Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 97: Thà bị hắn bắn tên



Editor: nhuandong 

Noãn Noãn ngẩn ra, không kịp ẩn núp, một thanh hàn kiếm xuyên thấu qua lều, một lưỡi kiếm bén nhọn đâm về phía nàng.

Trực giác đưa chủy thủ ra phản kích, lều theo đó mà rách, vừa lúc chống lại ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Thánh Ly.

“Là nàng?” Mộ Dung Thánh Ly nhỏ giọng nói, ánh sáng hàn kiếm phát ra trông được rõ ràng mặt Noãn Noãn.

Noãn Noãn nhíu nhíu mày, hối hận mình không che mặt, rất rõ ràng, bây giờ không phải là thời điểm gặp Mộ Dung Thánh Ly.

“Noãn Noãn, nàng tới tìm ta sao?” Mộ Dung Thánh Ly lập tức đặt hàn kiếm ra sau, tiến lên ôm cổ Noãn Noãn.

Noãn Noãn chấp nhận thở dài, lúng túng cười cười.

Tiếng hai người đánh nhau kinh động binh lính tuần tra, có binh lính chạy tới bên này.

“Vào đi!” Mộ Dung Thánh Ly một tay kéo lấy Noãn Noãn vào trong lều, ôm chặt nàng nghe động tĩnh bên ngoài.

Noãn Noãn muốn giãy giụa, chỉ thấy Mộ Dung Thánh Ly không ngừng nháy mắt với Noãn Noãn, muốn nàng yên lặng.

Có âm thanh thị vệ vang lên ở bên ngoài: “Gia, có chuyện gì không?”

Mộ Dung Thánh Ly lớn tiếng đáp: “Không có việc gì, các ngươi tiếp tục tuần tra!”

“Dạ!” Thị vệ nghênh tiếp, nhanh chóng rời đi.

Noãn Noãn bị nam nhân ôm vào trong ngực lo lắng cắn môi. Vừa rồi kinh động tới thị vệ tuần tra, nói không chừng bọn họ sẽ rất nhanh phát hiện ra mấy tên tướng lãnh đã chết kia. Không được, nàng phải nhanh chóng phá vòng vây trốn thoát!

Xác định người đã tản đi, Mộ Dung Thánh Ly mới buông Noãn Noãn ra, mắt sắc có hoài nghi cũng có vui sướng: “Thật sự là đã lâu không gặp! Lần trước rõ ràng chúng ta có cơ hội gặp mặt, nhưng không nghĩ đến nàng lại lợi dụng ta, trực tiếp xông qua trận thế của ta, trợ giúp Mộ Dung Thánh Anh!”

Noãn Noãn lúng túng ngước mắt cười cười, mắt không ngừng liếc đường ra, nàng phải rút lui trước khi kinh động tới Mộ Dung Thánh Ly.

Mộ Dung Thánh Ly chăm chú nhìn chằm chằm Noãn Noãn, thấy nàng chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười, đột nhiên cười khổ một tiếng, tiến lên, giơ tay lên, đặt tay lên gò má Noãn Noãn, âm thanh trầm thấp hấp dẫn hỏi: “Noãn Noãn, chẳng lẽ lâu như vậy, nàng không thể nhớ tới ta sao? Nàng rốt cuộc quên ta đến khi nào?”

Âm thanh hàm chứa một loại thống khổ không nói lên lời của nam nhân, khiến tâm Noãn Noãn cứng lại.

“Ta…” Noãn Noãn thu hồi ánh mắt du đãng chung quanh, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân: “Có lẽ đời này cũng không nhớ nổi rồi!”

Mộ Dung Thánh Ly sắc mặt biến đổi, trong mắt sắc nhiều hơn một tầng thâm trầm không nói lên lời: “Vĩnh viễn không nhớ nổi? Vậy thì tốt, ta liền giúp nàng khôi phục trí nhớ!”

Không đợi Noãn Noãn kịp phản ứng, nam nhân đã một tay kéo Noãn Noãn tới gần hắn, hung hăng hôn lên môi Noãn Noãn,

“Ưm!” Bởi vì động tác thô bạo của nam nhân, Noãn Noãn bị đau, tức giận trợn tròn mắt, một cước hung hăng đá lên đùi nam nhân, sau đó linh hoạt thoát ra khỏi ngực của hắn: “Mộ Dung Thánh Ly, nếu như so về sức mạnh, ngài nhất định không phải là đối thủ của ta!”

Khom lưng, nhịn đau, Mộ Dung Thánh Ly không nháy mắt nhìn chằm chằm Noãn Noãn, hồi lâu, môi mỏng khẽ nhếch, cười khổ nói: “Rất tốt, xem ra là ta tự tìm đau khổ, nếu như biết rõ có ngày hôm nay, ta quyết sẽ không trợ giúp nàng tìm Hỏa Long diễm, giúp nàng tăng công lực!”

Noãn Noãn sững sờ, không ngờ Hỏa Long diễm là Mộ Dung Thánh Ly trợ giúp nàng tìm được. Suy nghĩ một chút Long Noãn Noãn quả thật thiếu hắn không ít tình, vì vậy chậm giọng nói: “Tối nay, coi như ta chưa từng tới!”

Mộ Dung Thánh Ly tiến lên một bước ngăn nàng lại: “Đã đến đây rồi, chẳng lẽ không muốn nói chút gì sao? Chẳng lẽ nàng không phải là đến nói ta lui binh sao?”

Noãn Noãn quệt quệt môi, ánh mắt châm chọc: “Ta nói ngài sẽ nghe sao? Ta không tự luyến đến mức này, lại nói ngài điều động binh lực thậm chí không tiếc trở thành tội nhân Vương triều Mộ Dung, chẳng lẽ chỉ bằng mấy câu nói của ta, ngài liền buông tha sao?”

Đột nhiên Mộ Dung Thánh Ly tiến lên, đứng trước mặt Noãn Noãn, trầm giọng nói: “Nếu như là trước kia, Noãn Noãn, ta bảo đảm, nàng nói ta liền nghe, chỉ cần nàng cùng ta cao bay xa chạy, ngôi vị Hoàng đế, ta sẽ không động lòng. Nhưng hiện tại, ta đã không thể lui được nữa, nhất là sau khi biết được thân phận của tên nghiệt chủng kia, ta tuyệt đối sẽ không cho phép người ngoài phá hủy giang sơn này!”

Lúc đầu Noãn Noãn nghe thấy nhàm chán, lời như vậy nàng đã sớm chán nghe rồi, nàng ghét nhất là nam nhân lấy cớ vì nữ nhân, Ngô Tam Quế giận giữ vì hồng nhan, thật ra là vì muốn quyền thế, nữ nhân chỉ là một cái cớ mà thôi. 

Rõ ràng mê muội vì lợi ích, không để ý tới sống chết của thần dân, phản quốc cầu vinh, lại cứ cố gắng lưu lại mỹ danh anh hùng không qua ải mỹ nhân! Nhưng đến cuối cùng, khi nghe Mộ Dung Thánh Ly luôn miệng nói nghiệt chủng, đột nhiên Noãn Noãn đánh hơi được mùi vị khác biệt.

“Nghiệt chủng? Ngài nói ai là nghiệt chủng?” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, hồi tưởng lại từ vừa nghe được, trong lòng trầm xuống: “Mộ Dung Thánh Ly, ngài thật là buồn cười, ngài không những bị mê muội vì lợi ích, không để ý sống chết của người dân, chẳng lẽ còn muốn  phỉ báng người khác, muốn rêu rao máu mủ hoàng gia có phải hay không?”

Đột nhiên Noãn Noãn bất bình vì Mộ Dung Thánh Anh, nếu quả thật tranh đấu, Mộ Dung Thánh Ly nhất định không phải là đối thủ của Mộ Dung Thánh Anh. Nhưng Mộ Dung Thánh Anh vì giang sơn xã tắc, vì thần dân, chủ động muốn nhường lại ngôi vị Hoàng đế, mà Mộ Dung Thánh Ly thì sao đây? Lại trăm phương ngàn kế muốn phỉ báng người khác!

Trong mắt Noãn Noãn tràn ngập châm chọc cùng khinh thường làm tổn thương Mộ Dung Thánh Ly, hắn điên cuồng hét lên một tiếng: “Mộ Dung Thánh Anh chính là nghiệt chủng, hắn căn bản không phải là nhi tử ruột của phụ hoàng, mà là nghiệt chủng của Thánh hoàng!”

Noãn Noãn sững sờ, không nhịn được bật cười: “Mộ Dung Thánh Ly, không nhìn ra ngài có sức tưởng tượng như vậy, lớn lên trong triều đại này, chính là tổn thất nhân tài. Nếu như ngài tới thời đại của ta, ít nhất còn nổi tiếng hơn Quách Kính Minh!”

*Quách Kính Minh là tác giả nổi tiếng, gồm các tác phẩm Vương quốc ảo, Tiểu thời đại…

Mộ Dung Thánh Ly nghe không hiểu Noãn Noãn đang nói cái gì, nhưng hắn có thể hiểu vẻ mặt của Noãn Noãn, hắn biết nàng sẽ không tin tưởng. Vốn không có chứng cớ xác thực, hắn cũng không tin tưởng, nhưng vào giờ phút này, hắn lại liều mạng để cho mình tin tưởng. Bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể hoàn toàn đánh bại Mộ Dung Thánh Anh!

Trong khi Mộ Dung Thánh Ly muốn mở miệng trước, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng chiêng gõ báo động, âm thanh cảnh báo không ngừng truyền đến, hơn nữa lửa đỏ ngút trời.

Noãn Noãn thầm kêu không được, nhất định là Mộ Dung Thánh Khuynh đã thành công, hiện tại nàng chạy đi như thế nào đây?

Mộ Dung Thánh Ly vội vàng xoay người nhìn về phía bên ngoài lều, đó là phương hướng lều lương thảo. Mắt sắc tối sầm lại, đột nhiên hiểu ra cái gì, xoay người hung hăng nhìn chằm chằm Noãn Noãn: “Xem ra bổn vương coi thường Hoàng hậu rồi, xem ra không phải là Hoàng hậu tới bái phỏng bổn vương!”

Noãn Noãn vừa nghe Mộ Dung Thánh Ly đổi cách gọi nàng, âm thầm kêu một tiếng không được. Trước mặc kệ Mộ Dung Thánh Ly tức giận cỡ nào cũng chưa bao giờ gọi nàng là Hoàng hậu!

Noãn Noãn muốn kéo ra một nụ cười chứng minh mình vô tội, nhưng đối mặt với vẻ mặt tức giận kinh người của Mộ Dung Thánh Ly, làm thế nào cũng cười không ra được.

“Gia, lương thảo gặp chuyện rồi!” Bên ngoài lều có người lớn tiếng bẩm báo.

“Ngài không đi cứu lương thảo sao?” Noãn Noãn hắc hắc cười ngượng.

Mộ Dung Thánh Ly đứng bất động, chỉ là tức giận quanh thân càng ngày càng rừng rực.

“Gia, không xong, Vương tướng quân bọn họ bị ám sát rồi!” Âm thanh càng thêm kinh hoảng ở bên ngoài vang lên.

Mộ Dung Thánh Ly khóe mắt rõ ràng vừa động, trong nháy mắt khi hắn chuyển mắt, Noãn Noãn nhân cơ hội trở tay cắt rách lều trại, lập tức lăn ra ngoài.

Giờ phút này bên ngoài đã rối thành một đoàn, Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo mấy người muốn liều mạng phá vòng vây,  bất đắc dĩ binh lính càng ngày càng nhiều.

“Long Noãn Noãn!” Noãn Noãn nghe rõ ràng âm thanh lạnh lẽo Mộ Dung Thánh Ly gằn từng chữ từng chữ một ở sau lưng.

Khẽ cắn răng, thoáng một cái, tiến vào trong vòng vây, ít nhất tốt hơn nhiều so với đối mặt với nam nhân đang cuồng bạo khát máu này.

Khinh khí cầu treo cao ở trên đỉnh chóp Hàn Sơn, Noãn Noãn liếc mắt nhìn, xác định độ cao, một chiêu đánh tan binh sĩ vây quanh, kéo Mộ Dung Thánh Khuynh một cái, tung người nhảy lên khinh khí cầu.

Khí cầu phun ra ngọn lửa khiến cho tất cả binh lính sững sờ, trong lúc bọn hắn đang ngây ngẩn, mấy ám vệ còn sống sót cũng đã thành công nhảy lên khinh khí cầu.

“Bắn tên!” Có người hô, trong nháy mắt, đội tên xếp thành một hàng, hướng về phía này chuẩn bị bắn.

Mộ Dung Thánh Khuynh hô nhỏ một tiếng: “Làm thế nào? Ngộ nhỡ bắn tên chúng ta…”

Noãn Noãn cũng cắn môi, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám người đông nghẹt dưới đất, nhỏ giọng nói: “Một hồi nghe ta, đếm đến một hai ba liền nhảy!”

Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Mộ Dung Thánh Ly ngước mắt nhìn hỏa cầu trên đỉnh đầu, con ngươi phun ra hồng quang chói mắt.

“Chuẩn bị…” Mộ Dung Thánh Ly giơ tay lên, tất cả binh lính chuyển mắt nhìn về phía hắn.

Gân xanh trên trán nổi lên, tay Mộ Dung Thánh Ly nâng lên chậm chạp không hạ xuống.

“Gia, nhanh lên một chút, nếu không sẽ không kịp!” Mắt thấy hỏa cầu càng ngày càng xa, Hàn Ngọc nhỏ giọng hô.

Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng cười cười, lắc đầu một cái, trực tiếp xoay người đi vào lều ở một bên.

Trông thấy năm thi thể nằm trên giường, Mộ Dung Thánh Ly mắt sắc hoàn toàn lạnh lẽo, cảm giác bị một người hoàn toàn phải bội vứt bỏ, khiến hắn đau tận xương cốt. Trước đó một khắc, hắn vẫn không thể nhẫn tâm thương tổn nàng, nhưng nàng lại…

“Gia…” Hàn Ngọc nhỏ giọng đứng ở sau lưng hắn.

“Hàn Ngọc, sai người chôn cất thi thể bọn họ, an trí thỏa đáng người nhà của họ!” Mộ Dung Thánh Ly cúi đầu mở miệng, nặng nề xoay người, từng bước từng bước đi ta khỏi lều trại.

Hàn Ngọc đột nhiên theo tới, lạnh lùng nói: “Gia, vừa rồi rõ ràng gia có thể… Chẳng lẽ gia vẫn còn có tình cảm với Long cô nương sao? Nàng phản bội gia như vậy…”

Mộ Dung Thánh Ly không nói lời nào, chỉ từng bước từng bước nặng nề đi vào lều.

Bi thương đến chết tâm! Mộ Dung Thánh Ly chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Trên khinh khí cầu, Noãn Noãn đã cùng Mộ Dung Thánh Khuynh làm xong công tác chuẩn bị nhảy xuống.

Ánh lửa phía dưới càng ngày càng xa, chân mày Noãn Noãn cũng càng ngày càng nhíu chặt.

“Noãn Noãn, lão Thất hắn…” Mộ Dung Thánh Khuynh hình như cũng hiểu rõ, chuyển mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn trong ánh lửa.

“Ta thà bị hắn ta bắn tên!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, con ngươi băng lãnh nhìn ánh lửa ngút trời thật lâu.

Thân là sát thủ, chưa bao giờ hiểu được hai chữ đau lòng, nhưng lạnh lẽo ở đáy lòng là cái gì? Noãn Noãn nắm chặt dây thừng, đột nhiên châm chọc cười một tiếng.

Mộ Dung Thánh Khuynh cũng không nói gì nữa, hai người chỉ là mặc cho khinh khí cầu bay xuống chân núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.