Chương 20: Sầm Dung Cần, không phải anh thích em rồi đấy chứ ? (4)
Không phải chờ lâu lắm, món khai vị đã được đưa lên.
Sớm đã đói đến bụng dán vào lưng, Hoa Lôi bất chấp lễ nghi, hình tượng thục nữ gì đó, lầm lấy miếng bánh mì nóng hổi cho vào miệng cắn từng miếng to, sau đó dĩa khai vị tinh xảo kia cũng mau chóng bị tiêu diệt.
Lúc món chính là mì Ý được đưa lên, Sầm Dung Cần nhịn không được hỏi cô, 'Có muốn thêm một phần nữa không ?'
Ăn xong món chính, Sầm Dung Cần đẩy phần tráng miệng của mình đến trước mặt cô.
Đã giải quyết xong phần của mình, thấy vậy Hoa Lôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn, haizz, thật sự xem cô là heo sao ?
'Không cần đâu.' Cô lấy khăn ăn lau miệng, vui vẻ cự tuyệt.
Không cần thì thôi, ý tốt bị cự tuyệt, Cần thiếu gia có chút mất hứng, trực tiếp kéo ghế đứng dậy bước ra ngoài.
Hoa Lôi đặt khăn ăn xuống ngơ ngác nhìn theo. Không phải chứ ? Người này có phải quá không có phong độ rồi không ? Đi ăn cơm với phụ nữ mà không chịu trả tiền ?
Cũng may là cô có mang theo ví bằng không không chừng phải ở đây rửa chén trừ tiền cũng nên.
Cô ấn chuông gọi phục vụ, không bao lâu, nhân viên phục vụ đi đến.
'Tính tiền đi.' Cô lấy thẻ tín dụng trong ví ra.
Nhân viên phục vụ cúi người, 'Sầm phu nhân, chi phí đến cuối tháng chúng tôi sẽ gởi phiếu thanh toán cho Sầm tiên sinh.'
Thì ra ra ngoài ăn không cần trả tiền, thảo nào lại đi nhanh như thế.
Nhưng nói với cô một tiếng thì có chết đâu chứ ? Lại để cô ngu ngơ lấy thẻ tín dụng ra thanh toán, mất mặt thật !
Ra khỏi nhà hàng đã thấy đại thiếu gia đang nhàn nhã đứng tựa vào thân xe, thấy cô, hắn để tài xế mở cửa còn mình thì lên xe trước.
Hoa Lôi đi đến, nhìn người đàn ông đã ngồi vào xe nói, 'Em phải về nhà.'
'Lên xe.' Sầm Dung Cần giọng không vui nói.
'Em tự về được.'
'Đi mua điện thoại. Hoa Lôi, chỗ này không được dừng xe, mau chút đi.'
Được thôi, điện thoại bị hắn làm hỏng, để hắn đền lại một cái cũng tốt, dù sao cũng phải mua.
Vì vậy, lên xe.
'Em tự mua được. Nếu không, anh đưa thẻ tín dụng của mình cho em cũng được.'
Xe chạy rồi, cô quay sang nhìn Sầm Dung Cần đang dùng điện thoại xem email nói.
'Anh sợ em quẹt cháy thẻ của anh.' Hắn đầu không ngẩng lên, đáp.
'Ông chủ lớn như anh, thẻ tín dụng cũng có thể bị quẹt cháy sao ? Không phải là không có hạn ngạch sao ?'
'Muốn ?' Hắn rốt cuộc cũng ngẩng lên.
'Không muốn.'
'Vậy hỏi nhiều như vậy làm gì ?'
Hoa Lôi nghẹn !
Được thôi, không hỏi thì không hỏi !
Đến cửa hàng điện thoại, Cần thiếu gia nhìn một vòng vẫn không có loại nào vừa mắt. Rõ ràng có nhiều điện thoại rất được.
Ít ra đối với những fan của quả táo như Hoa Lôi, chiếc iphone đời mới nhất rất ổn, ai ngờ Cần thiếu gia chỉ quét mắt qua một cái sau đó cứng rắn kéo cô ra cửa.
'Em còn chưa mua điện thoại.'
'Không tốt.'
'Em thấy tốt là được rồi. Sầm Dung Cần, thả tay ra.'
Trước khi bị hắn lần nữa áp tải lên xe, cô sống chết không chịu.
'Ngày mai anh đặt làm cho em một cái.' Hắn mặt không đổi sắc nói.
'Vậy trước khi điện thoại đặt riêng đó về, em không có điện thoại dùng.'
'Dùng của anh.'
'Hả ?'
Trong tiếng kêu kinh ngạc của cô, người đã bị hắn đẩy lên xe.
Hắn động tác thuần thục lấy sim trong điện thoại của mình ra sau đó đưa chiếc điện thoại màu đen ấy đến trước mặt cô.
'Em không cần.' Cô không thích kiểu này. Hắn không chịu mua, cùng lắm ngày mai cô tự đi mua là được.
Người này quản cũng rộng quả nhỉ ? Cô dùng điện thoại gì cũng muốn quản là sao ?
'Không cần ?' Sầm Dung Cần nhướng mày, thu điện thoại về, 'Anh không dám chắc điện thoại mà em mua về anh có trượt tay nữa không.'
'Nói như vậy, điện thoại của em là do anh cố tình đập hỏng ?' Cô trừng hắn.
Hắn thản nhiên nhún vai, 'Anh không có nói như vậy !'
Người này, thật sự rất đáng ghét !
Hoa Lôi quyết định mặc kệ hắn, bảo tài xế chở mình về căn hộ của mình, lần này Sầm Dung Cần lại chẳng có ý kiến gì.
Về đến dưới lầu, cô đang định xuống xe thì lại bị hắn kéo cánh tay lại.
'Em muốn xuống xe.'
'Hoa Lôi...' Hắn trầm giọng gọi, hai mắt đăm đắm nhìn cô, 'Anh nghiêm túc đấy, hy vọng em có thể dọn về.'
Hoa Lôi cũng nhìn hắn, thật lâu thật lâu sau, câu trả lời cho hắn chỉ là một tiếng « ờ ».
« Ờ » là ý gì ?
Sầm Dung Cần mãi đến khi cô xuống xe rồi mới phản ứng lại, vội xuống xe theo nhưng lại thấy cô và một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa chung cư anh anh em em thì một ngọn lửa vô danh bắt đầu bùng lên.
Người đàn ông trẻ tuổi kia chắc không phải người tự xưng là « bạn trai » của cô đấy chứ ?
Chết tiệt !
Còn dám khoác tay lên vai cô, lại còn thân mật sờ đầu cô nữa chứ !
Chết tiệt ! Chết tiệt !
'Không phải hôm nay em quay về Malaysia sao ? Sao còn ở đây ?' Hoa Lôi đẩy bàn tay đang sờ đầu của em trai ra, thằng nhóc này, chẳng lẽ xem cô là vật cưng hay sao chứ ?
'Chị không ở công ty, cũng không ở nhà, điện thoại gọi không được, em có thể an tâm đi về sao ?' Cậu tìm chị mình suốt một ngày, biết chị ấy ở chỗ Sầm Dung Cần nhưng lại không biết cụ thể ở đâu cho nên chỉ có thể hủy chuyến bay chiều nay đến dưới lầu căn hộ của chị chờ, cũng may cuối cùng cũng chờ được.
'Tại điện thoại của chị...'
Lời còn chưa nói hết thì cánh tay phải đã bị người ta kéo qua.
'Sầm Dung Cần...' Cô ngạc nhiên nhìn hắn, sao hắn còn chưa đi về ?
'Cậu là người chiều nay gọi điện thoại đến sao ?' Sầm Dung Cần từ trên xuống dưới quan sát một lượt người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, không phải chỉ là một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch sao ? Lại còn dám động tay động chân với người của hắn nữa chứ ?
'Đính chính, tôi là bạn trai của Lôi Lôi.' Hoa An cũng bị ánh mắt xem thường của Sầm Dung Cần làm cho giận sôi lên.
Cái tên khốn này, trong điện thoại không nhận ra giọng của cậu thì thôi đi, tuy Hoa An cậu trong giới kinh doanh cũng không có bao nhiêu tiếng tăm nhưng ít ra trong hôn lễ của chị với anh ta cậu cũng có mặt, vậy mà giờ anh ta lại không nhận ra cậu là ai ?
Thật sự quá hoang đường !
Có thể thấy đối với hôn lễ kia anh ta thờ ơ đến mức nào. Mà trong cuộc hôn nhân ba năm kia, anh ta đối với chị cũng chẳng coi trọng đến đâu.
Thảo nào nói li hôn là li hôn, li thì li đi, mỗi người có con đường riêng của mình, vậy giờ anh ta cứ bám theo chị cậu rốt cuộc là có chuyện gì ?
'Cô ấy là vợ tôi !' Sầm Dung Cần nheo mắt một cách nguy hiểm, nắm tay siết chặt không biết có phải định cho cái tên nhóc không biết trời cao đất dày kia một trận hay không.
'Hai người đã li hôn rồi.' Hoa An tiếp tục khiêu khích.
'Li hôn rồi cô ấy vẫn là người của tôi, không đến lượt tên nhóc như cậu vấy bẩn. Cút ra xa một chút !'
'Ngại quá, giờ cô ấy là bạn gái của tôi, Sầm tiên sinh, người nên cút xa một chút là anh mới phải !'
Sầm Dung Cần biến sắc, thân thể khẽ động, đang định vung nắm đấm về phải Hoa An thì Hoa Lôi, người bị hai người đàn ông làm cho đầu óc ngây ngẩy kia rốt cuộc đã hoàn hồn lại, vội vàng túm tay hắn kéo lại, 'Sầm Dung Cần, đây là em trai em, anh đừng làm bậy đó. Hoa An, em im miệng cho chị, không được nói nhăng nói cuội nữa.'
Đợi Hoa Lôi rống xong, Sầm Dung Cần hoàn toàn ngớ ra, cái gì, tên nhóc này là em trai cô ấy ?
Mà người « em vợ » lúc này mới được nhận ra càng thêm không vui, trên mặt thoáng lộ nụ cười châm chọc, 'Chị, chị nhìn người đàn ông này xem, ngay cả người nhà của chị cũng không nhận ra, sao chị với anh ta còn tiếp tục được chứ ?'
'Hoa An, đừng nói nữa, em lên nhà trước đi.'
'Muốn lên thì cùng lên.' Miễn cho chị có thể lại bị người này bắt nạt.
Mà Sầm Dung Cần thì vẫn đứng im lặng không nói một lời.
'Hay là anh về trước đi.' Hoa Lôi vỗ vỗ bàn tay vẫn còn đang siết chặt của hắn.
Hắn liếc nhanh sáng Hoa An sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn cô.
Hoa Lôi bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, nhất là khi có Hoa An đứng bên cạnh.
'Vậy em lên nhà trước.'
Hắn không trả lời, cũng không ngăn cô, chỉ cứ vậy lẳng lặng nhìn cô và Hoa An thân thiết sánh vai nhau đi vào cổng chung cư.
Trước khi Hoa Lôi đi vào cổng còn lén quay đầu liếc nhanh một cái, hắn vẫn còn đứng yên ở đó.
Tối hôm đó, cô không biết hắn đi lúc nào, sáng hôm sau thức dậy, tiễn Hoa An ra sân bay xong, lúc về thì ghé vào cửa hàng mua một chiếc điện thoại mới sau đó mới đến công ty. Vừa vào đến đại sảnh thì đã thấy những nhân viên nhìn mình với ánh mắt cùng nụ cười thần bí.
'Sao vậy ?' Cô ngơ ngác hỏi.
'Hoa tiểu thư, cô đến văn phòng thì biết ngay.' Một nữ nhân viên mím môi cười.