực kỳ hài lòng với câu trả lời này!

'Có ai bắt nạt em không?'

Hôm nay ba hắn đưa Tần Khiết đến chính thức ra mắt với ông nội, cảnh tượng đó thế nào không cần suy nghĩ cũng biết nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, mục tiêu của mọi người không phải là Tần Khiết mà là đứa con trai mới ra lò của hắn.

Nhưng hắn tin ở địa bàn và dưới tầm mắt của lão gia tử, không có ai dám thực sự vô lễ hay làm gì quá đáng với hai mẹ con, hơn nữa bằng vào đầu óc của con trai hắn, muốn bắt nạt hai mẹ con cũng không phải dễ, nhưng vẫn không khỏi có chút lo lắng cho con heo con kia.

'Anh tưởng nhà anh là đầm rồng hang hổ sao!' Quan Mẫn Mẫn mỉm cười nói, vì sự quan tâm của hắn mà vui vẻ cực kỳ.

Người đàn ông bởi vì tiếng cười của cô mà tâm tình của thoải mái không ít, có thể nghe ra tâm tình của cô hôm nay rất tốt.

'Đông người không?'

'Nhiều vô kể.' Nghĩ tới một đám thân thuộc trực hệ của nhà họ Sầm, nếu như không phải trước đây cô thường cùng Sầm Chí Tề đến nhà họ Sầm chơi, đoán chừng một lúc không thể được nhiều như vậy, 'Nhưng anh Chí Vũ và chị Giai Di không có về, còn Tĩnh Di nữa...'

Quan Mẫn Mẫn cẩn thận đếm số người vắng mặt, đến cuối cùng mới nhớ ra còn một người chưa xuất hiện, 'Còn anh Dung Cần nữa...'

Vừa nhắc tới cái tên đó cô lại không khỏi nhớ lại lần trước ở vườn hoa, vẻ mặt âm trầm của hắn, đôi mắt đen láy tràn ngập tức giận và câu nói gần như rống lên trước khi bóp cổ cô --- 'Quan Mẫn Mẫn, nếu như cô còn dám khiến anh ấy khó xử một lần nữa, tôi nhất định sẽ giết chết cô!'

Sau đó bởi quá nhiều chuyện xảy ra, cô đã ném chuyện đó ra sau đầu, nhưng hôm nay nghĩ lại, sống lưng vẫn còn lạnh toát.

Bị người ta uy hiếp muốn lấy mạng mình, sống lưng có thể không lạnh sao? Cũng không biết tại sao khoảng thời gian này cô có thể quên bẵng chuyện đó nữa.

'Sao vậy?' Đầu bên kia Sầm Chí Quyền nghe cô vừa nhắc đến Sầm Dung Cần thì im lặng hồi lâu không lên tiếng, đôi mày thoáng cau lại một cách nghi hoặc, chắc hắn sẽ không nói gì hoặc làm gì cô ấy đấy chứ?

'Cái kia...anh Dung Cần anh ấy...' Lúc này đầu óc hủ nữ của Quan tiểu thư lại bắt đầu phát huy, những chuyện lúc trước vốn không hiểu đột nhiên lại trở nên rất rõ ràng, đáp án suýt nữa thì từ miệng cô bật ra...

'Quan Mẫn Mẫn, cho mượn toilet một chút!'

Cửa phòng bị người đá mạnh ra sau đó tiếng của Tề thiếu gia rất rõ ràng truyền đến bên tai, thông qua điện thoại, cũng rõ ràng truyền đến tai Sầm Chí Quyền lúc này vẫn còn đang ngẫm nghĩ xem Quan Mẫn Mẫn định nói gì về Sầm Dung Cần.

Hôm nay Chí Tề cũng về nhà?

Lúc này ở Paris là 13 giờ 50 phút, cũng có nghĩa là ở Singapore là hơn 8 giờ tối rồi, giờ này sao cô lại còn cùng Chí Tề ở một chỗ? Hơn nữa còn muốn mượn toilet?

Nhà lớn như vậy, em hắn không có phòng ở hay là thế nào?

'Chí Tề có chuyện gì?' Giọng nói mang theo một tia không vui rất rõ ràng.

Quan Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi bật dậy, tức giận trừng mắt nhìn cái tên không biết điều kia, 'Em không biết, vừa nãy anh ấy ở trong phòng con trai chơi điện tử.' Cô nói theo sự thực.

Sầm Chí Tề thấy Quan tiểu thư cầm điện thoại nói chuyện, không cần đoán cũng biết người đầu bên kia là ai, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Quan tiểu thư, người đầu bên kia chắc chắn đã nghe được tiếng hắn rồi.

'Anh xuống toilet dưới lầu, hai người cứ tiếp tục.' Hắn ngượng nghịu cười rồi xoay người rời đi. Trời xui đất khiến là vào lúc này tiểu Quan tiên sinh bởi vì uống nước quá nhiều, vừa mới giải quyết nỗi buồn trong toilet phòng mình chạy ra, tìm không thấy Sầm Chí Tề thì hét toáng lên, 'Ba, nhanh lên đi!'

Đầu bên kia sắc mặt đại boss đen hơn cả than, hắn đang ở Paris mà, thằng nhóc này gọi ai là ba đấy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.