Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 149: Em nhớ anh! (2)



Chương 149: Em nhớ anh! (2)

Quan Mẫn Mẫn về đến văn phòng, vừa mới mở cửa, nhìn thấy bóng dáng cao ngất quen thuộc đứng trước cửa sổ thì phóng như bay tới, vọt thẳng vào lòng hắn, vui vẻ gọi, 'Boss, anh về rồi...'

Người đàn ông ôm chặt lấy cô, cúi xuống ngửi mùi hương ngọt ngào quen thuộc của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, 'Đúng vậy, anh về rồi.'

'Em vui lắm.' Cô thẳng lưng lên, cố nhón trên đôi chân mình, hai tay chủ động vòng qua cổ hắn kéo đầu hắn xuống, môi dán lên cằm hắn, môi hắn hôn như gió cuốn mưa sa, 'Anh là đồ lừa gạt, về sớm hơn cũng không nói với em.'

Sự vui vẻ đơn thuần mà nhiệt tình của cô cũng lây sang hắn, khóe môi đẹp mắt của người đàn ông vẽ lên một đường cong, để mặc cô hôn không theo bài bản gì, đợi đến khi cô thỏa mãn chịu ngừng lại mới cúi đầu ngậm lấy môi cô, đôi tay rắn rỏi nhấc bổng thân thể nhỏ nhắn của cô lên, để cả người cô như treo lơ lửng trên người mình...

Thực ra, người trông ngóng nhớ nhung đâu chỉ riêng cô?

Khoảng thời gian này sớm chiều tiếp xúc, hắn sớm đã quen với sự tinh nghịch của cô, sự vô tư lự của cô, đã quen mỗi ngày ôm cô ngủ, cùng cô thức dậy, cùng đi làm, cùng tan tầm, đã quen chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy cô bên cạnh mình, còn cái miệng nhỏ líu ríu suốt ngày này nữa.

Chia cách một tuần, hắn phát hiện mình cực kỳ nhớ cô, tuy rằng mỗi ngày đều dành chút thời gian gọi điện thoại cho cô nhưng không có cô ở bên cạnh đã khiến hắn cảm thấy làm gì cũng không có tinh thần.

Có một người khiến mình nhớ nhung tưởng niệm, thật sự là một chuyện rất ngọt ngào. Mà sự ngọt ngào đó khiến hắn không ngủ không nghỉ làm việc, chỉ vì có thể mau cóng trở về, có thể gặp được cô.

Nhất là khi biết Chí Tề đã trở về, hắn làm sao có thể không sớm một chút quay về chứ?

Tuy rằng biết hai người không có khả năng xảy ra chuyện gì như hắn vẫn không muốn nhìn thấy họ quá gàn gũi, quá thân thiết, nhất là tên tiểu tử kia vẫn còn gọi em trai hắn là ba, thực khiến người ta nghe mà nổi nóng.

'Nhớ anh đến vậy sao?' Người đàn ông hơi thở có chút dồn dập, khàn giọng hỏi.

'Còn anh, có nhớ em không?'

Cô không cam lòng hỏi ngược lại.

Khả năng giả vờ nghiêm túc lãnh đạm của vị đại boss này trước giờ rất giỏi, muốn từ miệng hắn nghe được những lời ngọt ngào có lẽ rất khó khăn. Những câu đại loại như anh yêu em, anh nhớ em gì gì đó, người này không có khả năng nói ra miệng.

Nhưng cô vẫn muốn nghe hắn nói, bằng không làm sao có thể gọi là yêu đương chứ?!

'Em nói xem?' Hắn ngậm lấy môi cô, tỉ mẩn mút lấy.

'Em nói, rất nhớ, cực kỳ nhớ.' Cô cười khanh khách, tay vòng sát cổ hắn hơn, chủ động ngước mặt lên như thôi thúc hắn tiếp tục hôn.

Cũng không biết là ai cực kỳ muốn để hắn hôn đây! Cô nàng háo sắc này đoán chừng không chỉ muốn để hắn hôn mà còn muốn cởi đồ của hắn nữa.

Mà hắn, đương nhiên cũng rất muốn! Cực kỳ muốn!

'Đừng mà.' Cô hơi giãy ra, 'Cửa còn chưa khóa.'

Đều tại cô, lúc nãy xông vào quá vội vàng, nhìn thấy hắn còn nhớ gì nữa đâu.

Hắn tì trán lên trán cô, thấp giọng cười, 'Yên tâm, không có ai vào đâu.'

'Lỡ như có thì sao?'

'Đồ ngốc.' Hắn hôn lên chóp mũi xinh xắn của cô, xoay người áp cô lên vách tường bằng kiếng công nghiệp trong suốt.

'Về phòng nghỉ đi!' Cô nũng nịu nói, tay chỉ về phía cánh cửa sổ sát đất, 'Ở đây không được đâu, trong suốt mà.'

Cửa không khóa là một chuyện, bây giờ là thanh thiên bạch nhật nha, cô có cởi mở đến mấy cũng không dám.

'Yên tâm, bên ngoài nhìn không thấy.'

Loại kiếng này dùng chất liệu đặc biệt tạo thành, chỉ có thể từ trong nhìn ra ngoài.

Cho nên, chỗ này là trận địa đầu tiên sau một tuần chia cách, sau đó trận địa bắt đầu dời từ văn phòng đến phòng nghỉ...

Mãi đến khi cô không còn sức để nhấc nổi một ngón tay, cả người nằm tựa trong lòng hắn, để mặc hắn ôm mình, để mặc mồ hôi của hai người đan vào nhau, ngoan như một chút mèo.

'Mệt lắm sao?' Hắn cúi xuống hôn lên mái tóc ướt mồ hôi của cô, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, nhìn đôi mắt mê mang của cô, cả đôi môi hồng nhuận ướt át, nhìn bộ dáng mềm mại vô lực của cô, đáy mắt thâm thúy tràn đầy ý cười.

'Vậy nghỉ một chút đi.'

'Ừm.' Vòng tay của hắn ấm áp quá, thoải mái quá, cô rất muốn ngủ.

Nhưng trước khi ngủ, cô nhỏ giọng làu bàu một câu khiến người đàn ông bật cười, cô nói: 'Chia cách mấy ngày thật sự muốn mạng người.'

Nhưng đó chỉ là với cô thôi! Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của cô, vỗ nhẹ sống lưng cô, cảm giác thỏa mãn và vui sướng đó, chỉ có bản thân hắn cảm nhận được.

Trong phòng ấm áp và ngọt ngào như mật, một loại ngọt ngào không gì thay thế được, chừng như có thể cứ như vậy ôm nhau đến già, có thể cứ như vậy an ổn và bình thản.

Đột nhiên, Quan tiểu thư vốn tưởng đã ngủ mất chợt bật ra một câu khiến Sầm tiên sinh đột nhiên biến sắc...

'Vừa nãy, em làm tốt không?'

Làm gì tốt, người đàn ông hiểu rất rõ ý cô!

Vốn trong khoảnh khắc ấm áp và ngọt ngào này, hắn tạm thời không muốn tính sổ với cô, không ngờ cô càng to gan hơn, tự mình nhắc tới?

Nhớ tới cảnh tượng vừa nãy, người đàn ông nâng đầu cô lên, thấp giọng chất vấn, 'Là ai dạy em những thứ đó?'

Cô mở đôi mắt mông lung như phủ một tầng hơi nước nhìn hắn, vô ý thức liếm liếm môi, chừng như vẫn còn dư vị lúc nãy khiến người đàn ông nhìn mà máu bắt đầu sôi lên...

Không thể phủ nhận, cho dù người đàn ông ngoài mặt có đường hoàng nghiêm túc đến mấy, sâu trong nội tâm vẫn có một mặt đen tối không muốn cho ai biết, nhất là ở một phương diện nào đó, ở một lúc nào đó...

Hắn cũng không tránh khỏi điều đó!

'Ừm...không cần ai dạy, trong truyện tranh có đầy.' Quan tiểu thư trả lời một cách rất đương nhiên, cũng không phải cái gì có độ khó cao như tắm kiểu Thái, có gì khó khăn chứ?

Nhưng có lẽ lần đầu tiên làm không được tốt lắm thôi.

Lại là truyện tranh quỷ gì vậy? Ngoại trừ hai người nam ra, còn những thứ này nữa sao?

Sầm Chí Quyền nhớ tới những lúc cô thường bò trên giường đọc những truyện tranh nhảm nhí trước khi ngủ thì bắt đầu cảm thấy đau đầu.

'Sau này không được xem những thứ kia nữa, biết chưa?'

'Anh không thích sao?' Cô nhíu mày.

Chết tiệt là hắn thích muốn chết ấy chứ! Chỉ sợ là thích thêm chút nữa, có ngày sẽ chết trên người cô không chừng. Tiểu yêu tinh!

'Thích, nhưng cũng không có nghĩa là em được xem những thứ kia. Em muốn học cái gì, anh dạy em.'

'Anh có kinh nghiệm lắm sao?' Giọng Quan tiểu thư rõ ràng là bắt đầu không vui.

'Không thể nói như vậy.' Nhưng người đàn ông nào trên phương diện này cũng có bản năng trời sinh, cho nên, cô muốn học cái gì, hai người có thể cùng nhau nghiên cứu.

'Vậy anh dạy em thế nào?'

'Không tin anh sao? Có muốn bây giờ dạy thử một lần?' Đối với sự chất vấn của cô gái, người đàn ông rõ ràng rất bất mãn.

'Đừng, mệt quá.' Cô có thích học đến mấy, một ngày cũng không thể biến thành toàn năng mà, hơn nữa...

Bụng của cô bắt đầu đánh trống rồi...

'Boss, em đói bụng.'

Buổi trưa ăn được chút thịt sườn thì vừa nãy đã tiêu hóa hết trong đợt vận động kịch liệt vừa rồi mất rồi, cho dù rất buồn ngủ nhưng bụng đói thì ngủ làm sao được?

Người đàn ông lắc đầu cười, bởi vì cô ở trước mặt hắn thể hiện mặt chân thực nhất của mình, không làm bộ làm tịch, không giả vờ thanh cao mà cười. Cô là như vậy, mà hắn, thích nhất chính là nhìn thấy cô như vậy.

'Được, bây giờ dẫn em đi ăn ngon.'

'Em muốn ăn cua sốt chua ngọt.'

'Được.'

'Còn muốn ăn tôm hùm.'

'Được.'

'Còn muốn uống nước dừa.'

'Được.'

'Ăn cơm chiên trứng.'

'Được.'

Xem ra muốn thỏa mãn hết yêu cầu của cô chắc chỉ cần đến một nhà hàng hải sản là được, mà lúc này, nhà hàng chắc vẫn còn chỗ mới phải.

*****

Lúc đại boss và cô trợ lý của mình còn ở trên giường thảo luận xem ăn món gì thì Quan Dĩ Thần đến tìm, đích thân Sầm Giai Di ra tiếp đón.

Suốt cả buổi chiều phòng tổng tài không ai tiến vào, đương nhiên cũng không có ai đi ra, không cần nghĩ cũng biết hai người ở trong phòng làm gì, cô làm sao dám tự tiện tiến vào quấy rầy, dù sao tạm thời không có boss đứng ra xử lý công sự công ty cũng không phá sản được, cần gì phải làm hỏng chuyện tốt của người ta chứ?

Nhưng Quan tổng lại không phải người bình thường, hơn nữa anh ta đến nhất định là vì có chuyện muốn bàn cho nên, thông báo một câu cũng nên thôi.

Dẫn Quan Dĩ Thần vào phòng tiếp đãi khách VIP xong, cô nhấc tay nhìn đồng hồ, sắp 5 giờ rồi, đại boss chắc là xong việc rồi, vì vậy thư ký trưởng trở về văn phòng của mình ấn phím gọi nội bộ, thế nhưng lại chẳng có ai nghe?

Chẳng lẽ vẫn còn chưa xong? Huyệt thái dương giật giật, Sầm Giai Di quyết định đi gõ cửa phòng thử.

Lúc thư ký Trần bê một khay để một ly cà phê Blue Mountain thơm phức vừa mới pha ra, vừa khéo nhìn thấy Trang Lâm đang ôm một xấp văn kiện vừa photo xong đi đến vì vậy dặn cô...

'Trang Lâm, cô giúp tôi đưa cà phê này đến phòng tiếp đãi khách VIP nhé.' Thư ký Trần sắc mặt tái mét lên tiếng.

'Được.' Thấy cô có vẻ không khỏe, Trang Lâm vội vàng đặt xấp văn kiện lên bàn mình, đón lấy chiếc khay trong tay thư ký Trần, lo lắng hỏi, 'Chị sao vậy?'

'Đau dạ dày. Bệnh cũ thôi, uống vài viên thuốc là khỏi. Cô mau đưa đi đi.' Thư ký Trần đau đến không còn nhớ gì, chỉ vội thúc giục Trang Lâm, ngay cả vị khách quý nào đang ở trong đó cũng quên nói với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.