Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 206: Phút bốc đồng của thư ký trưởng (1)



Chương 206: Phút bốc đồng của thư ký trưởng (1)

'Bà nội, Tĩnh Di là một cô gái tốt, bà nội đừng nói cô ấy như thế.' Ôn Nhã Húc biết bà nội mình tại sao lại ghét người nhà họ Sầm như thế, còn chẳng phải là vì năm đó dì Lâm đại diện cho nhà họ Sầm tìm đến tận nhà nói rõ nhà họ Sầm sẽ không chấp nhận hôn sự này khiến cho bà nội nghĩ rằng những người có tiền nhưng họ thật sự khinh người quá đáng, cho dù không đồng ý cho hai bên qua lại với nhau thì cũng nên là trưởng bối ra mặt nói chuyện, phái một quản gia đến gặp họ là có ý gì? Trong tình huống như vậy, khi hắn vào làm rể nhà họ, một đứa cháu rể như cháu bà thì có địa vị gì đáng nói chứ?

Nhà họ tuy không phải giàu có gì nhưng trước giờ chưa từng để con cháu mình thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng nếu như đi theo một cô gái có gia thế như vậy, còn chưa có gì thì đã bị một quản gia khí thế bức người tìm đến tận cửa, nếu như thật sự đến với nhau, làm rể trong gia đình như vậy còn không biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất nữa đây.

Bà thật không muốn cháu mình phải lâm vào hoàn cảnh như thế, huống gì cô gái này tính tình thật sự không tốt chút nào.

Tâm tư của bà nội, Ôn Nhã Húc đương nhiên hiểu rõ nhưng đời này hắn không định buông tay Tĩnh Di lần nữa.

Nhiều năm trước, bởi vì bà nội không thích cộng thêm lòng tự tôn của bản thân, hắn đã sai lầm một lần, bây giờ cho dù thế nào cũng sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa.

Hắn biết rõ, trong cuộc đời con người không thể sai lầm rồi lại làm lại mãi vì vậy hắn rất trân trọng cơ hội lần này.

Hắn biết muốn thay đổi suy nghĩ đã ăn sâu trong đầu người già là rất khó nhưng hắn tin chỉ cần bà bình tĩnh lại, chịu nhìn rõ nhất định sẽ thấy được những điều tốt đẹp của Tĩnh Di.

Đã chuẩn bị tâm lý phải chiến đấu trường kỳ nhưng không ngờ bà đột nhiên lại chạy đến đây thật sự khiến hắn có chút trở tay không kịp.

Mà nãy giờ vẫn bị xem là người xấu, Sầm đại tiểu thư đương nhiên trong lòng không vui, nếu như là trước đây cô nhất định sẽ đáp lại một câu: Bà mới là người xấu.

Nhưng mấy năm nay tính tình của cô cũng đã thu liễm không ít, nhất là sau khi làm tiếp viên hàng không, trong công việc càng tiếp xúc với nhiều người thì tính tình càng thêm kiên nhẫn. Bây giờ tuy rằng vô cớ bị mắng nhưng người mắng cô lại là bà nội của người đàn ông quan trọng nhất đời cô, cơn tức này cho dù có không muốn đến mấy cũng phải nhịn xuống.

Nghĩ được như vậy vì thế cô cố gắng nở một nụ cười ngọt ngào tiến lên một bước nhìn bà lão vẻ mặt đầy tức giận trước mặt, 'Bà nội, đã lâu không gặp.'

'Ai là bà nội của cô? Đừng gọi lung tung, tôi nhận không nổi.' Bà lão không chút nể mặt nắm tay cháu mình kéo đi.

'Bà nội, bà làm gì vậy?' Ôn Nhã Húc có chút đau đầu giữ tay bà mình lại, nhìn sang người bạn gái đang đứng đó cắn môi vẻ ủy khuất, cơn đau trong lòng dần lan tràn nhưng cũng chỉ có thể đè nén ở tận đáy lòng.

'Về nhà, bà nội không cho phép con gặp cô gái này nữa, cũng không được phép đến công ty kia làm việc.' Bà lão nói một cách rất khoát.

'Bà nội, có chuyện gì chúng ta về nhà nói được không? Đây là cổng chính của Sầm thị, người tới người lui đều là của công ty, cứ tiếp tục gây rối như thế này thật sự rất mất mặt, cho nên chuyện cần làm lúc này là dỗ dành bà nội về nhà rồi nói sau.

Ôn Nhã Húc nhìn Sầm Tĩnh Di cười với vẻ hối lỗi, 'Tĩnh Di, anh đưa bà nội về nhà trước, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho em.'

Sầm Tĩnh Di cũng biết nơi đây không tiện nói chuyện, huống gì nhìn bà lão bây giờ kích động như vậy chắc có nói gì cũng không nghe lọt tai không bằng đưa bà về nhà trước, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu.

Ôn Nhã Húc đưa bà lão lên xe nổ máy rời đi để lại một mình Sầm Tĩnh Di đứng đó, chiếc bóng kéo dài thật dài dưới ánh nắng chiều, nhìn cô độc vô cùng.

Cô nhìn theo chiếc xe dần biến mất trước mắt mình, trong lòng dấy lên một tia bất an, giống như người này cũng sẽ rời khỏi cô vậy.

Vừa nghĩ đến đây, cô chợt thấy lạnh cả người.

Chợt một đôi tay ấm áp khoác lên vai cô...

Sầm Giai Di vừa ra thì thấy Sầm Tĩnh Di đứng đó một mình, 'Này, giáo sư Ôn của em đâu?'

'Về nhà rồi.' Sầm Tĩnh Di hoàn hồn lại, thầm mắng mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi lười biếng nói.

'Về nhà? Không phải đã hẹn sẽ ăn cơm chung sao? Gì kỳ vậy?' Thư ký trưởng có chút không vui nói.

Không phải chỉ bảo hắn đợi một chút thôi sao? Vậy mà còn dám đi. Thật không nể mặt chút nào. Bộ tưởng Sầm Giai Di cô rảnh rỗi mời khách lắm hay sao?

'Nhà anh ấy có việc gấp phải đi trước.' Sầm Tĩnh Di lườm chị mình, 'Vậy chị có muốn đi ăn cơm hay không?'

Hai chị em khó được cùng rảnh rỗi tụ tập với nhau, bữa cơm này đương nhiên phải ăn.

Hai người chọn một nhà hàng Pháp, chậm rãi hưởng thụ bữa ăn tối lãng mạn, tuy rằng hai cô gái ngồi ăn với nhau nhìn có chút kỳ quái nhưng bản thân thấy thích là được rồi.

'Thế em định bao giờ thì đưa giáo sư Ôn của em về gặp ông nội?' Sầm Giai Di vừa cắt bít tết vừa hỏi.

Chuyện yêu đương của em họ cô và vị giáo sư đó cũng thật là khúc chiết, quanh co bao nhiêu vòng cuối cùng vẫn đến với nhau, nếu như khoảng cách không gian, thời gian không ngăn cản được nữa thì còn gì có thể ngăn cản được chứ?

Ngẫm nghĩ lại, một cô gái nếu như có được một chuyện tình khiến mình khắc cốt ghi tâm như vậy thì cũng xứng đáng.

Nghĩ lại bản thân cũng thật đáng thương, sống bao nhiêu năm vậy mà ngoại trừ công việc cũng chỉ là công việc, một mảnh tình vắt vai cũng chưa có, có phải thất bại lắm không? Nói ra chắc không có ai tin rằng Sầm Giai Di cô từng tuổi này rồi vẫn chưa biết mùi vị đàn ông là gì.

Nhưng cô không cam lòng đợi qua một hai năm nữa tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối để kết hôn, ít nhất thì cũng phải yêu đương oanh liệt một hồi, nếm trải mùi vị tình yêu là gì mới được chứ.

Xem ra gần đây cô nhìn thấy đại boss và Quan Mẫn Mẫn suốt ngày mùi mẫn chuẩn bị kích thích rồi, thế nên cõi lòng trước giờ luôn bình lặng của cô mới bắt đầu gợn sóng.

Thư ký trưởng càng nghĩ càng thấy không vui.

'Em muốn đến với ai không cần ông ấy đồng ý.' Sầm Tĩnh Di thờ ơ nói. Chỉ cần của cô đến cuối cùng vẫn đứng bên cạnh cô, vậy thì có gì đáng sợ chứ?

Ông già kia có thể ngăn cô được một lúc, làm sao ngăn cô được suốt đời?

Nếu muốn dùng thời gian tiêu hao, cô có dư thời gian, đương nhiên câu nói này cô cũng có thể nói với bà lão vừa nãy mới mắng mình.

Chỉ là, ở trước mặt Ôn Nhã Húc cô không tiện làm hắn khó xử.

Hắn là một người con, người cháu có hiếu. Điều này cô hiểu, dù sao bà lão kia cũng là người nuôi hắn từ nhỏ đến lớn.

Còn ông già ở nhà họ Sầm kia còn chưa từng nuôi cô dù chỉ một ngày.

Người nuôi cô là hai vợ chồng Sầm Húc Sâm và Thích Bội Tư.

'Em cũng biết tính tình của ông nội thích mềm không thích cứng, em mềm mỏng với ông nội một chút thì ông có thể làm gì em được chứ?'

'Thôi đi, chuyện của em để em tự xử lý. Còn chị, thư ký trưởng, vẫn chưa muốn tìm người để gả đi sao?'

Chị họ của cô năm nay đã 28 tuổi rồi nha. Nói một câu khó nghe vậy phụ nữ mà qua 30 tuổi giá trị chắc chắn sẽ tuột dốc thê thảm. Cho dù chị cô là tiểu thư của nhà họ Sầm thì sao chứ? Ở tuổi đó đàn ông tốt chắc đã kết hôn hết rồi còn lại chắc chỉ là những người không ra gì, chỉ nghĩ đến phải trải qua nửa đời còn lại với những người như thế là đã thấy sợ rồi.

'Có đối tượng nào thích hợp không, giới thiệu một chút xem.' Sầm Giai Di cũng không ngại chuyện coi mắt.

Thật không? Sầm Tĩnh Di trợn to mắt, phong hoa tuyệt đại Giai Di tiểu thư cũng muốn xem mặt sao? Đúng là tin sốt dẻo nha!

'Nói nhảm, đương nhiên là thật rồi.'

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện bất chợt một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt, theo phản xạ Sầm Giai Di ngước mắt lên...

Hứa Kinh Niên đang cùng bạn bước vào, lúc nhìn thấy Sầm Giai Di cũng thoáng sững người, sau đó nở một nụ cười nhàn nhạt, 'Sầm thư ký, thật trùng hợp.'

Sầm Giai Di liếc nhanh về phía cô gái đang đứng bên cạnh Hứa Kinh Niên, váy đen, tóc dài xoã sau vai, trên mặt hóa trang tinh xảo nhưng vẫn không che giấu được dấu vết của tuổi tác thì hơi nhếch môi, 'Hứa phó tổng đưa bạn gái đi ăn cơm sao?'

Hứa Kinh Niên vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, 'Là một người bạn cũ. Tôi không phiền hai người ăn cơm, tạm biệt.'

Nói rồi lịch sự gật đầu chào rồi dẫn đường cho cô gái kia đi đến vị trí bàn mà mình đã đặt.

Thấy hai người đã đi rồi, Sầm Tĩnh Di mới tò mò hỏi, 'Vị Hứa phó tổng này là...'

'Ăn bít tết của em đi, nói nhiều quá làm gì.'

'Anh ta cũng làm ở Sầm thị sao?'

'Ừ.' Sầm Giai Di Trả lời ngắn gọn, rõ ràng là không muốn nói nhiều về việc này.

'Tổng công ty hay công ty con?'

'Tổng công ty.'

'Bộ phận nào?'

'Tài vụ.'

'Bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa?' Đây mới là vấn đề then chốt nhưng vừa nãy chị họ cô cũng mới hỏi anh ta có phải đưa bạn gái đi ăn cơm không, vậy chắc là chưa kết hôn rồi.

Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nếu như vừa nãy cô không nghe lầm, chị họ cô, cũng chính là thư ký trưởng trước giờ đối với người khác luôn rất nhã nhặn lịch sự khó được một lần như vừa nãy dùng giọng điệu châm chọc như vậy nói chuyện với đối phương.

Rốt cuộc vị phó tổng này đắc tội gì với chị cô?

Nhưng vị Hứa tiên sinh này thoạt nhìn tuổi cũng không còn nhỏ nữa, dù sao có thể ngồi lên được cái ghế phó tổng bộ phận tài vụ của Sầm Thị chắc chắn là không đơn giản.

Theo Sầm Tĩnh Di thấy, người này chắc cũng phải trên ba mươi lăm tuổi, nhưng đàn ông mà, chín chắn một chút mới tốt.

'Tra hộ khẩu sao?' Sầm Giai Di không vui nói, 'Muốn biết thì tự đi mà hỏi anh ta, còn không thì để ngày mai chị bảo bộ phận nhân sự gửi một phần lý lịch đầy đủ của anh ta về cho em, được không?'

'Thư ký trưởng, chị khó quá đi, hỏi một chút cũng không được sao?' Hứ, cô cần lý lịch của anh ta để làm gì chứ?

'Không được hỏi nữa. Ăn nhanh đi.' Sầm Giai Di căn bản là không muốn nói với anh ta nữa. Hai người ăn cơm xong, bởi vì đường về không giống nhau nên Sầm Tĩnh Di lấy xe về trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.