Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 2: Người con gái thương yêu nhất



Beta: mèo mỡ

"Hoàng hậu của trẫm, nàng vừa nói gì?" Giọng nói yếu ớt, lạnh nhạt, nhưng cũng có vẻ cố nén đau lòng từ trong phòng vọng ra.

"Ta nói ngươi quá yếu, chịu không nổi sự hành hạ của ta!" Long Noãn Noãn quay đầu lại vỗ tay nói với vẻ khinh thường, nhưng cũng lập tức đờ người ra.

Trẫm? Hoàng hậu? Nàng lại quay đầu nhìn những thị vệ mặc khôi giáp cổ đại ở bên ngoài cửa, đàn ông mặc trang phục thời cổ, còn có bộ quần áo màu trắng trên người mình. Long Noãn Noãn dù đang bị xuân dược khống chế nhưng vẫn đưa ra được một kết luận, mình chưa chết, hơn nữa còn được xuyên không!

Lúc này, mọi người liếc mắt nhìn nhau, dường như nghĩ tới điều gì, lập tức ngẩng đầu lên, chỉ trong nháy mắt cả khuôn viên như bị phẫn nộ bao trùm.

Chàng trai mặc áo tím đứng lại, mái tóc dài màu đen phất phơ trong gió đêm, từng sợi mảnh sáng như tơ.Trong nháy mắt đôi mắt sâu như mặt biển êm ả bỗng cuộn sóng, lửa giận bừng bừng. Hơi thở hắn phập phồng dưới sống mũi cao thẳng, cố gắng bình ổn cơn tức trong lòng. Hắn nắm chặt hai quả đấm tiếp tục tiến về phía trước, nhưng trước mặt lại đột nhiên rơi xuống ba bóng người.

Dẫn đầu là một chàng trai áo đen vóc người thon dài, mang trường kiếm. Hắn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi nhưng trên người lại tỏa ra ngạo khí sắc bén. Khi nhìn thấy chàng trai mặc áo tím, cằm hắn hơi cúi xuống, hình như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn vươn tay ra: "Thất ca, huynh không thể vào đó!"

Hai thiếu niên sau lưng bộ dáng giống hệt nhau, đeo tiêu và cầm. Hai người đứng phía sau chàng trai áo đen, tạo thành thế chân vạc.

"Dựa vào đệ?" Chàng trai mặc áo tím lạnh lùng giơ tay lên đặt trên cánh tay chàng trai áo đen.

Mười người áo đen sau lưng cũng đồng loạt tiến lên một bước, bao vây ba người.

Sắc mặt chàng trai áo đen hơi thay đổi.

"Nè, khoan hãy đánh nhau đã, nếu có thời gian chi bằng mau giúp ta giải độc đi!" Vào giây phút đang giằng co giương cung bạt kiếm, một giọng nói ngọt ngào lười biếng thật không đúng lúc vang lên.

Mọi người lại nhìn về phía cô gái có vẻ vô cùng lười biếng đang tựa cạnh cửa kia.

Chàng trai mặc áo tím sải bước đến phía trước, lần này chàng trai áo đen do dự một chút, nhưng vẫn nhường đường.

Cả Mộ Dung Vương Triều, ngay ca Hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ Thánh Nguyên Vương gia, hắn làm sao dám cản!

"Noãn Noãn!" Chàng trai mặc áo tím tiến lên, bắt được cánh tay của nàng: "Muội sao rồi? Có bị cái tên vô lại kia ức hiếp không...."

"Thánh Ly, trẫm là Hoàng thượng!" Giọng nói của chàng trai có phần yếu ớt mang theo bất mãn lại truyền ra.

"Bổn vương đã nói, ai dám động đến Noãn Noãn, dù có là ông trời đi nữa, bổn vương cũng sẽ không nể mặt!"  Giọng nói lạnh lẽo của chàng trai áo tím vang lên giữa đêm rét lạnh.

"Đừng nói nữa... Ngươi đã đối với ta tốt như vậy, không bằng vào luôn đi!" Long Noãn Noãn cảm thấy cứ hạ xuống nhấc lên mãi cũng thật phiền, sống ở đâu thì ở yên đấy, nàng mặc kệ người đàn ông này có thân phận gì, chỉ cần có thể giúp nàng giải độc là tốt rồi!

Chàng trai mặc áo tím ôm Noãn Noãn, trong đôi mắt giận dữ chợt lóe lên vẻ dịu dàng, "Muội không hối hận chứ?”

Làn da màu đồng cổ dưới lớp áo tím như ẩn như hiện, Noãn Noãn rõ ràng nghe được tiếng mình nuốt nước miếng, "Chỉ cần ngươi đừng hối hận là được!"

Một tay nàng kéo người đàn ông kia vào, nhưng khi thấy tình cảnh bên trong phòng hắn ngẩn ra, sau đó nở nụ cười âm trầm.

"Hoàng thượng, mùi vị thế nào?" Mộ Dung Thánh Ly đi đến trên giường, chăm chú nhìn vết thương trên cổ tay chàng trai, đùa cợt nâng lên, vết thương năm cm này đã hở miệng hiện ra trước mặt hắn.

Mặt chàng trai tái nhợt như tờ giấy trắng, ánh mắt âm u cũng càng thêm thâm trầm, hắn nhỏ giọng nói, "Thánh Ly, đây là hoàng cung của trẫm, người con gái trước mặt đệ là Hoàng hậu của trẫm!"

Trong mắt Mộ Dung Thánh Ly chợt lóe lên vẻ cuồng vọng, "Hoàng thượng, lời này huynh đã nói ba năm rồi!"  Hắn rũ mắt xuống, vẻ cuồng vọng nhanh chóng bị nét đau lòng thay thế, "Nếu như huynh không phải là Hoàng thượng, nếu như không có di chiếu của phụ hoàng, huynh cho rằng...."

Mộ Dung Thánh Ly đè nén khí thế ngông cuồng lạnh lùng kia, vị hoàng đế đang bị trói trên giường như chiếc bánh chưng kia đột nhiên nở nụ cười, cười đến ngây thơ, quỷ dị như vậy.

"Ta muốn giải độc!"  Đang lúc hai người đàn ông này còn đang thâm trầm lặng lẽ đối chọi, giọng nói không kiên nhẫn của Long Noãn Noãn lại vang lên.

Quanh năm nghiên cứu độc dược, trúng xuân dược đương nhiên cũng sẽ có cách giải khác, chỉ có kẻ ngu mới dùng đàn ông giải độc.  Nếu Long Noãn Noãn không chết mà sống lại, vậy nàng sẽ cố gắng sống thật tốt, sẽ không bao giờ động lòng với một người đàn ông nào nữa! Cũng sẽ không tùy tiện trao thân, trừ phi là nàng tự nguyện!

"Được!" Chàng trai mặc áo tím chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, quyến luyến vuốt ve cằm nàng giống như vuốt ve đồ sứ thượng hạng: "Noãn Noãn, ta ở ngay đây, muội tới đi, nhưng có thể đừng dùng phương thức tàn nhẫn như vậy không?"

Hắn nói xong, đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi Noãn Noãn.

Độc tính xuân dược trong cơ thể thật vất vả mới khắc chế được lại bị nụ hôn này dấy lên lần nữa. Long Noãn Noãn không khống chế được "ưm" một tiếng, không tự chủ được nghiêng người về phía hắn.

"Mộ Dung Thánh Ly, đây là hoàng cung của trẫm, người đệ ôm là Hoàng hậu của trẫm!" Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo yếu ớt vang lên.

Mặc dù nội dung giống nhau, nhưng lần này trong giọng nói ấy lại mang theo vẻ uy nghiêm không cho phép kháng cự.

Cùng lúc đó, chàng trai áo đen ngoài cửa xông tới, dùng kiếm cắt dây thừng trên người hắn.

Long Noãn Noãn cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi kiều diễm người đàn ông kia, thân thể nàng lùi về phía sau, không cần suy nghĩ đã vung tay hung hăng tát ‘bốp’ lên mặt Mộ Dung Thánh Ly.

Xung quanh lặng ngắt như tờ. Không phải vì khiếp sợ Thánh Nguyên Vương gia hôn Hoàng hậu ở trước mặt Hoàng thượng, mà là vì cái bạt tai đó của Hoàng hậu!

Thánh Nguyên Vương gia bị đánh!

Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người theo trực giác lùi về phía sau một bước, bao gồm cả kẻ có vóc người thon gầy vừa đi giải cứu kia, hắn ta nhanh như chớp trốn sau Hoàng đế Mộ Dung Thánh Anh.

Mộ Dung Thánh Ly nhìn cô gái, không có sự phẫn nộ như trong tưởng tượng, trong cặp mắt lạnh lùng chỉ có sự nghi ngờ và kinh ngạc.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Hắn chợt bắt lấy cổ tay nàng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng Noãn Noãn.

Nàng không phải Noãn Noãn của hắn, chắc chắn không phải!

Tiêu rồi! Noãn Noãn thầm than xong đời rồi, tên Vương gia này dám ở trước mặt Hoàng thượng công khai cợt nhả Hoàng hậu, nói không chừng là một kẻ công cao chấn chủ. Nàng lại nhìn Hoàng đế, chỉ thấy hắn yếu đuối, ngu ngốc, cũng chỉ được cái vẻ ngoài đẹp mắt mà thôi, hoàng cung của mình còn không thể làm chủ, quả đúng là một tên vô dụng....

Sư phụ từng nói, trên thế giới này có một loại kiếm sắc giết người vô hình, đó chính là ‘Tiếu Lý Tàng Đao’!

[*]Tiếu Lý Tàng Đao: Bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác

Noãn Noãn đột nhiên cười quyến rũ, dịu dàng khác thường. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thánh Nguyên Vương gia dịu dàng nói, "Muội chính là Noãn Noãn mà!"

"Thánh Ly, đến ngay cả người con gái mình yêu nhất mà đệ cũng không nhận ra sao?"

Long Noãn Noãn chợt quay đầu lại, rất nhiều năm sau, nàng vẫn nhớ ánh mắt trong đêm đó của hắn. Đôi mắt ấy rất sâu, âm u không thấy đáy. Trong đôi ấy có ánh sáng mơ hồ lóe lên, rất nhiều cảm xúc phức tạp, hình như muốn nhắn nhủ điều gì đó. Nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt không biến sắc.

Rất lâu về sau, Long Noãn Noãn mới hiểu ra người đàn ông này chỉ giả heo ăn cọp mà thôi!

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.