Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 209: Cái giá của Diệp Dao (1)



Chương 209: Cái giá của Diệp Dao (1)

Hắn vẫn luôn cho rằng sở dĩ cô dám trêu đùa mình như vậy là vì bản thân là một tay chơi lão luyện, không thì chí ít cũng đã từng có đàn ông nhưng sự thật đã chứng minh...

Cô thật sự chưa từng có bất kỳ người đàn ông nào, lại để cho một anh chàng lớn tuổi như hắn chiến tiện nghi như vậy.

Sầm Giai Di rốt cuộc muốn gì?

Một đêm đó, Hứa Kinh Niên mất ngủ.

Trong đầu đầy ắp đều là cảnh tượng vừa nãy cô và hắn triền miên trên giường, sự lớn mật của cô, sự kiều mị của cô...nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng nhìn không được hắn lại phải vào phòng tắm lần nữa.

Mà đêm đó cũng có một người khác mất ngủ, đó chính là Ôn Nhã Húc, người tối nay đưa bà nội mình về nhà sau đó cũng ở lại.

Nguyên nhân mà hắn mất ngủ hoàn toàn không giống với Hứa phó tổng mà vì trong lòng đang có một số chuyện khiến hắn đau lòng lẫn mờ mịt, trong đầu không ngừng nghĩ tới những lời mà bà nội đã nói với hắn tối nay...

'Con nghĩ rằng bà nội là người không nói lý lẽ đến vậy sao? Chẳng lẽ bà nội lại là người bất chấp hạnh phúc của cháu mình để chia rẽ hai đứa hay sao?' Bà lão lạc giọng trách, 'Nhã Húc, có một chuyện mà trước giờ bà nội vẫn không cho con biết vì sao con không chịu nổi.'

'Bà nội, con đã là người trưởng thành, có chuyện gì mà không chịu nói nổi chứ? Bà cứ nói đi.' Hắn nhớ lúc đó hắn vẫn còn tươi cười nói với bà mình như vậy.

Nhưng sau khi nghe xong những lời kể của bà, trái tim hắn đột nhiên như chìm xuống đáy cốc.

Bà nội nói, 'Năm đó khi bệnh tim của ông nội con đột phát không thể nào cứu kịp, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện đó chính là Sầm lão gia tử. Ông ấy hẹn ông nội con ra uống trà, cuối cùng không biết ông ấy nói gì mà ông nội con mất hồn mất vía ra về, lúc đi qua một công viên vắng vẻ thì... Đợi đến khi chúng ta tìm được ông thì đã...'

Những lời sau đó không cần bà nội nói hắn cũng hiểu. Cũng bởi vì trong lòng cứ canh cánh chuyện đó nên hắn đã thề với lòng phải tìm ra một cách để giúp đỡ những người bị bệnh tim cũng như những người bị bệnh khác để họ nhận được một sự chữa trị kịp thời.

Nhưng hắn không biết nguyên nhân khiến bệnh tim của ông nội tái phát bất ngờ lại chính là do người của nhà họ Sầm đến tìm...

'Cho nên đó mới là nguyên nhân quan trọng nhất mà bà vẫn luôn phản đối con với cô gái kia đến với nhau. Bà không có cách nào trơ mắt nhìn hai đứa đến với nhau, sau này có chết đi bà làm sao có mặt mũi gặp lại ông nội con chứ? Nhã Húc, con là do ông nội một tay nuôi lớn mà ông lại vì người nhà của cô gái kia mà ra đi, con làm sao có thể làm sao có thể bất chấp chuyện đó mà đến với cô gái kia chứ...'

Hắn vừa mới hạ quyết tâm bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ cùng Tĩnh Di nắm tay vượt qua, tại sao lại để hắn nghe được câu chuyện kia từ chỗ bà nội chứ?

Tình yêu, tình thân làm sao có thể vẹn toàn đây? Tĩnh Di, chúng ta phải làm sao đây?

*****

Một giấc này của Quan Mẫn Mẫn cảm giác như đã ngủ thật lâu thật lâu.

Giữa chừng hình như có mơ hồ tỉnh lại một lần, Sầm Chí Quyền ngồi bên cạnh giường nắm chặt tay cô nói cho cô biết cuộc phẫu thuật của mẹ cô rất thành công, thế là cô lại an tâm nhắm mắt ngủ tiếp, ngủ thật sâu thật trầm.

Khi lần nữa tỉnh lại mới biết cô đã ngủ gần một ngày một đêm, thảo nào bụng lại đói đến như vậy.

'Uống chút nước ấm trước đã, đợi dạ dày thích ứng rồi lại ăn chút gì.' Sầm Chí Quyền hai ngày nay vẫn luôn túc trực ở bệnh viện không đến công ty, những chuyện nào không quá khẩn cấp Sầm Giai Di đương nhiên sẽ không làm phiền hắn, huống gì lại có Sầm Chí Vũ ở đó xử lý công việc, mấy ngày nay ngoại trừ nhận một số cuộc điện thoại quan trọng ra, thời gian còn lại hắn một mực ở bên cạnh cô.

'Mẹ em sao rồi?' Quan Mẫn Mẫn uống mấy ngụm nước ấm thì không muốn uống nữa, bụng đã bắt đầu đói đến khó chịu.

Sầm Chí Quyền cũng không ép cô, hắn đặt ly xuống tủ đầu giường rồi đặt một nụ hôn lên gò má tái nhợt của cô, 'Sáng nay bà đã tỉnh lại rồi, để lát nữa em ăn xong thì có thể qua thăm bà.'

'Thật sao?' Trái tim thấp thỏm của Quan Mẫn Mẫn cuối cùng cũng được thả lỏng, cô vùi mặt vào ngực hắn, hai tay quấn quanh thắt lưng tinh tráng của người đàn ông, cảm nhận khí tức quen thuộc khiến người ta an tâm kia, mà hắn cũng lẳng lặng ôm lấy cô không nói gì thêm.

Bầu không khí trong phòng bệnh ấm áp mà ngọt ngào khiến người ta không nỡ quấy rầy, cô hộ lý vừa mới đẩy cửa vào thấy vậy lại lặng lẽ lui ra.

Thật lâu sau đó cô mới ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt hắn hồi lâu mới nhỏ giọng nói, 'Xin lỗi anh.'

Một lần hôn lễ, một lần đính hôn, đều bị phá hỏng. Lần đầu tiên là do cô cố ý còn lần này thật sự là do tai nạn ngoài ý muốn.

Cũng may buổi lễ đính hôn này chỉ mời những người trong gia đình, cũng không thông báo với giới truyền thông bằng không cô khiến hắn mất mặt lần nữa.

Nhưng bất kể thế nào trong lòng cô vẫn cảm thấy rất áy náy.

Hắn đối với cô tốt như vậy, bao dung như vậy, mà cô thì lại...

Sầm Chí Quyền biết cô vì sao lại nói xin lỗi, đôi mày anh tuấn hơi nhướng lên, hai tay nâng cằm cô lên nói một cách nghiêm túc, 'Nghe kỹ, không cho phép nói xin lỗi với anh. Chỉ cần em thật tốt, khỏe mạnh vui vẻ, không có gì đáng để xin lỗi.'

Lúc này đây thật sự có chút hoài nghi liệu vị Hoàng đại sư đó có chọn nhầm ngày hay không, tại sao lại xui xẻo như vậy?

'Chiếc xe đó, đã tra được chưa?' Quan Mẫn Mẫn có ngốc hơn nữa cũng biết chuyện này là có người cố tình làm ra.

Rốt cuộc là ai có thù hận sâu đậm với cô đến mức phải chọn ngày quan trọng như vậy để bày bẫy rập đưa hai mẹ con cô vào chỗ chết chứ? Thật sự quá ác độc.

'Quan Thiệu Minh cho người làm.' Chuyện này cũng chẳng có gì đáng để giấu diếm, 'Ông ấy đã trốn ra nước ngoài rồi nhưng tin tưởng anh, nhất định có thể bắt ông ấy về đây lại.'

Nghe Sầm Chí Quyền nói đây là do Quan Thiệu Minh làm, Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên đến há hốc miệng.

'Anh đang nói vụ tai nạn xe này là do bác... bác hai em gây ra?' Quan Mẫn Mẫn vẫn luôn biết người bác này không thích mình, lại thêm lần trước bởi vì chuyện giảm biên chế mà trực tiếp đẩy ông ra khỏi công ty khiến ông không còn mặt mũi gì, nhưng ông làm sâu gạo đã bao nhiêu năm rồi, cũng phải hiểu tại sao cô lại phải dùng cách này để đuổi ổng ra khỏi công ty chứ?

Cho dù là vậy ông cũng đâu cần phải dùng thủ đoạn ác độc như vậy để trả thù chứ?

'Đừng suy nghĩ nhiều quá, em muốn ăn gì chưa?' Chuyện của Quan Thiệu Minh, Sầm Chí Quyền không muốn nói nhiều.

Người tham lam một khi có người chặn đường tại lộc của mình thì chuyện gì mà không làm ra được?

Sau khi rời khỏi Quan thị ông cũng có đầu tư vài vụ làm ăn nhưng đều không quá thuận lợi, cũng đã từng tìm đến một vài công ty con của Sầm Thị muốn hợp tác nhưng đều bị cự tuyệt.

Chắc là do thẹn quá hoá giận, ông khó chịu, đương nhiên phải để những người đẩy ông vào tình cảnh này cũng khó chịu theo.

Những người này trước giờ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa quen rồi, khi gặp trắc trở trong tâm lý nảy sinh cảm giác không cân bằng cũng dễ hiểu thôi, thấy người khác vui vẻ là không chịu được.

Thêm vào đó, khi những người họ Quan khác bị Quan Dĩ Thần lôi kéo về phía mình, ông cho rằng khi chỉ còn mỗi mình mình ở lại giữ nhà họ Quan thì trước sau gì cũng được nắm quyền nhưng không ngờ không ai cảm kích ông hơn nữa còn đá ông đi, trong lòng làm sao dễ chịu được chứ? Huống gì đối với người nhỏ nhặt như Quan Thiệu Minh.

Nhưng bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần bắt được ông thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ thôi.

'Ăn!' Bụng vốn đã đói sẵn, cô cần gì vì nghĩ đến những người làm tổn thương mình mà phải chịu đói chứ?

Phải ăn cho no thì mới có sức chiến đấu với kẻ xấu!

Sầm Chí Quyền lấy hộp giữ ấm đựng cháo mà người nhà mang đến, rất kiên nhẫn đút cho cô, rất nhanh một chén cháo thịt nạc đã được ăn sạch sẽ, Quan tiểu thư liếm môi tỏ vẻ còn muốn ăn tiếp nhưng Sầm tiên sinh đã rút khăn giấy ra giúp cô lau miệng, 'Hai ngày nay em chưa ăn gì, một lúc không thể ăn quá nhiều, dạ dày sẽ không thoải mái, để lát nữa rồi ăn tiếp.'

Được thôi được thôi, ngay cả quyền ăn thêm một chén cháo cô cũng không có!

Quan Mẫn Mẫn chỉ đành xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi thăm mẹ mình.

Sầm tiên sinh đứng bên cạnh lấy lược giúp cô chỉnh lại mái tóc rối nhưng bởi vì không quá thuần thục nên kéo tóc cô thật đau, gương mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại...

'Em tự mình làm được rồi.' Đại Boss cho dù tài giỏi đến mấy thì không phải chuyện gì cũng làm tốt được, huống chi là chuyện nhỏ như giúp phụ nữ chải tóc.

Boss vạn năng cũng không muốn làm cô đau nhưng khi nhìn qua gương thấy vẻ ghét bỏ của cô, hắn đột nhiên lại không muốn buông tay, 'Tập thêm vài lần nữa là quen ngay thôi mà.'

Ý chính là, bây giờ đem cô ra làm vật thí nghiệm đúng không?

Cô không muốn loại đãi ngộ này có được không? Tóc bị kéo đau quá à nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.