Độc Gia Sủng Thê P3

Chương 537: PN3: Trúc mã và thanh mai - Chương 55



Kết thúc: Trái tim anh ở bên em (7)

Tiếp theo đó, Phạm tiên sinh lập tức nhấc điện thoại gọi cho bạn tốt kiêm thông gia của mình thông báo chuyện này.

Nhà họ Sầm ở Singapore cũng bị tin tức bất ngờ này làm cho trở tay không kịp, Sầm lão gia tử lập tức nhờ người xem ngày tốt, chọn một ngày hoàng đạo gần nhất, cuối cùng quyết định tổ chức vào ngày hoàng đạo sau đó một tháng.

Ở nhà họ Sầm lúc này vốn chỉ là buổi tụ hội mừng lễ Giáng sinh giờ lại biến thành một buổi thảo luận hôn lễ sôi nổi.

Trên có ông cố, ông nội bà nội, hôn lễ của đứa cháu đích tôn của nhà họ Sầm, muốn làm đơn giản thực sự là chuyện không thể nào.

Buổi tối, Giang Tâm Đóa muốn giữ con gái ngủ ở nhà một đêm, ai ngờ Sầm Cảnh Duệ cũng mặt dày một mực không chịu rời đi. Phạm Dật Triển nhìn « cậu em vợ » với vẻ không vui, 'Kìm chế một chút, đừng làm ồn khiến cả đêm không ai ngủ được đấy.'

Tối qua ở chỗ cậu, cậu ta thực sự không biết xấu hổ, gây ra tiếng động lớn như vậy, thật là...

Sau này cậu tuyệt đối sẽ không giữ cặp đôi này qua đêm ở nhà mình lần nào nữa.

Giang Bối Bối bị một câu này của anh hai khiến cho đỏ hết mặt, một câu cũng không nói được nên lời.

Trời ạ, bị anh hai nghe thấy cô và Quan Cảnh Duệ...

Thật sự là mặt mũi bị quẳng đến Thái Bình Dương luôn rồi !

****

Về đến phòng, cô thẳng tay véo eo cậu một cái.

'Tối qua anh đã làm gì em ?'

Người nào đó cười rất chi là đáng đánh đòn, 'Em uống say, tự mình kêu lớn tiếng đến kinh động anh hai em, liên quan gì đến anh ?'

'Làm gì có chuyện đó ?'Có đánh chết cô cũng không thừa nhận, không tin.

'Nếu không thì em cảm thấy anh hai em tại sao lại nghe thấy ?'

'Đó là vì anh làm bậy.'

Trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại những hình ảnh rời rạc, trong cơn say mơ mơ hồ hồ, hình như cậu ôm cô đến cửa sổ sát đất vừa bắt nạt cô vừa bảo cô xem hoa tuyết đang rời đầy trời ngoài kia, còn hỏi cô đẹp hay không gì đó...

Chắc là lúc đó bị anh hai nghe thấy...

Trời ạ, cô mơ mơ màng màng bởi men rượu, còn không phải tùy ý anh muốn sao được vậy hay sao ?

Nào có biết...

Cái tên đáng ghét này...

'Được rồi được rồi, nghe thấy thì có làm sao đâu ? Em không cần bận tâm chuyện đó, điều cần bận tâm là xem xem đi đâu hưởng tuần trăng mật kìa.' Cậu kéo cô cùng ngồi xuống sofa.

Cô ngồi trên đùi cậu, ngón tay thon dài chọc chọc vào ngực cậu, 'Xin lỗi nha, tuần trăng mật hở ? Nhưng giờ em đang có em bé, không tiện đi xa.'

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến càng thêm giận, mấy lời nói dối hoang đường như vậy mà cũng nói ra được.

Bác sĩ bảo cưới, mất mặt đến cỡ nào nha !

'Giận à ?' Cậu cười xoa vùng bụng dưới bằng phẳng của cô, 'Tối qua làm nhiều lần như vậy, chắc chắn là có rồi.'

Trước đây mỗi lần đều làm công tác phòng hộ rất nghiêm cẩn nhưng tối qua ở chỗ Phạm Dật Triển, cậu không có đem theo thứ đồ chơi kia.

Cho nên, chơi đặc biệt tận hứng.

Cho dù tối qua có khả năng chưa thành công, tối nay tiếp tục cố gắng là được.

Bọn họ còn trẻ như vậy, sức khỏe không có vấn đề, tinh lực tràn trề, muốn có một đứa nhỏ tin rằng không phải chuyện khó khăn gì.

'Quan Cảnh Duệ, anh đúng là đồ xấu xa.'

'Đúng vậy, và bây giờ, cái đồ xấu xa đó đang chuẩn bị bắt nạt em thêm lần nữa đây.'

Cậu đẩy cô ngả xuống sofa, bắt đầu một chu trình tạo em bé mới.

****

Ngày cưới của hai người cuối cùng cũng được thống nhất, cả hai gia đình đều rộn ràng trong không khí vui vẻ, thiệp mời cũng bắt đầu được phát cho thân bằng quyến thuộc cùng các đối tác làm ăn quan trọng.

Lúc nhận được tấm thiệp mời được thiết kế vô cùng tinh xảo kia, Lục Trấn kéo Long Tiêu đi uống rượu suốt một buổi tối, say đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, say đến nỗi dạ dày đau, tim càng đau hơn, co rút từng trận, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nếu như không phải tối hôm đó cậu mượn hơi men làm càn bày tỏ với cô, Sầm Cảnh Duệ làm sao lại gấp rút kết hôn đến vậy ?

Sự bày tỏ của cậu, nực cười thay, lại là chất xúc tác cho hôn lễ của bọn họ !

Quả thực là ngu ngốc đến cùng cực !

*****

Hôn lễ của hai người được quyết định tổ chức ở hai nơi, một ở Luân Đôn và một ở Singapore.

Một tháng sau...

Trong đám cưới được tổ chức bên bãi biển cực kỳ lãng mạn và xa hoa, khách khứa, bạn bè, người thân tề tựu như mây.

Hôm nay phù rể, người đi cùng với bọn họ qua thảm đỏ là vương tử Charles của nước Z, phù dâu là em gái của Giang Bối Bốn còn người vốn dĩ một mực la hét đòi làm phù dâu, bạn nhỏ, à không phải, giờ đã là cô thiếu nữ 14 tuổi xinh tươi mơn mởn Sầm Ngôn Nhược chỉ có thể rất không cam lòng ngồi ở dãy ghế sắp xếp riêng cho nhà trai mà xụ mặt, bĩu môi.

'Chúng ta cũng ngồi ở đây đi.'

Còn đang buồn bực, một giọng nói trầm thấp hùng hậu chợt vang lên bên tai, Sầm Ngôn Nhược theo phản xạ bản năng quay đầu sang, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú có chút ngang tàng của Long Tiêu mà lúc này, tầm mắt của Long Tiêu cũng vừa khéo quét về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Sầm Ngôn Nhược dời mắt nhìn xuống, thì ra anh ta đang ngồi trên xe lăn.

'Chú à, chân của chú còn chưa khỏi sao ?' Cô hé môi hỏi, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng chăm chú nhìn đôi chân dài bị che khuất bởi chiếc quần Tây phẳng phiu màu đen.

Mấy năm nay, mỗi lần được trường cho nghỉ cô đều bay sang Luân Đôn tìm anh trai và chị Bối Bối chơi, dĩ nhiên, cũng thường xuyên gặp Long Tiêu nhưng giao tình giữa hai người cũng không thân thiết đến mức phải nhắc tới.

Nhưng khi Sầm Ngôn Nhược nhìn thấy Long Tiêu ngồi xe lăn đến tham gia lễ cưới của anh hai, trong lòng vẫn có chút ngạc nhiên.

Nửa tháng trước người này cùng Lục Trấn đi đua xe, không cẩn thận bị té ngã, cẳng chân bị gãy phải bó bột mất mấy tháng trời bằng không hôm nay anh ta đã là phù rể trong đám cưới hôm nay rồi.

Nhưng không phải nói không có vấn đề gì lớn sao ? Sao lại phải ngồi xe lăn như kẻ tàn phế thế này ?

Về phần Long Tiêu, lúc nghe từ miệng Sầm Ngôn Nhược một tiếng « chú » này, sắc mặt trở nên có chút khó coi, cậu với anh hai của cô cùng trang lứa thế mà cô lại gọi cậu là « chú », thật khó nghe làm sao !

'Em gái, gọi anh trai thôi.' Cậu lên tiếng sửa lại.

'Chú cũng đâu phải anh trai cháu.' Sầm Ngôn Nhược bĩu môi.

'Vậy thì gọi anh Long.'

'Chú Long.' Sầm Ngôn Nhược còn lâu mới chịu thỏa hiệp, cố ý nhấn mạnh tiếng « chú » kia một lần.

Đứng ở cách đó không xa, Lục Trấn cũng nhịn không được bật cười một tiếng.

'Hai chú, hôn lễ của anh hai cháu sắp bắt đầu rồi, hai chú cũng nên ngồi nghiêm chỉnh lại là vừa.'

Sầm Ngôn Nhược mặc kệ hai người họ, bắt đầu tập trung sự chú ý lên hai nhân vật chính đang sắp lên sân khấu.

'Tiêu, chân cậu không sao chứ ?'

Người vừa hỏi là một thanh niên ngồi cùng hàng với hai người họ, cũng là bạn học đồng niên với Long Tiêu và Sầm Cảnh Duệ.

'Chuyện nhỏ thôi.' Long Tiêu hời hợt đáp.

'Đừng để bị thương cái chân thứ ba là được rồi.' Một người bạn học khác lên tiếng trêu.

Mấy thanh niên ngồi phía sau nhịn không được bật cười một tiếng.

Sầm Ngôn Nhược ngồi phía trước nhìn qua đôi chân của Long Tiêu một lúc lâu, lâu đến nỗi ngay cả Long Tiêu cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi, 'Em gái, em đang nhìn gì vậy ?'

'Chú Long, cái chân thứ ba của chú ở đâu vậy ? Sao cháu không thấy ?'

Cô thiếu nữ mới lớn lên tiếng hỏi một cách ngây thơ.

Nếu như không phải lúc này hoàn cảnh không phù hợp, thời điểm không phù hợp thì mấy thanh niên ở đây chắc chắn đã cười đến ngả nghiêng ngả ngửa rồi, nhưng bộ dạng nhịn cười nhịn đến nghẹn của bọn họ cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Còn Long đại thiếu gia, nhân vật chính của câu chuyện thì sắc mặt đã đen đến không thể đen hơn.

Bị một cô nhóc hỏi vấn đề tế nhị hỏi một cách thẳng thừng như vậy, dù da mặt có dày hơn nữa cũng không khỏi cảm thấy lúng túng.

Ngược lại người lên tiếng hỏi thì chẳng thấy lúng túng chút nào, hơn nữa còn một mực nhìn cậu ta chằm chằm, trong ánh mắt hiện rõ quyết tâm không nghe được câu trả lời từ đối phương thì sẽ không chịu thôi.

'Khụ khụ...' Long Tiêu ho khan hai tiếng ngừng một lúc mới lại lên tiếng, 'Sau này em hỏi bạn trai của em thì biết thôi.'

Cũng may lúc này tiếng nhạc truyền thống dạo đầu cho hôn lễ vang lên cứu nguy cho cậu bằng không không biết cô nàng Sầm Ngôn Nhược này còn hỏi những vấn đề khiến người ta lúng túng nào nữa.

Trên boong tàu rộng rãi của chiếc du thuyền, Sầm Cảnh Duệ đứng đó, nhìn cô dâu xinh đẹp của mình trong chiếc váy màu trắng lộng lẫy, dưới sự dìu dắt của ba cô từng bước từng bước đi về phía mình, cảm giác hạnh phúc như một quả bóng không ngừng phình to, lấp đầy mỗi một tế bào trong người.

Giang Bối Bối hơi ngước mắt, nhìn người đang lặng yên, sóng lưng thẳng tắp đứng cách đó không xa chờ mình, đây chính là người sẽ nắm tay mình đi suốt quãng đường đời còn lại nha !

Thế giới này rộng lớn như vậy, đông đúc như vậy mà họ vẫn tìm được nhau là điều may mắn cỡ nào chứ ?

'Bối Bối, anh yêu em.' Khi đôi môi ấm áp của cậu khẽ khàng rơi trên môi cô, nước mắt Giang Bối Bối lách tách rơi xuống.

'Em cũng yêu anh.'

Hai người bọn họ vẫn còn rất trẻ, vẫn còn một quãng đường đời rất dài sẽ đi cùng nhau, có lẽ vẫn như những cặp đôi bình thường khác không tránh khỏi những mâu thuẫn, tranh chấp, hờn giận nhưng bất kể thế nào, chỉ cần trái tim họ cột chặt với nhau, bọn họ tin, sẽ một mực nắm tay nhau vững vàng bước tiếp.

Cả hai đều tin, tình yêu của bình đã trải qua đủ thử thách của thời gian, ở cái tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất này, bọn họ chính thức thuộc về nhau.

Hai mươi hai tuổi, hai người hạnh phúc đón đứa con đầu lòng chào đời.
Hai mươi ba tuổi, Sầm Cảnh Duệ dẫn theo nhóm nghiên cứu tinh anh, dưới sự hỗ trợ chuyên nghiệp của Ôn Nhã Húc, xây dựng công ty công nghệ sinh học riêng của mình, chủ yêu nghiên cứu các kỹ thuật tiên tiến trong lĩnh vực công nghệ sinh học.

Hai mươi tám tuổi, công ty công nghệ sinh học của cậu đã trở thành tập đoàn công nghệ sinh học nổi danh, đứng trong top 10 tập đoàn lớn nhất cùng ngành, lĩnh vực nghiên cứu rất rộng bao gồm các công trình nghiên cứu gene, nghiên cứu bệnh học và dịch tễ học cùng các phương pháp ứng dụng công nghệ trong trị liệu y học.

Trong buổi lễ kỷ niệm 10 năm kết hôn, Sầm Cảnh Duệ phong độ ngời ngời ôm cô vợ xinh đẹp của mình trong ngực.

'Bối Bối, cám ơn em.'

'Cám ơn gì chứ ?'

'Cám ơn em đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy.'

'Ông xã, em yêu anh.'

Giang Bối Bối hơi ngước lên nhìn chồng, chủ động dâng lên một nụ hôn.

Anh cảm ơn cô đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, không phải anh cũng luôn ở bên cạnh cô đó sao ?

Bọn họ cùng sánh vai, cùng bầu bạn, cùng sẻ chia tình yêu lớn nhất đời mình, cuộc đời mỗi người, không phải chỉ cầu mong điều đó thôi sao ?

(Kết thúc)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.