Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 123



“Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương!”  Dân chúng hô lên, rung động, dần dần đuổi theo xe chạy.

Mộ Dung Thánh Anh yếu ớt cười một tiếng: “Thấy Noãn Noãn còn được hoan nghênh hơn so với trẫm nha!”

Noãn Noãn liếc hắn một cái, gắt giọng: “Làm sao? Không phục à?”

Nam nhân cười khẽ: “Làm sao dám, lão bà đại nhân! Vương triều có thể trong vòng nửa năm phồn vinh như thế, là công lao của lão bà đại nhân!”

Noãn Noãn trách cứ hắn: “Không phải nói ở bên ngoài không được kêu lão bà đại nhân sao? Để cho người khác nghe thấy sẽ thành chuyện cười!”

Mộ Dung Thánh Anh ôm nàng, ngửi mùi hương trên cổ nàng, trêu ghẹo nói: “Trẫm thích gọi, như vậy mới bắt được tâm của lão bà!”

Noãn Noãn cũng không giãy giụa, chỉ lẳng lặng nghe trái tim đang nhảy của nam nhân. Chưa bao giờ nghĩ đến Mộ Dung Thánh Anh lại cưng chiều nàng như thế, cảm giác không xác định của nàng cũng từng ngày từng ngày tiêu trừ, đây coi như là nửa phúc đi!



Hộ Long điện nguy nga rực rỡ.

“Tham kiến Thánh hoàng, Thánh hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Hộ Long đường năm nước quỳ xuống đất, rối rít hành lễ với Long Khê.

“Đứng lên đi, ta nói, không có đại sự gì cũng không cần bái lễ, bái lễ này sớm muộn gì cũng được miễn, bản hiệp sĩ còn có chuyện quan trọng phải làm!” Một thân cẩm bào màu đỏ, tóc bạch kim buộc cao, trảm tinh dẫn nguyệt, vô cùng huênh hoang, nhưng vẻ mặt lại cố tình là sự chán ghét.

Đường chủ Hộ Long đường năm nước liếc nhau một cái, yếu ớt thở dài, lắc đầu một cái, chính mình lui ra.

“Điện hạ, hiện tại người đã là Thánh hoàng…” Phượng Phiên mau tới trước, muốn ngăn Long Khê chạy ra, không nhịn được một phen thao thao bất tuyệt: “Như vậy mất đi lễ nghi không phụ lòng…”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, ta muốn tới Vương triều Mộ Dung, Noãn Noãn gả cho tiểu tử kia như thế nào, ta muốn đi theo dõi hắn. Nếu như hắn đối với Noãn Noãn có một chút không được, ta liền mang Noãn Noãn đi tiêu dao giang hồ, như vậy khiến tiểu tử kia cả đời ở trong cung, không được thoải mái!” Long Khê khoát khoát tay, kim quang biến mất, trực tiếp bay đi!

“Long Cẩm Long Cẩm, ngươi nói đi, tại sao có thể mặc cho Điện hạ hồ đồ như thế?” Phượng Phiện lập tức kéo Long Cẩm không nhịn được oán trách: “Hộ Long điện càng ngày càng phân tán, cứ như thế…”

“Phượng Phiên, chỉ cần Điện hạ thích là tốt rồi, thay vì mạnh mẽ ép Điện hạ ở nơi người không thích, còn không bằng buông cho Điện hạ đi. Giang hồ rộng lớn, nói không chừng Điện hạ có thể tìm được người ngưỡng mộ, đến lúc đó vấn đề liền được giải quyết!” Long Cẩm khẽ cười một tiếng, xem thường nói.

“Người ngưỡng mộ? Hắn cả ngày vây quanh Long tiểu thư…” Phượng Phiên thở dài: “Ta xem..!”

Long Cẩm cũng yếu ớt thở dài: “Cứ để Điện hạ đi đi, đừng quên, khe suối Hàng Long còn có hai vị chủ tử làm người đau đầu!”

Phượng Phiên sững sờ: “Chẳng lẽ hai vị chủ tử còn…”

Long Cẩm gật đầu: “Hai người có lẽ đời trước là oan gia, dù chỉ còn một hơi, cũng sẽ tranh đấu!”

Phượng Phiên phiền muộn nhìn bầu trời xanh thẳm. Trên đỉnh núi, hai bóng dáng thanh tú cùng bất động.

Trong hai năm, năm quốc cường thịnh, không có chiến tranh, không có thiên tai, chân chính theo lời Hộ Long tướng quân thái bình thịnh thế. Một đêm kia, Hoàng đế năm nước lần nữa cùng mơ, mơ thấy Tường Long giáng thế, ngày hôm sau, Vương triều Mộ Dung cả nước vui mừng, vị công chúa đầu tiên ra đời.

Đô thành Vương triều Mộ Dung, một đám lưu manh vây giữa một nữ tử bán mình chôn cha, lời nói không sạch sẽ.

Thủ lĩnh lưu manh trên miệng đòi tiện nghi còn chưa đã nghiền, vươn tay muốn sờ gương mặt nữ tử kia, đang hả hê, một cái bánh bao hấp nở hoa trên mặt.

“Oái, thật là nóng, là ai là ai? Lăn ra đây cho đại gia!” Thủ lĩnh lưu manh lớn tiếng kêu, lúc này mới phát hiện ra một nam tử hồng y tuyệt sắc đang nhàn nhã ngồi ở trên nóc nhà đối diện, trên tay có một lồng bánh bao hấp, đang ăn ngon lành.

“Ngươi…ngươi là… Thánh hoàng?” Thủ lĩnh lưu manh vừa thấy, thân thể rụt về phía sau, vừa lui vừa hô: “Nhìn cái gì, còn không đi mau, muốn chết à!”

Mọi người như làn khói bay đi, nam tử ngồi trên nóc nhà thấy vậy liên tiếp than thở. Nếu biết thế liền đổi y phục rồi, dung mạo xinh đẹp như Noãn Noãn, nhuộm tóc xinh đẹp hơn trước, màu tím vừa qúy khí vừa thần bí!

Trong hoàng cung, Noãn Noãn nhìn nửa lồng bánh bao hấp ăn còn dư không nhịn được thấy buồn cười: “Long Khê, ngươi khi nào keo kiệt như vậy, lễ vật mừng đầy tháng khuê nữ của ta lại là một nửa lồng bánh bao hấp, ngươi là sư phụ của Vân Vụ hay sao?”

Long Khê không vui liếc đứa nhỏ trong tã lót một cái: “Ta chuẩn bị hai phần quà tặng, một món lễ lớn, một nhỏ là lồng bánh bao. Nếu như đứa nhỏ này dáng dấp giống Noãn Noãn, đại lễ phục vụ, nhưng cố tình dáng dấp giống người nào đó, hừ, sớm biết như vậy nên đưa vỉ cá hấp!”

Noãn Noãn không nhịn được cười một tiếng, đúng vậy, đều nói con gái giống mẹ, nhưng khuê nữ sinh ra lại giống bộ dáng của Mộ Dung Thánh Anh, chỉ là phiên bản thu nhỏ mà thôi!

Đứa bé trong tã lót bàn tay quơ múa, đột nhiên bắt được cổ của Long Khê. Cũng không biết hơi sức từ đâu, ôm chặt trong tay không thả. Long Khê giống như đứa bé giành cùng nhóc, lại bị nhóc nhân cơ hội dùng cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn hôn một cái.

Mọi người vừa thấy, không nhịn được cười ầm lên, rối rít nói: “Xem ra tiểu công chúa thích Điện hạ rồi!”

Long Khê đỏ bừng cả mặt, u oán bĩu môi, nếu như là phiên bản thu nhỏ của Noãn Noãn, hôn cũng sẽ hôn, nhưng là hiện tại…

“Mộ Dung Thánh Anh, ta muốn quyết đấu với ngươi, ta thắng, Noãn Noãn và đứa bé là của ta!” Hàn kiếm rút ra, Long Khê hô to bổ về phía Mộ Dung Thánh Anh đang cười trộm một bên.

“Được, ta thắng ngươi phải cung kính gọi nàng một tiếng hoàng tẩu!” Mộ Dung Thánh Anh rút kiếm ra, hăng hái nghênh đón.

Noãn Noãn đặt đứa bé vào trong tay bà vú, lớn tiếng hô: “Bắt đầu bắt đầu, Thánh hoàng Hộ Long điện với Kim Ưng môn chủ Kim Ưng môn, mọi người nhanh chóng đặt cược, cơ hội ngàn năm có được, qua trận này sẽ không còn trận sau!”

Tứ đại mỹ nam liếc nhau một cái, cùng nhau phun về phía Noãn Noãn: “Mỗi lần ngươi đều nói như thế, mỗi lần đều là ngang tay, ngươi cầm cái, ăn sạch của chúng ta, lần này mới không ngu như vậy đâu, chúng ta đặt ngang tay!”

Bốn đĩnh kim nguyên bảo cùng nhét vào trước mặt Noãn Noãn.

“Tốt lắm tốt lắm, thu!” Vội vàng kéo kim nguyên bảo vào trong người, Noãn Noãn kêu to với Mộ Dung Thánh Anh: “Cha đứa nhỏ, tùy tiện ứng phó thôi, về nhà ăn cơm!”

Bên này Mộ Dung Thánh Anh nghe thấy, lập tức thu chiêu, nhảy ra khỏi vòng chiến: “Tiểu tử, lão bà ta đã dẹp bạc xong, ta nhận thua, đứa bé của ta về tay ngươi, ôm đi đi, tránh việc trở ngại thế giới hai người chúng ta!”

Long Khê một bên tức giận run cầm cập: “Mộ Dung Thánh Anh, ngươi ăn gian!”

“Thì sao? Ai cho ngươi cả ngày đi theo mông vợ chồng chúng ta? Aiz, nếu như ngươi không phải là đệ đệ của ta, tương lai ta sẽ cùng Noãn Noãn chế tạo một tiểu Noãn Noãn cho ngươi, nhưng ngươi là đệ đệ của ta… Không bằng ngươi đi về hỏi mẫu thân và phụ hoàng ngươi, hai người vừa thấy mặt như thấy kẻ thù, làm sao lại sinh ra ngươi? Nói không chừng là lầm!” Mộ Dung Thánh Anh trêu ghẹo nói, Long Khê tức giận run cầm cập.

“Hoàng thượng, sứ thần bốn nước đã đến rồi, đang chờ ở ngoài điện chúng mừng Hoàng thượng!” Tổng quản thái giám vội vàng đi tới bẩm báo.

“Lão bà, ta đi vào triều thu quà tặng!” Mộ Dung Thánh Anh ngửa đầu kêu, bỏ lại Long Khê ngẩn người, nghênh ngang rời đi.

Trên đại điện, các quốc gia đều mang theo bảo vật đến chúc mừng, chỉ có công chúa Trọng Lâu mang tới một phong thư.

Xem xong thư, Mộ Dung Thánh Anh cảm kích cười cười: “Công chúa, đây là quà tặng tốt nhất trẫm và Hoàng hậu nhận được, trở về chuyển cáo phò mã, cũng chúc hắn hạnh phúc!”

Phượng Hoàng công chúa yêu kiều cười gật đầu một cái: “Vậy thì hi vọng Trọng Lâu chúng ta và Vương triều Mộ Dung tiêu tan hiềm khích lúc trước, vĩnh hưởng thái bình!”

Mộ Dung Thánh Anh gật đầu một cái, không nhịn được nhìn lại thư trong tay. Mộ Dung Thánh Ly sống rất tốt, rất hạnh phúc, có lẽ, mộng hoàng đế hắn không đạt thành ở đây nhưng không biết chừng ở Trọng Lâu sẽ khác!

[HẾT TRUYỆN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.