Cảnh ngộ đêm hôm đó khiến Phương Mộc ngoài nứt xương sọ còn thêm gãy xương mắt cá chân, trên người còn có vài nơi bị bỏng. Ngày thứ hai nhập viện, cậu lúc thì thanh tỉnh, đứt quãng nói lại hết thảy sự việc tình huống cho Hình Chí Sâm xong thì lâm vào hôn mê.
Từ sáng sớm đến tối đều có hai cảnh sát sắc mặt âm trầm đứng ngốc ở cửa phòng bệnh. Hình Chí Sâm đến thăm cũng không e dè mà nói, cảnh sát đã đem Phương Mộc xem như là trọng phạm bị tình nghi cần phải điều tra, đại hào danh đao mà Phương Mộc nhắc tới kia, không tìm được ở hiện trường.
Mọi người đều chết hết, chỉ có cậu còn sống, nguyên nhân không cần nói cũng biết.
Một buổi tối kia, Phương Mộc bỗng giật mình tỉnh dậy.
Trong phòng bệnh tràn đầy khói khiến người muốn ngạt thở, ngoài cửa ẩn ẩn có thể thấy ánh lửa chớp động.
Cháy rồi.
Phương Mộc muốn lớn tiếng hô lên, nhưng lại không sao phát ra thanh âm nào.
Cậu liều mạng muốn ngồi dậy, thân thể cũng không nghe sai bảo.
Trong lúc giãy dụa, Phương Mộc đột nhiên nhận ra trên đầu là ván giường quen thuộc của lão Ngũ.
Ta đang ở trong phòng ngủ 352.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Đầu tiên là một cánh tay bị đốt trọi, da tróc thịt bong, tiếp đó là một thân thể cháy đen, đã không phân rõ ngũ quan trên khuôn mặt.
Mập mạp, là Chúc lão Tứ.
Hắn đi đến trước giường Phương Mộc, yên lặng đứng đó.
Kế tiếp là Vương Kiến bị cháy sạch chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủn, khuôn mặt vỡ tan không chịu nổi của Tôn Mai.
Sau đó là một cô gái mặc áo bào trắng, trong tay đang cầm đầu của chính mình với mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay.
Phương Mộc hoảng sợ há hốc mồm.
Các cậu. . . . . .
Những người đã chết im lặng đứng thành một hàng, lặng lẽ nhìn Phương Mộc trên giường.
Ánh mắt này giống như một tấm lưới mở ra, gắt gao quấn lấy trên người Phương Mộc.
Lưới càng ngày càng chặt, Phương Mộc cảm giác hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Đừng, thả ta ra.
Kỳ thật ngươi cũng giống như ta. Một thanh âm vang lên bên tai cậu.
Phương Mộc mạnh nghiêng đầu đi, Ngô Hàm nằm bên cạnh, ánh mắt chỉ còn lại hai hốc máu trống rỗng, môi đã không còn, răng nanh mấp máy dính liền với máu thịt.
Kỳ thật, ngươi cũng giống như ta.
Không ————
Thân thể của Phương Mộc ở trên giường cong người lên thống khổ, hai tay gắt gao bắt lấy sàng đan, trong miệng rên rỉ mơ hồ không rõ.
Mẹ Phương Mộc ở bên giường nhảy dựng lên, ra sức đè lại thân thể Phương Mộc.
"Đừng sợ đừng sợ, không có việc gì, mẹ ở đây."
Đôi mắt Phương Mộc mở bừng lên, ánh nắng chiều thoáng đâm vào, cậu nhịn không được nhắm hai mắt lại, lệ theo gò má tùy ý chảy xuôi.
Là mộng. Cậu thoáng trầm tĩnh lại.
Cửa bị xô mở, hai cảnh sát trông coi bên ngoài vọt tiến vào. Phía sau còn có Hình Chí Sâm đi theo.
"Các người muốn làm gì!" Mẹ Phương Mộc tóc tai bù xù bạo phát, "Các người đem đứa nhỏ bắt đi đi, phán nó tử hình đi!"
Bà đánh về phía một cảnh sát trong đó, ở trước ngực hắn liều mạng nện vào.
Mẹ Phương Mộc từ chối vài cái, cảm giác được bản thân cũng không còn khí lực, buông tay ra, ghé vào bên giường lớn tiếng nức nở.
Hình Chí Sâm thấp giọng nói vài câu với hai cảnh sát, hai người kia liên tục gật đầu, cuối cùng nói câu "Hình đội trưởng chúng tôi đi" liền rời khỏi phòng bệnh.
Hình Chí Sâm đi đến bên giường, cúi xuống vỗ vai của mẹ Phương Mộc, "Chị à, chị đừng như vậy, Phương Mộc không có việc gì, chúng tôi đã loại bỏ cậu ấy ra khỏi đối tượng tình nghi rồi."
"Thật sự?" Mẹ Phương Mộc nâng khuôn mặt tràn đầy lệ ngân lên, "Đã bắt được hung thủ?"
"Chưa. Bất quá, đã sắp rõ ràng, cùng Phương Mộc không quan hệ." Hình Chí Sâm cầm khăn mặt khoát trên đầu giường, "Mau lau mặt đi, trông chị nè, đều thành cái dạng gì rồi."
Mẹ Phương Mộc hít mũi, ngượng ngùng mà nắm lấy khăn mặt.
"Mẹ đi rửa mặt." Bà lo lắng nhìn Phương Mộc.
"Không sao, chị đi đi, tôi ở trong này chăm sóc Phương Mộc. Hơn nữa," Hình Chí Sâm quay đầu nhìn Phương Mộc nằm trên giường, "Con của chị là một người ý chí kiên cường."
Trong mắt mẹ Phương Mộc hiện ra vẻ kiêu hãnh, dường như đang nói "Kia là đương nhiên", bà vuốt gọn tóc, xoay người đi ra ngoài.
Hình Chí Sâm ngồi xuống bên giường, tay khoát trên chăn.
"Thế nào?"
"Cũng được." Cách một lúc lâu, Phương Mộc mới trả lời.
Ánh mắt của cậu thủy chung nhìn lên trần nhà, đầu và mắt cá chân ẩn ẩn cảm giác đau đớn.
Ánh mắt của cậu trống rỗng cô đơn, bên trong lộ ra sự hoảng sợ không thể gọi tên. Hình Chí Sâm khẽ thở dài, ông đem mặt chôn trong lòng bàn tay, dùng sức một phen chà sát khuôn mặt.
"Chúng tôi đã loại bỏ cậu khỏi đối tượng tình nghi."
"Ừm."
Phương Mộc lãnh đạm, khiến Hình Chí Sâm có chút khó xử. Ông từ trong ví xuất ra một bao thuốc, rút một điếu ngậm bên miệng, suy nghĩ một chút, lại cắm vào trong bao.
"Cậu không phải còn đang oán giận tôi chứ?" Ông hỏi dò.
Phương Mộc không chút phản ứng.
"Tôi muốn nói với cậu thật xin lỗi, đêm đó tôi ở vùng ngoại thành. . . . . ."
"Tôi không oán trách anh, tôi không oán trách bất luận kẻ nào." Phương Mộc đột nhiên mở miệng.
Đúng vậy. Tôi không có lý do gì oán giận bất luận kẻ nào.
Là tôi phát hiện phiếu mượn sách. Là tôi không kịp thời chạy về trường học. Hết thảy đều đã không kịp.
Hình Chí Sâm cúi đầu.
Hai người trầm mặc ngồi một hồi. Mẹ Phương Mộc trở lại phòng bệnh, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, lại lui ra ngoài.
Hình Chí Sâm thở dài, bắt đầu lục lọi trong túi xách, lát sau, ông đem mấy thứ gì đó đặt ở đầu giường.
"Chúng tôi ở trong nhà Tôn Mai phát hiện ra cái này."
Phương Mộc lần đầu tiên rời mắt khỏi trần nhà nghiêng đầu sang, đó là ba quyển sổ cứng bằng da, trong đó một cái rất tinh xảo, giá trị xa xỉ, hai cái khác là hàng rẻ tiền hết sức bình thường.
"Đây là cái gì?"
"Nhật ký của Tôn Mai. Ở trong này chúng tôi phát hiện chút bằng chứng quan trọng, cho nên, loại bỏ cậu ra khỏi đối tượng tình nghi."
Hình Chí Sâm thấy Phương Mộc nhìn bản nhật ký không chớp mắt, khẽ cười cười.
"Muốn xem chút không?"
Phương Mộc đưa mắt từ cuốn sổ chuyển dời đến trên mặt Hình Chí Sâm, tuy rằng không nói gì, thế nhưng từ ánh mắt kia Hình Chí Sâm thấy được gì đó đã từng quen thuộc.
Kiên cường và cuồng nhiệt.
"Cậu xem đi, bất quá phải bảo quản tốt." Hình Chí Sâm đứng dậy, hướng cậu nháy mắt, "Dù sao tôi cũng không phải lần đầu tiên vi phạm kỷ luật. Hơn nữa," ông dừng một chút, "Cậu có quyền biết rõ chân tướng."
Bàn tay ông đặt trên đầu Phương Mộc, tay ông rất nặng rất hữu lực.
"Phương Mộc," Ông nhìn chằm chằm vào mắt Phương Mộc, "Chuyện đã qua để cho nó qua đi. Cậu từ đầu đến cuối phải kiên cường hơn so với tôi tưởng tượng, đừng làm tôi thất vọng."
Nói xong, ông liền mở cửa ra ngoài.
.
Nhật ký bản thứ nhất.
Ngày 14 tháng 7 năm 1998, chuyện.
Hôm nay là ngày giỗ của Khắc Kiệm. Tâm tình không tốt.
Buổi sáng xin nghỉ, mang theo Phàm Phàm cho con bé tảo mộ của ba ba. Cho bé mặc vào bộ váy hoa nhỏ anh ấy thích nhất. Lúc ấy thứ này rất mắc ah, phải hơn một trăm đồng, thế nhưng không chút do dự mua nó.
Một màn này, dường như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua.
Phàm Phàm đã 8 tuổi, váy có chút nhỏ, mặc trên người có chút chật cứng.
Phàm Phàm rất vâng lời, một câu cũng không nói, còn sớm giúp tôi thu thập xong đồ đạc.
Đứa nhỏ trưởng thành, không giống 2 năm trước, thời điểm tảo mộ giống như đi chơi xuân, chỉ lo chạy đông chạy tây chơi đùa. Hôm nay chẳng những thật an tĩnh, còn hướng ba khấu đầu hai cái.
Chỗ hậu cần mang đến một chàng trai, tên là Ngô Hàm, nói là sinh viên vừa học vừa làm. Người này bộ dáng gầy teo, kiểu dinh dưỡng không đầy đủ.
Tôi không cao hứng lắm, nói là trợ giúp tôi quản lý việc ở ký túc xá, lại phân cho tôi một người nhỏ gầy như vậy, có thể làm được việc gì?
Ngô Hàm là người nhút nhát, lúc nói chuyện, ánh mắt cũng rủ xuống, không dám nhìn ai. Tôi chú ý ánh mắt cậu ấy từ đầu đến cuối luôn loạn chuyển. Tâm nhãn của thằng nhóc này thật không tốt.
Tóm lại, tôi không thích cậu ta.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Ngày 3 tháng 8 năm 1998, trời nhiều mây chuyển mưa nhỏ.
Tôn Hà giới thiệu cho tôi một người đàn ông, em gái nhiều chuyện này.
Thực sự không lay chuyển được nó, phải đi gặp mặt. Thật lâu không mang giày cao gót, chân bị cọ sát rất đau.
Đối phương là một giáo viên trung học về hưu, cũng giống như tôi, góa vợ.
Người trái lại bộ dạng rất hoạt bát, mặt sĩ sĩ diện diện. Vừa mới bắt đầu khi tôi nói tôi làm công tác hậu cần ở đại học Sư Phạm, hắn còn cố gắng khách khí, sau lại biết tôi là quản lý viên của ký túc xá, lập tức một bộ dạng vênh váo hung hăng.
Lúc ăn cơm, tôi muốn ăn cá hấp quế, hắn cư nhiên một bộ dáng đau lòng muốn chết, cuối cùng cho tôi đổi thành thịt bao chua ngọt.
Sau trời lại mưa, hắn cực lực mời tôi vào nhà hắn ngồi một chút, cho rằng tôi không biết hắn muốn cái quỷ gì sao?
Hôm qua tâm tình không tốt, buổi chiều lúc Ngô Hàm đến làm việc, lại đem một bụng tức giận trút vào cậu ấy.
Bên ngoài rõ ràng mưa to như trút, tôi cố tình bắt cậu ấy đi chùi kính trong WC. Cậu ấy lại không rên một tiếng mang thùng nước rời đi. Cậu ấy cũng thật khỏe, một thùng nước đầy lại nâng lên rất nhẹ nhàng. Đừng thấy tôi gầy, xương cốt bên trong tất cả đều là thịt, những lời này là ai nói ấy nhỉ?
Thời điểm nhá nhem tối, cậu đầu đầy mồ hôi trở về, sợ hãi nói bên ngoài mưa quá lớn, cửa sổ ngoài thế nào cũng lau không sạch được. Trái tim của tôi thoáng cái mềm nhũn.
Cả ngày tiểu Ngô cũng chưa nói câu nào, tôi hoài nghi cậu ấy rốt cuột có thấy được 100 đồng kia không.
Lúc chiều thu dọc đồ đạc, tôi thấy trong túi mình một tờ giấy, mặt trên viết: dì Tôn, cám ơn dì, tôi sẽ đem tiền trả lại cho dì.
Đứa nhỏ này, còn cố khách khí.
.
Nhật ký bản thứ hai.
Ngày 2 tháng 11 năm 1998, mưa nhỏ.
Giữa trưa lúc ăn cơm, tôi mang theo cho Ngô Hàm một hộp cơm sườn lợn chưng khoai tây, tự mình làm. Cậu ấy ăn rất ngon, sau khi ăn xong đem hộp cơm rửa sạch sẽ.
Đặng tỷ nhìn thấy, giễu cợt tôi tìm tiểu tình nhân, già mà không đứng đắn, tôi và cô ấy đùa giỡn nửa ngày, quay đầu lại mới phát hiện mặt tiểu Ngô đều nhanh hồng đến tận cổ. Đứa nhỏ này, còn tưởng thật. Ha hả
Hôm qua trông thấy tiểu Ngô chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh, lúc quét tuyết trước cửa, đông lạnh đến rùng mình. Trời lạnh như thế, chỉ mặt một bộ quần áo như vậy sao được.
Tôi về nhà tìm một cái áo bông của Khắc Kiệm, kiểu dáng có già một chút, thế nhưng rất ấm áp.
Thời điểm tiểu Ngô tiếp nhận áo bông có vẻ rất xấu hổ, tôi bảo cậu ấy lập tức mặc vào, cậu ấy rất nghe lời làm theo, quần áo chút lớn, thế nhưng nhìn từ phía sau, lại có chút giống Khắc Kiệm.
Ngày mai chính thức nghỉ, các học sinh đã đi hơn phân nửa. Khắp tòa nhà đều là rác rưởi bọn học sinh ném xuống, cũng may có tiểu Ngô giúp tôi.
Thời điểm làm việc, tiểu Ngô nói cậu ấy phải về nhà ăn tết, tôi hỏi cậu ấy số điện thoại, nói năm mới sẽ gọi điện cho cậu ấy chúc tết. Cậu ấy nói không có. Cũng khó trách, nhà cậu ở vùng hẻo lánh như vậy, kết nối điện cũng rất gay go, càng miễn bàn đến điện thoại.
Tôi cho cậu ấy một cái hủ chân giò ngâm muối, để cậu ấy ăn trên đường, cậu nói dì Tôn cám ơn dì.
Dì Tôn dì Tôn, tôi thật sự già như vậy sao, đột nhiên có chút giận dỗi cậu.
Hôm nay là đêm 30, tiểu Phàm đang xem xuân tiết vãn hội, tôi không muốn xem, tiết mục nào cũng như tiết mục nấy, không ý nghĩa.
Không biết lễ mừng năm mới ở nông thôn ra sao, hẳn là so với nội thành náo nhiệt hơn đi. Giết heo, bắn pháo, làm sủi cảo, mời thần tài, đến nhà chúc tết.
Đột nhiên đối với cuộc sống hiện giờ có điểm phiền chán.
Hôm nay phải qua nhà Tôn Hà, trước khi ra cửa, không ngờ nhận được điện thoại của tiểu Ngô.
Cậu ấy thở hổn hển, trước nói với tôi một câu chúc mừng năm mới. Tôi cực kỳ giật mình, hỏi cậ đang ở đâu, cậu ấy nói ở bưu điện dưới quê. Tôi lại hỏi cậu nơi đó cách nhà cậu có xa lắm không, cậu ấy nói phải hơn mười dặm đường núi.
Sáng đầu năm mới, chạy hơn 10 dặm đường núi, cũng chỉ để hướng tôi nói một câu chúc mừng năm mới.
Thời điểm trực đêm, tôi thấy cậu ấy buồn ngủ lợi hại, kêu cậu vào buồng trong ngủ. Qua một hồi, tôi muốn đi xem cậu ấy có đắp chăn tốt không, lại trông thấy cậu ấy lui ở trong chăn, ôm quần áo của tôi, nhắm mắt lại, tay ở phía dưới khẽ động đậy.
Tôi sợ hãi, khẩn trương lui về.
Biết cậu ấy đang làm gì đó, cũng không quá tức giận.
Cậu ấy chắc là thích tôi rồi nhỉ? Hì hì, mặt mình cũng đỏ rồi.
Hôm nay rất xui xẻo, đang êm đẹp tự nhiên lại từ trên cầu thang ngã xuống. Chân lúc ấy liền không nhúc nhích được.
Tiểu Hàm cõng tôi lên rồi chạy về phía bệnh xá, thở hổn hển, mồ hôi đổ như mưa.
Sau lưng cậu ấy rất rộng a, khiến người tôi ghé vào không muốn xuống.
Bản nhật ký thứ hai chỉ viết đến đây, mặt sau để trống nửa cuốn.
Bản nhật ký thứ ba, cũng là bản nhật ký tinh xảo kia.
Ngày 23 tháng 3 năm 1999, trời râm.
Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ giờ phút này, bản nhật ký này chỉ để viết cho cậu, Hàm của tôi. Tôi muốn ghi lại toàn bộ từng chút từng chút việc của chúng tôi, tôi muốn đem bản nhật ký này từng trang đều tràn ngập, mà trước đó, tôi sẽ giữ bí mật nho nhỏ này với cậu, Hàm của tôi, tôi muốn nhìn thấy vẻ kinh hỉ trên mặt cậu.
Cậu là lễ vật ông trời ban cho tôi, đúng vậy, người yêu của tôi, tôi hẳn là phải biết ngay từ đầu. Khi buổi chiều ngày đó cậu lần đầu tiên đứng trước mặt tôi, tôi thế nào lại nhìn không ra cậu nhất định là người đàn ông định mệnh của tôi? Trời ơi, tôi quá ngu ngốc.
Hôm nay là một ngày tuyệt đẹp. Thế nhưng, khi tôi hiện tại một mình nằm ở nơi này yên tĩnh nhớ lại, nhớ đến tôi thế nào đem đầu tôi chôn trong ngực cậu, cậu thế nào thì bắt đầu hôn môi tôi. Cưng ơi, cậu bây giờ, có phải cũng giống như tôi không ngủ được, cũng lẳng lặng nhớ lại không?
Thời điểm cậu tiến vào trong tôi, tôi cơ hồ nhịn không được muốn thét to. Đúng vậy, cơ thể của tôi tựa như một mảnh đất hoang vu đã lâu, dưới một phen xuân lê cày cấy, trở nên thức tỉnh. Tôi khát vọng thân thể trẻ tuổi này biết bao, khi nó trần trụi trên người tôi chuyển động, tôi cảm giác tôi như trẻ ra mười mấy tuổi, hòa cùng cậu, có mọi xúc giác đều trở nên thật nhạy cảm. Tay cậu, môi cậu, chúng nó trải qua nơi nào nơi ấy liền như bị thiêu đốt. Một khắc kia, tôi đã tin rằng tôi là xinh đẹp nhất.
Tôi nhịn không được muốn gặp lại cậu, ngày mai đến gặp tôi được chứ, Hàm thân ái.
Ngày 1 tháng 4 năm 1999, chuyện.
Cuối cùng đã có thể đi làm, tuy rằng chân vẫn có chút đau, thế nhưng có thể nhìn thấy cậu, Hàm thân ái, tôi vẫn là rất cao hứng.
Kỳ quái chính là cậu có chút trốn tránh tôi. Thật vất vả đến lúc trực ban buổi tối, tôi hỏi cậu vì sao, cậu ấp úng, nhưng khi tôi vuốt ve thân thể cậu, ánh mắt cậu lại trở nên nồng nhiệt.
Kỳ thật trong lòng tôi rõ ràng, cậu không hề thương tôi, hoặc là nói, chẳng qua cậu chỉ yêu thân thể tôi. (O.o)
Thế nhưng cậu không thể ngăn cản tôi yêu cậu.
Chúng tôi hôm nay đã cãi nhau, đúng vậy, lần đầu tiên cãi nhau. Tôi rất thương tâm, thế nhưng buổi tối tôi vẫn không cự tuyệt yêu cầu của cậu. Thời điểm cậu ở trên tôi kích thích thở hổn hển, tôi hầu như đã quên hết thảy chuyện không vui.
Tôi không hề đòi hỏi cậu yêu tôi, dù sao, tôi so với cậu vẫn lớn hơn 16 tuổi.
Vốn nghĩ buổi tối sẽ nói cho cậu ấy biết, thế nhưng bộ dáng cậu ấy dạt dào hưng trí, chuyện thi đỗ vào lớp căn bản có lẽ đã thuận lợi, không đành lòng phá hư tâm tình của cậu ấy.
Vì thế quyết định viết một phong thư cho cậu, thừa dịp lúc cậu ngủ nhét vào trong sách. Ha hả, còn nhớ rõ cậu ấy từng viết cho tờ giấy kia.
Buổi chiều tiểu Phàm đến trường học tìm tôi, tôi muốn con bé gọi những học sinh tôi quản là chú. Thằng nhóc gọi là Chu Quân kia cư nhiên chỉ vào Hàm muốn tiểu Phàm gọi ba ba. Tôi lúc ấy sợ hãi, sắc mặt của Hàm cũng lập tức trở nên so với tường còn muốn trắng hơn.
Lúc sẩm tối truyền đến tin tức xấu kia, Hàm không vào được lớp căn bản. Nhất định có người thấy được lá thư này!
Lầu ba có người chết, Chu Quân của phòng ngủ 352. Cảnh sát điều tra khắp nơi. Lúc sáng sớm, Hàm lén lút tới tìm tôi, năn nỉ tôi nói với cảnh sát tối hôm qua cậu ấy luôn tại phòng trực ban cùng tôi nói chuyện phiếm. Cậu ấy nói tối qua cậu ấy ở phòng vệ sinh lầu hai đọc sách, lúc ấy không ai trông thấy, cậu ấy sợ cảnh sát hoài nghi cậu ấy Tôi xem bộ dáng cậu ấy bị dọa thành thế kia, đáp ứng. Hàm, vì cậu tôi cái gì cũng làm, cậu thì sao?
Thật đáng sợ, lại có người chết. Nghe nói người chết là một nữ nghiên cứu sinh, khoa Luật, rất đẹp. Buổi tối tôi hướng Hàm hỏi thăm tình hình, vẻ mặt của cậu ấy rất đáng sợ. Chẳng lẽ cậu ấy cũng sợ hãi?
Hàm bị thương. Lúc 11h hơn, cậu ấy ở bên ngoài gõ cửa. Tôi vội vàng mở cửa cho cậu ấy nhìn cậu ấy bưng lấy vị trí xương sườn. Tôi vội hỏi cậu ấy làm sao vậy, cậu ấy nói khi chạy về bị té ngã. Tôi hỏi cậu ấy vì sao trễ như thế mới về, cậu ấy không trả lời tôi, chỉ dặn dò tôi không nên nói cho người khác biết, rồi vội vã lên lầu.
Trong trường học có tin đồn hé ra phiếu mượn sách chết người gì đó. Tôi rất ngạc nhiên hỏi Hàm, cậu ấy lại còn nói cậu ấy cũng có trong danh sách kia. Tôi sợ hãi, vẻ mặt cậu ấy lại phớt tỉnh.
Cậu ấy không biết, tôi mỗi tối đều vì cậu ấy cầu Bồ Tát phù hộ.
Bánh Tiêu: Ta đã thử đổi xưng hô của Tôn Mai và Ngô Hàm ở cuốn nhật ký thứ 3 thành "Anh" và "em" cơ mà ta làm không được T___T gõ một hồi ta cảm thấy da gà rơi đầy đất nên đành để là "tôi" và "cậu" Mong mọi người thông cảm, ta không qua được những pha tình cảm ướt át ah~~ >___<