Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 146: Tiểu Quan tiên sinh, gọi ai là ba đấy? (2)



Chương 146: Tiểu Quan tiên sinh, gọi ai là ba đấy? (2)

'Bảo Sầm Chí Tề lăn qua đây nghe điện thoại.'

Cơn tức giận của đại boss như truyền cả qua điện thoại khiến Quan Mẫn Mẫn cảm thấy bàn tay mình cũng sắp bị thiêu rụi, vội vàng nhảy xuống giường chạy đến trước mặt Sầm Chí Tề, 'Nghe điện thoại đi!'

Sắc mặt Sầm Chí Tề cũng không khá hơn là bao, cầm lấy điện thoại hung hăng trừng cậu nhóc vẻ mặt vô tội đứng đó kia, nuốt nuốt nước bọt rồi vừa đi ra ban công vừa nói, 'Anh...'

'Quan Cảnh Duệ, con cố tình muốn chọc mẹ tức chết phải không?' Quan tiểu thư không cần nhìn cũng biết sắc mặt của boss lúc này tệ thế nào, 'Không phải nói không cho phép con về sau không được gọi Sầm Chí Tề là ba nữa hay sao?'

'Mẹ!' Quan Cảnh Duệ kéo dài giọng, 'Con làm sao biết mẹ với chú ấy đang nói chuyện điện thoại? Hơn nữa lần này con thực sự không phải cố ý muốn chọc tức chú ấy, chẳng qua thói quen nhất thời không sửa được mà thôi!'

'Cái gì? Anh ta mới là ba của con, OK?' Quan Mẫn Mẫn véo mạnh lỗ tai con trai, 'Anh ta mới là ba của con, đợi khi nào boss trở về, từ từ sửa trị con.'

'Này, Quan tiểu thư, có phải mẹ hơi quá đáng rồi không.' Tiểu Quan tiên sinh cũng tức lên, 'Rõ ràng là mẹ giấu con, để con gọi người khác là ba sáu năm, giờ lại quay qua trách con? Rõ ràng là mẹ sai trước.'

Nói đến đây, Quan tiểu thư không phải không chột dạ, bàn tay đang vặn tai thằng bé cũng thả lỏng ra, 'Nhưng con cũng không thể cứ ở trước mặt anh ta gọi người khác là ba được. Anh ta cũng biết giận chứ. Thói quen này sớm nên sửa lại thì tốt hơn!'

Cũng may nghệ thuật gia thích lang thang kia không thường xuất hiện, bằng không không biết sau này tình cảnh này bị bao nhiêu người đem ra làm trò cười.

Nhưng chắc con trai họ cũng sẽ không phạm lại loại sai lầm cấp thấp này mới phải.

'Con biết rồi' Thực ra cảm giác của tiểu Quan tiên sinh đối với cha mình đã dần dần thay đổi, trong nội tâm thậm chí đã bắt đầu tiếp nhận chỉ là vì tính tình có chút kiêu ngạo cộng thêm đã cùng ba mình có ước định, đợi khi nào kiếm được tiền thì chính thức gọi là "ba".

Thực ra bằng năng lực của Sầm Chí Quyền, nếu muốn kiếm tiền ở thị trường chứng khoán thực sự dễ như trở bàn tay mà cậu cũng không phải kẻ ngốc, nếu như không phải vì trong lòng đã tiếp nhận người ba này thì tại sao lại đặt ra ước định như vậy khi rõ ràng biết ba chắc chắn kiếm được tiền.

Nhưng giờ cậu còn chuyện quan trọng hơn phải làm, ván game đang chơi vẫn còn chưa kết thúc nha!

Thả con trai ra, Quan Mẫn Mẫn cũng đi theo thằng bé ra khỏi phòng, vừa mới tới cửa thì thấy Sầm Chí Tề đi vào, ném điện thoại trả lại cho cô.

'Anh ấy nói gì vậy?' Cô có chút dè dặt hỏi.

'Sợ anh hai tức giận?' Sầm Chí Tề hỏi ngược lại, vẻ mặt bình thản như không.

'Nếu như anh dám giở trò li gián khiến anh ấy giận em, em nhất định...' Quan Mẫn Mẫn ghét nhất là vẻ mặt này của hắn, lửa giận bùng lên đưa chân nhắm về phía bộ vị quan trọng nào đó đá tới, '...cho anh làm thái giám luôn.'

'Này!' Tề thiếu gia đối với chiêu này của cô sớm đã có lòng phòng vệ cho nên một cước này của cô chỉ đá vào khoảng không, hơn nữa còn bị tay của hắn nắm lấy cổ chân...

'Quan Mẫn Mẫn, em lúc nào thì trở nên bạo lực như vậy rồi?'

Nếu như để cho cô đá một cước này, đời này hắn thực sự xong rồi!

'Em bạo lực như vậy hoàn toàn là do anh ép mà ra.' Quan tiểu thư rống lên, 'Buông tay, đau quá hà.'

'Lúc em đá anh không biết anh cũng sẽ đau sao? Một chút nữ tính cũng không có, không biết rốt cuộc anh hai thích em ở chỗ nào nữa.' Sầm Chí Tề từ trên cao nhìn xuống cô bạn đã quen biết gần hai mươi năm.

Mặt vẫn là gương mặt đó, vóc dáng thì...

Quan tiểu thư hôm nay vì để thoải mái nên chỉ mặc một chiếc quần short jean cùng áo sơ mi, đơn giản mà trẻ trung vô cùng, vì vậy cũng rất thuận lợi để cô thực thi bạo lực.

Tuy rằng quần áo của Quan tiểu thư rộng rãi nhưng bằng kinh nghiệm xem phụ nữ của Tề thiếu gia cũng biết chắc chắn không phải cúp D.

Nhiều năm như vậy mà chẳng lớn lên được chút nào! Ngược lại chiếc eo thon và đôi chân dài thì lại không tệ lắm.

Lúc Tề thiếu gia YY, Quan tiểu thư lại tức giận cực kỳ, 'Đồ háo sắc, nhìn đủ chưa vậy? Còn không thả em ra, em đi nói với anh ấy là anh giở trò phi lễ với em.'

Phi lễ cái tội này không nhỏ nha, Sầm Chí Tề không dám nhìn nữa, lập tức thả Quan Mẫn Mẫn ra...

'Quan Mẫn Mẫn, đồ có thể ăn bậy, lời không được nói bậy!' Lần này hắn nói rất nghiêm túc.

Vừa nãy trong điện thoại anh hai còn bảo hắn sau này ít cùng cô đơn độc tiếp xúc thôi, nếu như để anh hai nghe được những câu nói bậy bạ không biết nặng nhẹ này của của cô, lúc về anh hai không đánh hắn tàn phế luôn mới lạ.

'Sợ rồi sao?' Quan tiểu thư bĩu môi.
'Quan Mẫn Mẫn, anh nói cho em biết, anh không phải sợ em.' Hắn sợ là sợ anh hai mình.

'Vậy anh sợ ai?'

'Anh sợ ai cũng sẽ không sợ em.'

Hai người đã lâu không gặp cứ thế đứng ở hành lang cãi nhau, tiểu Quan tiên sinh quay lại nhìn với vẻ thiếu kiên nhẫn, 'Chú, hai người cãi nhau xong chưa? Có muốn chơi tiếp nữa không?'

'OK, xong ngay đây.' Sầm Chí Tề đưa hai tay lên đầu hàng, trong lòng lại bởi vì một tiếng "chú" kia mà thất lạc đôi chút, từ cha xuống cấp làm chú, quả thực khiến người ta...

Nhưng ai bảo hắn thực sự chỉ là chú làm gì! Công dưỡng dục cũng không thể so với máu mủ ruột thịt.

Hơn nữa Mẫn Mẫn với anh hai sắp kết hôn rồi, hắn cũng không dám để thằng bé lại gọi mình là cha nữa.'

Sáu năm che dấu, trong lòng hắn đối với anh hai luôn có một cảm giác áy náy!

Quan Mẫn Mẫn cầm điện thoại trở về phòng, đại boss lại bắt đầu gọi đến.
Chắc là dạy dỗ Sầm Chí Tề xong rồi lại muốn dạy dỗ cô đây mà!

Nhưng cô lại không dám không nghe.

Mới ấn phím đón nghe thì đã nghe đại boss chất vấn, 'Chí Tề đâu?'

'Ừm...' Quan Mẫn Mẫn vốn định gạt hắn nói đi rồi nhưng lại chột dạ, cuối cùng thành thật nói, 'Anh ấy nói chơi với con trai một ván nữa rồi đi.'

Đang nói thì nghe có người nào đó ở đầu bên kia dùng thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu nói chuyện với hắn, hắn đơn giản đáp lại mấy tiếng rồi nói với cô, 'Anh còn đang họp, bảo Chí Tề chơi xong thì biến đi.'

Đại boss hạ lệnh xong thì cúp máy, còn cô nàng nào đó thì vội vàng chạy xuống lầu giám sát vị thiếu gia nào đó, đảm bảo hắn chơi xong thì biến!

***

Trong một phòng VIP thuộc một hội sở tư nhân, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy mười mấy người đều ngồi quây quần với nhau nói chuyện uống rượu, không khí náo nhiệt cực kỳ.

Cuộc tụ hội của những thiếu gia nhà giàu thế này, đương nhiên không thể thiếu phụ nữ.

Chỉ có điều, khi Sầm Chí Tề đi vào, vừa quét mắt qua đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở góc trong cùng của gian phòng, không phải Quan Viện Viện tiểu thư thì còn ai đây?

Quan Viện Viện trước giờ rất ít khi tham gia những cuộc tụ hội kiểu này, sao tối nay cô lại có nhã hứng đến thế chứ?

Nhưng một giây sau Sầm Chí Tề đã biết nhã hứng của cô đến từ đâu.

Thẩm Anh Bác, công tử của tập đoàn Thẩm thị đưa cho cô một ly rượu đỏ rồi ngồi xuống bên cạnh, hai người bắt đầu hào hứng nói chuyện phiếm.

Cuộc tụ hội tối nay tổ chức là vì mừng Thẩm công tử mới vừa học thành tài về nước, nghe nói lúc ở nước ngoài, quan hệ giữa hai người rất tốt, khó trách có thể mời được Quan đại tiểu thư.

Hắn có chút khinh thị nhếch môi.

'Tề thiếu, không ngờ anh thật sự nể mặt chúng tôi vậy!' Phó Minh Trạch tươi cười đi đến, vỗ mấy cái lên vai hắn coi như chào hỏi, trước đây mỗi lần gọi điện thoại mời hắn tham gia nhóm của họ luôn bị hắn dùng lý do công việc bận rộn mà qua loa, không ngờ hôm nay lại đến thật.

Sầm Chí Tề cũng cười đấm hắn một cú coi như trả lời, những năm nay tuy rằng hắn ít khi về Singapore, trên công việc cũng ít có cơ hội tiếp xúc với những người bạn chơi từ nhỏ đến lớn này nhưng giao tình giữa họ vẫn không có gì thay đổi.

Phó Minh Trạch cũng giống như hắn, vận đào hoa tốt cực kỳ, không chỉ vì hắn gia thế bất phàm mà còn vì hắn thực sự rất có bản lĩnh dỗ dành phái yếu, nghe nói những năm qua kết giao với hết cô này đến cô khác, ở đất nước nhỏ bé này, vị trí công tử ăn chơi số một không phải hắn thì không còn ai nữa.

'Tề thiếu, hôm nay khó được tất cả các anh em đều nể mặt đến buổi tiệc tẩy trần cho Thẩm công tử đây, tôi nhớ đã đặc biệt nhắc nhở là phải đi có đôi có cặp, bạn gái của anh đâu?' Phó Minh Trạch vừa nói vừa liếc nhìn sau lưng hắn, không thấy có bóng dáng cô nào nữa thì có chút ngạc nhiên.

'Nói đùa sao? Để lên giường thì có nhưng bạn gái để ra mắt anh em thì không có đâu, hay là cậu giới thiệu cho tôi một người?' Lúc nói câu này, hắn không khỏi nhìn về góc phòng, Quan đại tiểu thư còn đang nói chuyện hào hứng với Thẩm công tử, căn bản là không để ý đến sự có mặt của hắn.

'Tề thiếu, tìm người sao?' Theo ánh mắt hắn nhìn qua, Phó Minh Trạch đương nhiên biết Sầm Chí Tề đang nhìn ai.

'Anh với Thẩm thiếu cũng đã lâu lắm không gặp rồi phải không? Qua cùng nhau uống một li đi.' Phó Minh Trạch nói rồi không để Sầm Chí Tề kịp phân trần, kéo hắn qua góc phòng.

Năm đó Tề thiếu trước đêm đính hôn dẫn theo Quan Viện Viện đi đua xe sau đó nghe nói đến khách sạn cùng nhau qua đêm. Chuyện này bạn bè trong vòng cũng không ít người biết. Ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp mà, cho nên, tốt nhất không nên để mọi chuyện quá căng thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.