Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 77



Trong vương phủ Thánh Nguyên, Hắc Ngọc vội vã đi vào thư phòng: “Gia, đã có tin tức của Long tiểu thư, chỉ có điều không phải là tin tức tốt. Hôm nay thủ vệ trong cung bẩm báo, Dung Yên Nhi đã bắt Long tiểu thư, muốn hoàng thượng đi tới khu rừng ở ngoại thành.”

Mộ Dung Thánh Ly đột nhiên đứng dậy lạnh lùng nói: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Một canh giờ trước!” Hắc Ngọc nhỏ giọng trả lời, vẻ mặt có chút xấu hổ.

“Một canh giờ? Hắc Ngọc, tại sao tin tức lại truyền trễ như vậy?” Mộ Dung Thánh Ly đập xuống mặt bàn, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc.

“Hiện tại trong hoàng cung tất cả đều là người của hoàng thượng, tin tức rất khó truyền ra ngoài. Gia, lần này hoàng thượng trừ bỏ thái hậu, tiện thể thừa cơ lợi dụng, cũng toàn lực loại bỏ người của chúng ta trong hoàng cung…” Hắc Ngọc không dám nói tiếp, bởi vì nam nhân trước mặt đã sớm tức giận tới cực điểm.

“Khốn kiếp! Cuối cùng vẫn bị Mộ Dung Thánh Anh lừa gạt!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng nói: “Không ngờ ta khổ cực bố trí ba năm, lại bị hủy đi trong chốc lát! Chỉ có điều Kim Ưng xuất hiện quá đúng lúc, khiến cho người ta không thể không hoài nghi!”

“Chúng ta đã phái người đi Kim Ưng môn, nhưng hiện tại hắn chỉ là nhân vật cấp thấp, thậm chí ngay cả Kim Ưng cũng chưa từng thấy, chứ đừng nói đến hỏi thăm thân phận của hắn ta!”

“Có người nhất định biết!” Ánh mắt Mộ Dung Thánh Ly đột nhiên tối sầm lại.

Hắc Ngọc sững sờ: “Ý của gia là…” Đột nhiên Hắc Ngọc nghĩ tới điều gì: “Gia đang nói tới Thập Nhất vương gia?”

Mộ Dung Thánh Ly gật đầu một cái: “Vào đêm Noãn Noãn xuất cung, Mộ Dung Thánh Khuynh cũng biến mất, hắn nhất định có quan hệ với Kim Ưng môn!”

“Nhưng Thập Nhất vương gia thần phục hoàng thượng, hắn không thể nào nói sự thật cho gia biết được!” Hắc Ngọc khổ sở nói.

“Ta tự có biện pháp!” Mộ Dung Thánh Ly cười lạnh: “Hắc Ngọc, chúng ta vào cung!”

Rất nhanh sau đó, trước cửa Càn Khôn điện, Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng nhìn ba chữ thiếp vàng kia, nhếch môi, cứng rắn bước vào.

Lãnh Cầm Hàn Tiêu sắc mặt lạnh lẽo ngăn hắn lại: “Thánh Nguyên vương gia, sắc trời đã tối, hoàng thượng đã nghỉ ngơi, ai cũng không gặp!”

Mộ Dung Thánh Ly cười lạnh: “Chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn ngăn cản bổn vương?”

Lãnh Cầm Hàn Tiêu liếc nhau một cái, ánh mắt mặc dù có khiếp đảm nhưng cuối cùng vẫn kiên trì không thu hồi tay lại.

“Cho các ngươi cơ hội cuối cùng, khi ta còn chưa nổi giận, cút!” Lời nói lạnh lẽo bật ra khỏi môi mỏng của nam nhân!

Một bóng dáng áo đen chợt xuất hiện ở sau lưng hắn.

“Thất hoàng huynh, có chuyện gì mà vội vàng như vậy?” Mộ Dung Thánh Khuynh chậm rãi bước đến: “Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, nếu Thất hoàng huynh gấp gáp, trước tiên có thể nói cho Thập Nhất cũng được!”

“Nói cho ngươi biết? Dựa vào ngươi sao?” Mộ Dung Thánh Ly cười lạnh.

Mộ Dung Thánh Khuynh lạnh nhạt nói: “Cũng không phải muốn hoàng huynh bẩm báo với Thập Nhất, chỉ là Thập Nhất là thị vệ thân cận của hoàng thượng. Hoàng thượng đã đi nghỉ ngơi, Thập Nhất tự nhiên có quyền ngăn trở bất luận kẻ nào tiến vào! Chẳng qua nếu như Thất hoàng huynh không có chuyện khẩn cấp…”

Mộ Dung Thánh Ly đột nhiên cười lạnh tiến tới gần hắn: “Là chuyện của Kim Ưng, ngươi nói có khẩn cấp hay không?”

Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ: “Kim Ưng?”

“Có người mật báo, nói Thập Nhất ngươi rõ ràng bắt được Kim Ưng rồi. Nhưng tối hôm nay, Kim Ưng trong thiên lao đã không cánh mà bay. Bổn vương hoài nghi là ngươi để cho Kim Ưng chạy mất, ngươi nói chuyện này có khẩn cấp không? Có quan trọng không? Có phải cần hoàng thượng định đoạt hay không?” Giọng của Mộ Dung Thánh Ly càng lúc càng bén nhọn.

Mộ Dung Thánh Khuynh từng bước lui dần về phía sau, có chút lo lắng. Chẳng lẽ lão Thất đã phát hiện ra cái gì rồi? Vỗn dĩ hoàng huynh muốn dùng chiêu này để dụ Noãn Noãn vào kinh, lại không nghĩ tới Noãn Noãn bị lão vu bà bắt đi, nên dĩ nhiên là hoàng huynh phải đi ra. Lại không ngờ trong thiên lao vẫn tiêu trừ sạch sẽ tai mắt của lão Thất, chuyện này…

“Tại sao không nói gì? Thật ra thì bổn vương không cần thiết phải dài dòng với ngươi, bởi vì nơi bổn vương muốn đi, không một ai có thể ngăn cản!” Mộ Dung Thánh Ly đột nhiên cười một tiếng, thân hình khẽ chuyển, thành công lướt qua Lãnh Cầm Hàn Tiêu đứng ở trước cửa Càn Khôn điện.

“Lão Thất, ngươi không thể!” Mộ Dung Thánh Khuynh nghiêng người tiến lên, nhưng vẫn chậm một bước, cửa phòng bị Mộ Dung Thánh Ly mở ra, trong đại điện màn che phiêu dật, nơi đó nào có bóng người?

Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng cười một tiếng, hắn biết nơi này có quỷ. Long Noãn Noãn bị bắt, Mộ Dung Thánh Anh nhất định phải đi, nơi này chỉ có Mộ Dung Thánh Khuynh chống đỡ mà thôi, chỉ là…

Mộ Dung Thánh Ly chậm rãi xoay người: “Mộ Dung Thánh Khuynh, hoàng thượng đâu? Chẳng lẽ ngươi không chỉ để Kim Ưng chạy mất mà còn phản bội cả hoàng thượng nữa sao?”

Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ nhìn nam nhân gây sự: “Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Muốn lấy tội danh này diệt trừ ta? Giống như những huynh đệ khác?”

Ánh mắt Mộ Dung Thánh Ly khẽ động, giọng nói đột nhiên đông lạnh: “Ngươi nói cái gì?”

“Chẳng lẽ ta nói chưa đủ rõ ràng? Thất hoàng huynh, ngươi cũng là hoàng tử của vương triều Mộ Dung, ngươi đã vì vương triều làm cái gì chưa? Tối nay ngươi đến đây gây sự, không phải là vì muốn bắt được chuôi của ta hay sao? Hay là muốn bắt được nhược điểm của hoàng thượng? Ngươi vì một nữ nhân, ba năm ở bên ngoài đề cao thân phận, vương triều loạn trong giặc ngoài, dân chúng lầm than. Thất hoàng huynh, tội danh của ngươi lớn hay của ta lớn?”

Mộ Dung Thánh Ly sững sờ, không ngờ Thập Nhất ngày thường như một con chuột lại dám đứng ra chất vấn hắn!

“Ngươi cho rằng hoàng thượng không biết âm mưu của ngươi sao? Không biết ngươi ở bên ngoài làm cái gì sao? Nhưng hoàng thượng nói, ngươi cuối cùng vẫn là huynh đệ của người. Nhưng lão Thất, ngươi có coi chúng ta là huynh đệ hay không? Trong khi hoàng thượng vùng vẫy giãy chết, bảo vệ hoàng triều, bảo vệ huynh đệ thì ngươi đang ở đâu? Hoàng thượng dễ dàng tha thứ cho ngươi cùng hoàng hậu hoạt động bí mật, ngươi cho rằng người thật sự không biết à? Ngươi biết rõ hoàng thượng sống khổ cực như thế nào, nhưng ngươi đã làm cái gì? Ngươi không là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà là tuyết còn thêm sương!” Mộ Dung Thánh Khuynh càng nói càng kích động, nhiều năm như vậy, Mộ Dung Thánh Anh bị uất ức, tất cả hắn đều thấy được.

“Ngươi không cần nói là ngươi không muốn soán vị, chính là ban ân với hoàng thượng. Với ta, cái ngôi vị hoàng thượng này không ai cần, ngươi nguyện ý thì ngươi ngồi đi!” Mộ Dung Thánh Khuynh thở dài một hơi: “Hiện tại lão vu bà đánh tới cửa, ngươi không những không giúp hoàng thượng còn tới thêu dệt thêm chuyện. Lão Thất, ngươi như thế có phụ lòng phụ hoàng hay không?”

Mộ Dung Thánh Ly nổi giận, một tay nhấc cổ áo Mộ Dung Thánh Khuynh lên, hung hăng đè hắn trên cửa phòng: “Đừng nói tới lão già kia trước mặt ta, nếu như không phải hắn nuông chiều sinh hư, hoàng triều sẽ ra nông nỗi này sao? Nếu như không phải hắn mạnh mẽ chia rẽ ta và Noãn Noãn, ta sẽ cầm binh đề cao thân phận sao? Còn có Mộ Dung Thánh Anh, biết rõ ràng ta muốn cái gì, nhưng hắn lại một mực lợi dụng Noãn Noãn, còn nhất định không chịu buông tay. Rốt cuộc là hắn có lỗi hay ta có lỗi?”

Mộ Dung Thánh Khuynh mặt đỏ lên: “Như vậy hiện tại thì sao? Nếu như người trong lòng Noãn Noãn không còn là ngươi, mà là hoàng thượng, ngươi sẽ giúp hoàng thượng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.