Nhắc lại Vương Nhất Thu sau khi từ biệt Thiếu Hoa, chàng phóng ngựa trở về vùng Tây Giang, trên đường đi nhất Thu thấy quân triều đình kéo đi trùng trùng, gươm đao tua tủa mười phần dũng mãnh. Nhất Thu ngạc nhiên không hiểu triều đình điều quân vào mặt trận nào, nghĩ đến nghĩa đệ Lý Thiếu Hoa chàng lo lắng không hiểu có phải nhà Tống định xua quân tràn về phương Nam, Nhất Thu định hỏi thăm nhưng việc quân cơ có khi bị khép tội do thám cho địch. Chàng vào một tửu quán, dân chúng nhốn nháo vì thấy triều đình động binh, ai cũng nơm nộp lo sợ chiến tranh. Gương mặt chủ quán chảy dài, lão sợ rồi đây công việc làm ăn sẽ không còn được trôi chảy nữa.
Nhất Thu gọi thức ăn, tiểu nhị bước tới lắc đầu:
- CÓ còn gì đâu đám lính vét sạch cả rồi công tử ơi !
Đột nhiên một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Nhất Thu, kèm theo tiếng nói :
- Huynh đài, ta đến từ sớm nên còn hủ rượu thịt mời huynh đài cùng thưởng thức Nhất Thu quay lại thấy một người ngoại tứ tuần ăn mặc sang trọng nhưng sắc diện hơi u ám, hình như ông ta lấy rượu để quên đâu. Tự dưng Nhất Thu có cảm tình với con người có vẻ yếu thế phía sau mình, không câu nệ Nhất Thu gật đầu :
- Đa tạ hảo ý, tại hạ ngồi trên lưng ngựa một ngày một đêm, cái đói đang hành hạ xốn sang, Đại hán nhìn Nhất Thu nói một câu lửng lơ:
- Trên đời này cũng có người quên ăn quên ngủ như ta. Hay! Hay lắm! tiểu nhị đem thêm rượu thịt cho ta Tiểu đon đả bưng ra, hắn nhìn Nhất Thu cười :
- Công Tử thứ lỗi, Kim đại gia đặt rượu thịt từ sáng sớm Nhất Thu khẽ hừ lên một tiếng, đại hán rói rượu vào chung đưa lên:
- Tại hạ là Kim Văn Lượng uống mừng cuộc sơ kiến.
Nhất Thu nâng chung:
- Tại hạ họ Vương tên Nhất Thu, xin chúc mừng Kim đa gia.
Đang nâng chung rượu lên bất chợt tay hơi khứng lại khi nghe Nhất Thu tự xưng tên họ. Kim Văn Lượng lấy lại vẻ thản nhiên rất nhanh. cả hai cạn chung Nhất Thu hỏi:
- Kim đại gia có biết quân lính triều đình đi đâu mà ầm ầm long trời lở đất vậy?
Kim Văn Lượng khẽ nói:
- Đương kim hoàng đế sợ ngai vàng lung lay nên phái hai mươi quân lính chia làm hai mũi. Một hướng về Quảng Đông, Quảng Tây đánh đuổi quân ngoại xâm đã dám cả gan chiếm của Tống triều tám châu. Mũi thứ hai hướng về Mã Yên sơn đánh dẹp loạn quân do cựu thần nhà Đường là Kiều Tôn Dung thống lãnh. Phen này đích thân nguyên soái Tống Địch Thanh xuất chinh thật là Trời long đất lỡ.
Nhất Thu cả mừng, nếu đúng như Kim Văn Lượng nói phen này Bức Vương và bè cánh lo chống đỡ quân lính triều đình cái bang sẽ được giảm áp lực. Nhân cơ hội này cùng với Thiếu Hoa đánh thốc lên Ma Phong Lãnh nhất định đắc thắng. Cao hứng Nhất Thu tự châm rượu vào chung rồi nói:
- Kim đại gia, hãy uống mừng cuộc xuất chinh này.
Kim Văn Lượng hờ hững:
- Chiến tranh, chết chóc, tang tóc, Nhất tướng công thành vạn cốt khô, có gì khiến Vương huynh đài cao hứng?
Nhất Thu không ngờ Kim Văn Lượng ưa lý sự đến thế, chàng mỉm cười :
- ĐÓ là cái giá phải trả, nếu ngoại quân xâm chiếm tám châu, mà chiếm tám tỉnh, Kiều Tôn Dung kéo quân về kinh thành tang tóc, chết chóc sẽ kể sao xiết! Như Thế không đáng uống mừng ư?
Bên ngoài, quân lính triều đình bắt đầu chuyển động, những người lính như những chiếc chân của con rết khổng lồ tiến về miến Lưỡng Quảng. Khi cảnh vật trở nên yên tỉnh, Kim Văn Lượng sửa lại trang phục nét mặt nghiêm trang - Đệ tử bốn túi cái bang xin ra mắt tân bang chủ Vương Nhất Thu Nhất Thu muốn bật ngứa trên ghế, chàng trố mắt nhìn Kim Văn Lượng:
- Kim đại gia đừng đùa như vậy, không nên Kim Văn Lượng khẽ cúi đầu :
- Chuyện dài dòng, xin bang chủ theo thuốc hạ về phân đà thuộc hạ sẽ kể lại cặn kẽ:
RÕ ràng là Kim Văn Lượng nói thật chẳng phải chơi, Nhất Thu gật đầu, cả hai sánh bước đi về một dinh thự nguy nga. Nhìn thấy ngôi nhà lộng lẫy Nhất Thu lại càng ngạc nhiên vì các đệ tử Cái bang từ bang chúng đến bang chủ đều ăn ngủ đầu đường xó chợ làm gì có một dinh thự cao sang đến thế. Hiểu ý Nhất Thu nhưng Kim Văn Lượng vẫn giữ im lặng đầy tôn kính.
Khi Nhất Thu và Văn Lượng yên vị, chàng vẫn giữ thái độ chờ đợi sự giải thích.
Giọng Kim Văn Lượng trang trọng:
- Thưa bang chủ, ngài có nghe việc Trương bang chủ lần đầu tiên làm lễ mừng thượng thọ? giữa khi quan khách đến chúc mừng đông đảo đột nhiên có một vị khách không mời cũng đến, thuộc hạ của hắn dùng mê hồn hương và tà thuật khống chế toàn thể chủ khách ăn mừng thượng thọ, Trương bang chủ và Đồng Tửu tiền bối công lực thâm hậu nên còn tại toạ được nhưng cuôl cùng cả hai vị cũng bị đánh bại, Đông Tửu tiền bối bị hôn mê tại chỗ, Trương bang chủ tuy bị nội thương nặng vẫn cố ôm Đông tiền bối thoát ra khỏi vòng vây, người chạy về phân đà Lạc Dương nhưng ở đây cũng bị kẻ địch không rõ thuộc môn phái nào đánh tan cùng đường ôm Đông tiền bối chạy lên thiếu Lâm tự, tại đây Đông tiền bối trút hơi thở cuối cùng, kết thúc cuộc đời ngang dọc của một bật kỳ hiệp trong thiên hạ. Mặc dù đại sư phương trượng dùng nội công phật gia cố cứu nội thương Trương bang chủ nhưng thương thế quá nặng, lại thêm buồn phiền về chuyện cái bang tan rã, người bạn thân thiết duy nhất không còn nữa. Nhìn qua lại Trương bang chủ thấy không còn ai đủ tài năng đức độ để khôi phục Cái bang, người nhớ đến đứa con trai của vị cố tri đã mất tức Nam Tử Kiến Vương Tử Dung, Trương bang chủ viết thư nhờ phương trượng đại sư tìm tân bang chủ đã được nêu tên trong di thư nhưng gần hai năm qua, Thiếu Lâm phương trượng và đệ tử cái bang còn lại mặc dù đã cố gắng đi tìm vẫn không thấy tông tích tân bang chủ, tình cờ hôm nay thuộc hạ nhờ duyên đã gặp người, Cái bang từ nay có người chèo chống. Đả cẩu bổng hiện còn trên Thiếu Lâm tự, xin bang chủ định ngày triệu tập đệ tử các phân đàn để định ngày làm lễ đăng quang Nhất Thu bàng hoàng nghe Kim Văn Lượng nói. Chàng than:
- Thế là Trương bang chủ không còn nữa, Cái bang đã mất một trong những vị bang chủ lỗi lạc nhất. Đáng hận thay!
văn Lượng kính cẩn gật đầu. chợt Nhất Thu hỏi:
- Cái bang có hai phái sạch và rách. Chẳng lẽ Kim trrưởnglão thuộc phái sạch.
Văn Lượng khoanh tay thưa:
- Địch nhân săn diệt Cái bang dữ dội. muốn tiếp tức hoạt động để tìm tân bang chủ thuộc hạ cùng bang chúng phải cải trang trong lốt như thế này mới qua mắt được bọn chúng. Bây giờ bang chủ tính sao?
Nhất Thu tỏ vẻ nghĩ ngợi rồi nói :
- Di thư tương bang chủ để lại quyết phải thi hành, những người kế vị Trương bang chủ phải là người tài đức, tại hạ tự cảm thấy không đảm đương nổi trọng trách đó, hơn nữa đại trưởng lão Vi Bất Ngã hiện đang thất tung, tại hạ cố tìm Vi đại trưởng lão, chỉ có đại trưởng lão mới là người thực sự xứng đáng kế vị trương bang chủ Kim Văn Lượng quì xuống:
- Xin bang chủ hãy nghĩ lại, di thư đã được phổ biến trong toàn bang chúng. Khi trước bang chủ cũng đã sát cánh với Cái bang tiêu diệt bang Hồng Bào, trong tâm tưởng toàn thể đệ tử Cái bang đã hân hoan thực hiện di thư của cố bang chủ. Xin người vì đại cuộc đừng từ chối Nhất Thu vội đỡ Kim Văn Lượng lên:
- Kim trưởng lão đường làm thế, tại hạ còn quá non nớt nhưng quyết sát cánh cùng Cái bang tiêu diệt bọn Bức Vương để Cái bang lại được hưng thịnh để khỏi phụ lòng Trương bang chủ. Xin đừng nhắc đến chuyện kế vị Kim Văn Lượng vẫn quì, thưa:
- Nếu bang chủ không chấp nhận ngôi bang chủ, thuộc hạ quyết đội di thư quì mãi thế này.
Nhất Thu lung túng trước sự cương quyết của Kim trưởng lão, chàng thở dài gật đầu :
- Thôi được, tại hạ tạm thuận theo di thư của trương bang chủ, khi nào Vi đại trưởng lão trở về, kẻ thù đã bị đánh tan, ngôi bang chủ sẽ được đại hội cái bang quyết định Ngay bây giờ tại hạ muốn về Thiếu Lâm Tự thăm mộ Trương bang chủ sau đó chúng ta sẽ đến Ma Phong Lãnh rữa hận .
- Thuộc hạ thỉnh ý bang chủ Trên đường đến Lạc Dương có hai con tuấn mã phóng như bay như biến. trên lưng tuấn mã là một đôi nam nữ Vô cùng tuấn nhã. họ phi ngựa đến bên một con sông rất rộng, gió mạnh mặt sông nổi sóng, tiếng sóng vỗ vào bờ rì rào. Chàng thư sinh hỏi :
- Kiều tỷ tỷ sông này là sông gì?
- Đây là hàn Giang, một nhánh của sông Dương Tử Miệng nói, mắt cô gái họ Kiều ngóng nhìn trên sông, hy vọng có một con đò ngang giúp hai người qua bên kia sông. mặt sông chỗ này xa thị trấn nên vắng lặng không bóng một con đò. CÔ gái họ Kiều nói:
- CÓ lẽ chúng ta phải vào thị trấn mới qua bên kia sông được .
Thư sinh tỏ vẻ vui mừng:
- Hay lắm, chúng ta hãy đến một tửu lầu sang nhất ăn một bữa, tiểu đệ ở mãi trên núi chẳng biết thế nào là phố thị Kiều cô nương mỉm cười. Tiếng vó ngựa lại khua dồn. Thay vì đưa chàng thư sinh đến tửu lầu, cô gái họ Kiều lại gò cương trước một đám động đang bu quanh một người đang mãi võ. Thư sinh ngạc nhiên hỏi:
- Tỷ tỷ mấy miếng võ tầm thường ấy có gì đáng để coi?
CÔ gái họ Kiều lắc đầu:
- Không phải ta coi múa võ, nơi này đông người nhất định bán được ngựa.
- Sao? Tỷ tỷ đem bán ngựa? Rồi lấy gì đi?
- Không có đò nào chở ngựa qua sông, qua bên kia chúng ta sẽ mua ngựa khác Kiều cô nương nhảy xuống ngựa, nàng nắm cương dắt nó đi một vòng, cất tiếng:
- Ngựa quý, ngày chạy ngàn dặm mời chư vị mua giúp Đám người đang coi mãi võ, bỗng thấy một thiếu nữ Vô cùng xinh đẹp rao bán ngựa đều tranh nhau mua. Ngay lúc ấy có một chàng công tử bước tới giơ tay vẹt đám đông, hai người đi theo nói lớn:
- Dang ra, Mã công tử muốn mua con ngựa này.
Mọi người tự động dán ra như gặp phải hung thần. Chàng công tử tươi cười lại bên cô gái họ Kiều:
- Bổn công tử muốn mua cả người lẫn ngựa. Mỹ nhân có ưng không?
CÔ gái họ Kiều bình tĩnh:
- Xin công tử đừng cợt nhã, nếu muốn mua ngựa một con mười lượng, hai con gấp đôi - Bổn công tử mua tất cả, nàng để cho ta, gã tú tài kia cho Mã tiểu muội. Bây đâu đưa người và ngựa về phủ Hai tên gia nhân xông vào định bắt cô gái họ Kiều, chàng thư sinh ngồi trên ngựa cả giận:
- Hay cho các ngươi làm càn.
Dứt lời chàng ta há đôi môi mọng như con gái thổi ra một luồng hàn khí về phía hai tên gia nhân, vừa chạm phải luồng khí lạnh chúng rùng mình bước giật lùi. Mã công tử cả giận nạt:
- ĐỒ ăn hại đối phó với một tên thư sinh cũng không xong. Hãy coi thần lực của ta Mã công tử thét lên một tiếng xuống tấn, hắn chưa kịp xuất thủ đã bị cô gái họ Kiều tuy đứng cách xa hắn cả trượng nhưng nàng chỉ khẽ vung tay Mã công tử đãđứng ngay ra như trời chồng. CÔ gái họ Kiều nhảy lên lưng ngựa nói :
- Ly Cơ chúng ta đi thôi .
Chàng thư sinh được gọi là Ly Cơ giật dây cương hai con ngựa phóng đi nước kiệu.
Đột nhiên có tiếng reo hò phía sau. Ly Cơ quay lại thấy một toán quân lính binh khí sáng ngời đang đuổi theo, nàng thất kinh:
- Kiều tỷ tỷ, có quân linh đuổi theo chúng ta.
Không muốn rày rà cô gái họ Kiều thúc ngựa phóng tới nhưng đầu kia một toán binh mã chặn lối. Ly Cơ cười gằn nói:
- Tỷ tỷ! Bọn chúng đã muốn thế chi bằng đánh cho chúng một trận thất điên bát đảo CÔ gái họ Kiều còn phân vân chợt bên tai như tiếng nói :
- Kiều muội, hãy bỏ ngựa đi theo ta.
CÔ gái họ Kiều nhìn về phía tiếng nói phát ra thấy một trung niên tú sĩ đang vẫy tay gọi mình, cô vui mừng gọi :
- Quách đại ca, tiểu muội tới ngay. Ly Cơ! Mau bỏ ngựa cô gái họ Kiều cùng Ly Cơ dùng khinh công đuổi theo trung niên họ Quách. Cả ba chạy như gió cuốn về phía bờ sông. người họ quách hú lên một tiếng một chiếc thuyền lớn tắp ngay vào bờ, cả ba nhảy xuống vị họ Quách cầm bơi chèo vận nội công xài như máy, chiếc thuyền lướt trên mặt nước rẽ ra giữa dòng sông vừa khi ấy đám quân lính đuổi tới, chúng bắn tên theo như mưa bấc nhưng tất cả đề rơi xuống sông. Khi đã ở vị trí an toàn trung niên họ Quách cả cười:
- Kiều Ngọc Nữ, năm tháng có qua nhưng hiền muội không thay đổi chút nào.
Phải, cô gái họ Kiều chính là nữ hiệp Kiều Ngọc Nữ, nàng chỉ vị trung niên nói với Ly Cơ:
- Đây là Quách Trường Giang đại ca, vị này là Kiều Ly Cơ, ái nữ của chúa tể Mã Yên Sơn.
Ba người vào ngồi trong khoang thuyền, Trường Giang nhìn Ngọc Nữ chợt hỏi :
- Hình như hiền muội chưa gặp Nhất Thu .
Ngọc Nữ cúi mặt lắc đầu. Trường Giang nói:
- Ngu huynh rời sông Vị khắp nơi cũng hai mục đích. một đi tìm Nhất Thu hai nghe ngóng số phận Cái bang đi về đâu từ khi Trương bang chủ tuyệt tích Ngọc Nữ chỉ Ly Cơ nói:
- Tiểu muội cứu được Ly Cơ khi đoàn bảo tiêu bị những người của Bức Vương đuổi theo tiêu diệt.
Quách Trường Giang chú ý đến điều Ngọc Nữ vừa nói, chàng hỏi :
- Tại sao bọn chúng lại muốn diệt đoàn bảo tiêu - Chỉ vì có một vị thiếu hiệp tên là Lý Thiếu Hoa yêu cầu Nam Hải tiêu cục hộ tống Vi trưởng lão vềtrườngAn.
Quách Trường Giang sửng sốt:
- Tại sao Lý Thiếu Hoa lại muốn đưa Vi trưởng lão về Trường An? Vị thiếu hiệp đó là gì của Cái bang?
- Thiếu Hoa không là gì của Cái bang nhưng lại là nghĩa đệ của Vương đại ca. Chính Lý đệ nói vậy với tiểu muội, cả Lý Cơ cũng nói thế nhưng dọc đường Thiếu Hoa đột nhiên bỏ đoàn bảo tiêu để đi cứu một người. Người nào mà đối với Thiếu Hoa quan trọng đến thế? Tiểu muội có nghĩ đến Vương đại ca nhưng rồi lại không tin vì bản lãnh võ công của đại ca là bất khả xâm phạm, không gì có thể gây thương tích cho chàng.
Quách Trường Giang cau mày, vị đại hiệp nhìn ra mặt sông tỏ suy nghĩ dữ dội. ông chợt nói:
- Theo ngu huynh, chính Thiếu Hoa đi cứu Nhất Thu, võ công Nhất Thu dù cao đến đâu cũng không tránh khỏi cạm bẫy. Ta rất mong thiếu Hoa thành công Nghe Quách Trường Giang nói thế, đến lượt Ly Cơ lo lắng:
- Hôm đó con hắc điêu mang về một chiếc lưới, Lý đại ca nói cái lưới ấy là của bọn quái nhân biết bay và Thiếu Hoa quả quyết một người thân đang bị tại nạn vì điều khiển được hắc điêu chỉ có hai người Thiếu Hoa và một người nữa Bây giờ cơn lo lắng chia đều cho ba người . Quách Trường Giang hỏi :
- Muội muội và Ly Cơ cô nương định về đâu bây giờ - Nuôi định về Trường An xem Nhất Thu đã về đó chưa?
Quách Trường Giang nhìn Ly Cơ như ngầm hỏi ý Ngọc Nữ, nàng gật đầu. Trường Giangtiếtlộ:
- Ngu huynh có lên Thiếu Lâm tự thăm Thiếu Lâm phương trượng và được báo một lúc vừa tin buồn lẫn tin vui.
Ngọc Nữ chờ đợi, nàng thăm dò:
- Những tin ấy có liên quan gì đến chúng ta không?
- Có, một phần liên quan đến tiểu muội. Tin thứ nhất là Trương bang chủ và Đông Tửu tiền bối đã tạ thế ngay trên chùa Thiếu Lâm. Cả hai vừa bị ngộ độc vừa bị nội thương nặng nề nên đã lìa trần. Trước khi chết Trương bang chủ có lập một di thư trao di thư và đả cẩu bổng trao vị bang chủ kế vị .
Kiều Ngọc Nữ mau miệng:
- Đại hiệp có phải di thư bang chủ truyền ngôi cho Vi trưởng lão không?
Quách Trường Giang nhìn hai cô gái mỉm cười, chàng lắc đầu chậm chạp tiếp:
- Không ai trong tám vị trưởng lão được Trương bang chủ viết di thư truyền ngôi.
Người được Trương bang chủ kén chọn là một nhân vật trẻ tuổi, võ công xuất chúng, chính là Vương Nhất Thu Kiều Ngọc Nữ ngồi ngây ra, nàng đưa tay lên mặt bất chợt bật khóc. Quách Trường Giangluốngcuốngnăn nỉ:
Ngọc Nữ lại càng khóc lơn hơn. cố nén xúc động nàng nói:
- Chưa lên làm bang chủ đã cố ý tránh né không gặp mặt tiểu muội gần hai năm nay.
Bây giờ đường đường là bang chủ của một bang nổi tiếng bậc nhất Trung Nguyên khoảng cách lại càng vời vợi. Phen này tiểu muội trở về An Thiên sơn không bao giờ xuồng núi nữa.
Quách Trường Giang bật cười:
- Nhất Thu cố tranh né hiền muội là do có nỗi khổ trong lòng, với thời gian nỗi khổ ấy sẽ vơi đi Nhất Thu sẽ tìm đến hiền muội. Ngôi bang chủ cái bang không phải là một việc thú vị đối với Nhất Thu, hiền muội không cần thiết phải về trường An nữa. Sau này có dịp hãy đến Thiếu Lâm tự thắp cho trương bang chủ cây nhang là đủ. Sanh tiền bang chủ rất thương mến Nhất Thu, Thanh Thanh và hiền muội.
Mủi lòng Ngọc Nữ lại bật lên khóc. Quách Trường Giang mặc cho cơn xúc động của Ngọc Nữ dâng cao, chàng ra sau lái thuyền ra lệnh cho gia nhân đổi hướng xuôi về Dương Tử Giang, bắt qua Động Đình hồ, từ đó Quách Trường Giang và hai cô gái họ Kiều bỏ thuyền hướng về Tràng Sa, lưu lại đó một đêm họ mua ngựa rong ruổi đến thẳng Tây Giang. Đi đến đâu cũng nghe tin Vương Nhất Thu vừa chấp pháp ngôi bang chủ cai bang bên cạnh cái tin quân lính đánh tan đạo quân mưu phản trên Mã Yên Sơn. Kiều Tôn Dung bị bắt giải về triều đình, đại công tử Kiều Tôn Cường tử trận . Nghe tin này Kiều Ly Cơ nhào ra mặt đất khóc rưng rức. Ba người lưu lại thị trấn bên Giang Tây một đêm. Quách Trường Giang nói:
- Chúng ta không thể đi khắp nơi tìm nhất Thu . Cái bang với tân bang chủ đang trỗi dậy, chúng ta phải tìm cách liên lạc với đệ tử cái bang mới mong tìm đến vị bang chủ của họ được.
Ý kiến của Quách Tràng Giang rất chính xác. Chẳng bao lâu Trường Giang bắt liên lạc được với phân đà Cốc Dương, vị trưởng lão họ Cốc cho biết bang chủ đã thống lãnh quần hùng kéo lên Mã Phong Lãnh hỏi tội Bức Vương, Quách Trường Giang nổi máu hào hùng, Từ khi Tiền Mạch LỘ chết, mất đi người hồng nhan tri kỷ chàng không còn lưu ngoài giang hồ, nhưng bây giờ người nghĩa đệ đã lên làm bang chủ Cái bang đang lực lượng lên đánh phá Ma Phong Lãnh. Không lên giúp tân bang chủ Vương Nhất Thu thì còn dịp may nào khác động thủ cho dán gân cốt? Quách Trường Giang nói với Ngọc Nữ:
- Hiền muội, ngu huynh nhất định lập công mừng Nhất Thu và hiền muội, nếu hiền muội chậm chân bang chủ sẽ thiếu một đại cao thủ trợ lực, có phải thế không Ly Cơ cô nương?