Chương 91: Lọ Lem và hoàng tử (9)
Lúc Liên Chính Tắc về đến nhà đã thấy căn hộ trước giờ luôn quạnh quẽ của mình trở nên náo nhiệt vô cùng, hắn có chút hoài nghi không biết có phải mình đi nhầm nhà rồi không ?
Mấy nhân viên mặc đồng phục đang vây quanh Liên phu nhân nhà hắn nói gì đó, Thi Sở Quân thì ngồi đối diện với bà, Sầm phu nhân bụng to vượt mặt ngồi bên cạnh không biết đang nói gì với cô khiến cô vui vẻ bật cười, nụ cười ngọt ngào trong sáng đó khiến hắn có chút không dời mắt nổi.
Rõ ràng Liên Chính Tắc đang nhìn người con gái đang mang trong bụng đứa con của mình kia nhưng Sầm tiên sinh đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại nhìn trong mắt mà tức ở trong lòng cho dù biết người hắn nhìn không phải vợ mình.
Hắn ngắt điện thoại đi vào.
'Khách quý nha !' Liên Chính Tắc thu hồi ánh mắt đi về phía hắn.
'Chúc mừng.' Sầm Chí Quyền ung dung nói.
'Ly rượu mừng này nhất định cậu cũng có phần.'
'Cám ơn.'
Hai người đàn ông chào hỏi đơn giản xong thì ai nấy tự quay về bên cạnh bà xã mình, ừm, Liên tổng tài đây vẫn chưa thể gọi bà xã nhưng cũng sắp rồi.
Vốn không nghĩ nhiều đến kết hôn nhưng lúc này Liên Chính Tắc đột nhiên cảm thấy tiếng « bà xã » kia khiến tâm tình người ta tốt cực kỳ.
Nhưng trái ngược với hắn, đột nhiên có người ngồi bên cạnh mà người đó lại là hắn khiến Thi Sở Quân cực kỳ không được tự nhiên.
'Đến lúc về nhà rồi.' Sầm Chí Quyền sờ sờ đầu Quan Mẫn Mẫn, hôm nay chưa nghỉ trưa chút nào.
'Nhưng em còn chưa nói với Sở Quân xong.' Sầm phu nhân chẳng muốn đi chút nào.
'Hôm nào lại nói tiếp. Về nhà nghỉ ngơi thôi, còn phải ăn chút gì nữa.'
'Em không mệt, cũng không đói.'
'Liên tổng và vị hôn thê có chuyện cần nói, chúng ta đừng quấy rầy.'
Hai người họ, một người thì lúng túng, một người thì không ngừng nhúc nhích, đương nhiên họ không tiện quấy rầy rồi.
'Ờ, bọn anh muốn bàn bạc một chút chuyện kết hôn. Lần sau anh đưa cô ấy đi tìm em chơi.' Liên Chính Tắc đương nhiên biết người bên cạnh mình không được tự nhiên nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không tiện nói gì.
Nhưng dường như cũng nên bàn bạc chuyện kết hôn với cô rồi.
Vì vậy, Sầm phu nhân không quá cam lòng cùng Sầm tiên sinh rời đi, Tiêu Dật Hoa và một đám nhân viên cũng được lịch sự « mời đi về ».
Lần nữa quay trở lại sofa, Thi Sở Quân càng thêm thắc thỏm không yên, 'Liên tổng...'
'Stop.' Hắn ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc đính chính lại, 'Anh đã không còn là cấp trên của em, em có thể gọi anh Chính Tắc.'
'Ờ...' Cô rũ mắt, vẫn không dám nhìn thẳng vào anh ở khoảng cách gần như vậy, 'Em... có chuyện muốn thương lượng với anh một chút.'
'Nói chuyện với anh không cần phải khách khí như vậy đâu.'
'Ờ, được.' Cô hít sâu một hơi, 'Liên tổng...' Nghe tiếng hắng giọng không vui của hắn, cô vội sửa lại, 'Chính... Chính Tắc, có đứa nhỏ là do một chuỗi những trùng hợp bất ngờ, em không có ước vọng cao sang trở thành cô bé lọ lem gì đó, cũng sẽ không lấy đứa bé ra uy hiếp anh bất cứ điều gì... Anh đón em về đây chăm sóc đã xem như làm hết trách nhiệm rồi, chúng ta không cần bởi vì đứa nhỏ mà kết hôn.'
Chuyện không nói ra chính là, cô biết sau này nhà họ Liên nhất định sẽ nuôi dưỡng đứa bé này thật tốt, nếu anh muốn ra tòa giành quyền nuôi dưỡng gì đó, cô chắc chắn là không thắng nổi nhưng cô hy vọng sau này có thể thường xuyên đến thăm con, như vậy cũng mãn nguyện rồi.
Dù rằng trong lòng rất không nỡ ! Trên đời này có người mẹ nào nỡ lòng dứt bỏ đứa con mình vất vả mang thai mười tháng đâu chứ ?
Nhưng nếu như vì đứa nhỏ mà kết hôn, quyết định này hình như quá qua loa rồi.
'Nói xong rồi ?' Nãy giờ vẫn nhìn đỉnh đầu của cô gái không dám nhìn thẳng mình nói chuyện kia, trong lòng Liên Chính Tắc có một cảm giác khó chịu nói không nên lời.
'Trọng điểm đại khái là vậy.' Cô trả lời rất nghiêm túc.
Hắn rất muốn sầm mặt xuống nhưng đành bó tay khi khóe miệng cứ nhếch lên.
'Em không muốn kết hôn với anh là vì không muốn anh bị trách nhiệm và đạo nghĩa trói buộc nhưng điều mà anh muốn nói với em chính là, nếu như không phải anh tình nguyện, không ai có thể ép buộc anh kết hôn. Cho dù dùng đứa nhỏ để uy hiếp cũng vậy, đương nhiên, trước giờ anh không để bất cứ người nào có cơ hội mang thai, điều này em có thể yên tâm tuyệt đối. Anh sẽ không bắt em phải xa con, kết hôn rồi, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con thật tốt.'
'Nhưng mà...'
'Không có nhưng mà.' Hắn nghiêm khắc ngắt lời cô, 'Trước giờ anh không phải người xem hôn nhân là trò đùa, kết hôn rồi cũng không có ý định li hôn cho nên, bất kể cuộc hôn nhân này lúc bắt đầu có phải là vì đứa nhỏ hay không thì chúng ta vẫn sẽ tiếp tục bên nhau đến hết đời.'
Thì ra, lời hứa hẹn một đời nói ra lại dễ dàng như vậy.
Hắn trước giờ chưa từng nghĩ những lời này sẽ thốt ra từ miệng mình.
Hai người vốn vẫn là người xa lạ sau khi hắn đột nhiên thốt ra câu nói gần như là lời thề hứa ấy nhất thời lại lâm vào trầm mặc.
'Em... em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.'
Một lúc sau cô phá vỡ sự trầm mặc đó, giọng nhẹ như gió thoảng.
'Không sao cả, anh sẽ không ép em phải lập tức chấp nhận nhưng em phải dần dần thích ứng. Trẻ con sinh ra, lớn lên trong một gia đình đầy đủ thì vẫn tốt cho sự trưởng thành của nó hơn. Vì đứa nhỏ, chúng ta dù sao cũng nên thử xem, phải không ?'
Cô do dự nhìn anh một lúc, cuối cùng dưới ánh mắt chuyên chú của anh, chỉ đành ngây ngốc gật đầu.
Chuyện gì cũng phải thử mới biết đúng không ?
Nghĩ vậy nhưng cảm giác thắc thỏm không yên trong lòng vẫn không cách nào phai nhạt.
*****
Một tháng sau, hôn lễ của tổng tài tập đoàn Á Tín Liên Chính Tắc cử hành đúng hạn.
Thi Sở Quân trước giờ chưa từng nghĩ cô có một ngày được cùng người mình thầm mến kết hôn, cho dù từ hôm đó đến ngày cưới cô vẫn luôn ở trong căn hộ của anh nhưng cho tới bây giờ, khi khoác lên người chiếc áo cưới bồng bềnh như mây có giá trị trên trời kia, cô vẫn có cảm giác mình đang nằm mơ.
Con trai duy nhất của nhà họ Liên kết hôn đám cưới đương nhiên hết sức linh đình, những người có quen biết hoặc giao tình đều nhận được thiệp mời, còn có những đối tác trong kinh doanh của tập đoàn Á Tín, thậm chí những quản lý cấp cao của công ty và cả phòng thư ký đều được mời.
Việc mời khách của Liên tổng tài không có gì không thỏa đáng nhưng mời tất cả nhân viên của phòng thư ký thì có chút...
Đương nhiên những thành viên của phòng thư ký khi nhận được thiệp mời tham gia lễ cưới của boss đều rất kiêu ngạo, vỗ ngực nói bản thân được boss coi trọng cỡ nào bla bla bla, ai ngờ khi đến đám cưới rồi, nhìn thấy cô dâu thì ai nấy đều kinh ngạc đến không nói nên lời.
Không phải vậy chứ ?
Người mà tổng tài kết hôn lại chính là Thi Sở Quân, cô trợ lý nho nhỏ suốt ngày bị bọn họ sai đến sai đi sao ?
Cho nên, những chuyện mà bọn họ làm đối với cô trước đó, tổng tài đều biết cả rồi ?
Cho nên, bữa tiệc cưới thịnh soạn tối nay chính là bữa tiệc cuối cùng của bọn họ sao ?
Cho nên, sau khi đám cưới kết thúc, bọn họ sẽ bị thất nghiệp tập thể sao ?
Vì thế cho nên, so với không khí vui vẻ, hạnh phúc trong hôn trường, bàn của phòng thư ký ảm đạm như bị mây đen che phủ.
Ngược lại, bàn của bạn thân cách bàn cô dâu gần nhất lại cực kỳ rộn ràng, náo nhiệt.
Không cần nói, mấy bàn này được dành sẵn cho người nhà họ Sầm, ngay cả Sầm lão gia tử tóc đã bạc phơ nhưng tinh thần quắc thước cũng đến tham dự.
Ông Liên vốn nên ngồi ở bàn chủ tọa lúc này cầm ly rượu đứng lên, bước đến bên bàn của Sầm lão gia tử, cùng ông cụng ly chào hỏi, theo đó, oán niệm mấy chục năm giữa hai họ Liên, Sầm rốt cuộc cũng xem như hóa giải.
Còn riêng bàn của đám thanh niên thì càng không cần phải nói, ồn ào cười nói cho đến tận lúc MC của đám cưới lên sân khấu bắt đầu nghi lễ, ánh đèn trong hôn trường tối đi chỉ chừa một luồng sáng chiếu ngay lối đi, nơi chú rể nắm tay cô dâu tiến vào...
Đèn không ngừng chuyển hướng, trong tiếng vĩ cầm du dương, trong những cánh hoa tươi được rắc như mưa rải đường, cảnh tượng trong hôn trường đẹp như một bức tranh, tất cả khách mời đều cùng nhau chìm đắm trong bầu không khí đầm ấm, vui vẻ chung với đôi tân nhân.
Đợi đến khi chú rể và cô dâu bước lên sâu khấu đèn mới sáng trở lại, mọi người lại trở về với hiện thực sau đó là những nghi thức bắt buộc của lễ cưới, tuy chỉ có 10 phút nhưng trên sân khấu ai nói mặc ai, dưới này những khách mời thì tự tìm đề tài trò chuyện với nhau.
'Ông xã, em đói quá.' Sầm phu nhân kéo tay chồng mình.
Sầm tiên sinh sớm đã dự đoán được tình huống, mở ra chiếc ví cầm tay đi dự lễ hội của cô nhưng từ đầu đến cuối luôn nằm trong tay mình ra, lấy trong đó ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, mùi thơm nồng đượm của chocolate lập tức bay vào mũi khiến những người ngồi cùng bàn đều không nhịn được nhìn về phía hai người.
Sầm tiên sinh dưới ánh mắt quan sát của mọi người lấy ra một viên chocolate, không coi ai ra gì bóc nó ra, đút cho Sầm phu nhân, Sầm phu nhân cười híp cả mắt.
'Chỉ được ăn một viên thôi.' Sầm tiên sinh sủng nịch nói.
'Này, hai người chia nhau cái gì vậy ?' Sầm Giai Di vươn cổ qua nhìn.
'Phải đó, em cũng muốn.' Ngồi phía đối diện, Sầm Tĩnh Di cũng kêu lên.
'Nè, Mộng Mộng, cho em một viên.' Sầm phu nhân lấy chiếc hộp trên tay Sầm tiên sinh đưa cho Nguyễn Mộng Mộng, người tháng sau sẽ lâm bồn.
Sầm Chí Vũ lấy một viên chocolate cho cô sau đó là Giai Di, Tĩnh Di, rất nhanh mấy viên chocolate đã có chủ hết.
'Mẹ, của con đâu.'
Ngồi cùng bàn với ông cố và anh trai, cô bé Nhược Nhược thấy náo nhiệt chạy qua nhưng chỉ kịp nhìn thấy chiếc hộp trống không, có chút ủy khuất hỏi.
Những viên chocolate này rõ ràng là do mình chính tay cho vào mà, lúc đi ba còn nói đợi lát nữa đói bụng thì có thể ăn đỡ đói.
Nhưng sao mất tiêu hết rồi ?
'Hả ?' Miệng Sầm phu nhân há hốc.
Thảm rồi, quên mất phần của cô công chúa nhỏ rồi !
Ờ, nhưng bàn này ngoài cô ra cũng chỉ có 3 người nữ khác thôi, vậy ai ăn mất viên chocolate thứ 5 vốn là phần của Nhược Nhược vậy ?
'Nhược Nhược, anh hai dẫn em đi tìm chocolate.'
Đi theo em gái qua, nhìn tình hình, Sầm Cảnh Duệ nắm tay cô bé dắt đi.
'Con đưa em đi đâu vậy ?' Sầm Chí Quyền nhìn theo bóng lưng con trai, hỏi.
'Bếp.' Sầm Cảnh Duệ trả lời dứt khoát.
'Anh, trong bếp có chocolate thật sao ?'
'Yên tâm, anh hai nhất định sẽ tìm được chocolate cho em.'
Đợi khi hai anh em đi xa rồi Sầm tiên sinh mới ngồi xuống, nhìn qua gương mặt tươi cười hớn hở của Trình Chi Nam sau đó mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.
'Này, không phải chỉ một viên chocolate thôi sao ? Mọi người có cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó không ?'
Hắn cũng rất đói bụng mà.
Chỉ thuận tay cầm một viên chocolate mà thôi, cùng lắm ngày mai hắn đền lại một trăm hộp là được chứ gì ?
'Cướp đồ ăn của con nít cũng không biết xấu hổ.' Sầm phu nhân mắng.
Cả bàn cười nghiêng ngửa.
'Ở đây hình như còn trống hai chỗ, không ngại chúng tôi ngồi cùng chứ ?'
Mọi người cùng nhìn lên, Tề thiếu gia đang nắm tay Quan Viện Viện đứng đó.
'Hai người nên ngồi ở bàn chủ tọa kìa.'
Sầm Giai Di chỉ tay về phía bàn gia đình cô dâu chú rể.
'Tức là nói dù chỗ này trốn cũng không hoan nghênh bọn anh chứ gì ?'
Tề thiếu gia nói với vẻ không vui, tại sao phải sắp hắn ngồi ở bàn chủ tọa chứ ? Hắn họ Sầm, đời này chỉ thừa nhận mình là người nhà họ Sầm cho nên, không ngồi bên kia.
'Hoan nghênh hai em cùng ngồi.' Sầm Chí Quyền đã lên tiếng, không ai dám có ý kiến gì.
Tiệc cưới chính thức bắt đầu, bầu không khí vui vẻ đầm ấm ở mấy bàn của người nhà họ Sầm khiến những người khách khác hâm mộ không thôi.
Khi buổi tiệc linh đình cuối cùng kết thúc, hôn lễ như truyện cổ tích kia kết thúc, một cuộc sống mới đang chờ đợi đôi tân nhân.