Độc Hồ Điệp

Chương 34: Tam Tuyệt đạo nhân



Cừu nhân đã ở ngay trước mắt, Hoàng Thiên Vũ đời nào chịu bỏ qua, chàng cũng liền tung người xuyên mái nhà lao theo, miệng quát lớn :

- Lão tặc, ngươi chạy đi đâu?

Trước lều là một vùng lau sậy um tùm cao quá đầu người tiếp liền nhau như biển, chỉ nháy mắt Bạch phát lão nhân đã lao vào đó mất hút.

Trong lều, Tiểu Xảo kéo áo che sơ sài khuôn ngực lõa lồ, rồi bất ngờ vùng dậy lao ra khỏi lều về phía bờ sông.

Hoàng Thiên Vũ bị mất hút bóng đối phương, đang giẫm chân tức tối thì thấy Tiểu Xảo lao ra, liền chặn lại.

Hồ Điệp cô nương đuổi theo sát gót, vung tay lên...

Tiểu Xảo kêu lên một tiếng ngã khuỵu xuống.

Hoàng Thiên Vũ bước lại gần nói :

- Thì ra cô ta chính là Tiểu Xảo, nữ nhi của Đỗ quả phụ. Cả hai mẹ con hôm ấy đều giả chết phải không?

Tiểu Xảo không đáp.

Hoàng Thiên Vũ lại hỏi :

- Cô là thê tử của Lam Thạch Sinh?

Tiểu Xảo rít lên :

- Rồi sẽ có lúc ta sẽ băm nát thây ngươi!

Hoàng Thiên Vũ cười nói :

- Đến lúc này mà cô vẫn còn ngoan cố như vậy sao? Giữa chúng ta không thù không oán, thế mà cả hai vợ chồng cô lẫn mẹ cô bán mạng cho Bạch phát lão nhân thực hiện âm mưu thâm độc của hắn hãm hại bổn nhân, đương nhiên phải gánh chịu hậu quả, còn trách ai chứ?

Tiểu Xảo nghiến răng nói :

- Chỉ cần ta còn sống, thế nào cũng có lúc giết ngươi!

- Chỉ e rằng cô không còn cơ hội nào đâu. Làm sao cả mẹ cô lẫn trượng phu cô, cả chính bản thân cô nữa bán mình cho lão quái vật đó, thế mà hắn không mảy may thương xót trước số phận thảm thương của các người, lại còn định giở trò đồi bại với cô...

Tiểu Xảo im lặng không nói gì, đỏ mặt lên.

Hoàng Thiên Vũ nói :

- Bây giờ cô hãy trả lời mấy vấn đề, hy vọng cô thành thực... câu thứ nhất: Bạch phát lão nhân đó là ai?

Tiểu Xảo nói :

- Ta sẽ không hé răng nói một lời nào đâu!

Hoàng Thiên Vũ nghiêm giọng :

- Cô vẫn không chịu tỉnh ngộ, tiếp tục bán rẻ sinh mạng mình cho tên quỷ dâm ác đó hay sao?

Giọng cô ta đầy thù hận :

- Không! Ta chỉ hy vọng lão ta làm ngươi thân bại danh liệt, bị giang hồ phỉ nhổ mà chết dần chết mòn trong nhục nhã, đền tội cho mẫu thân và trượng phu của ta.

Hồ Điệp cô nương nói :

- Cô nên biết rằng Kình Thiên Kiếm không cố ý giết mẹ cô, cái chết đó trực tiếp do lão quái vật đó gây ra. Còn trượng phu cô không có oán cừu gì với Kình Thiên Kiếm, thế mà chỉ vì một kho báu huyền hoặc nào đó mà cam tâm bán mạng cho đối phương thực hiện âm mưu hết sức thâm độc để hãm hại Kình Thiên Kiếm, đương nhiên phải gánh chịu hậu quả. Còn ngay như cô vừa rồi suýt bị hắn hãm hại...

Tiểu Xảo không nói gì.

Hồ Điệp cô nương dừng một lúc lại tiếp :

- Bây giờ cô có muốn không trả lời Kình Thiên Kiếm cũng không được. Cho cô biết rằng đừng hy vọng lão quái vật đó chạm vào một cọng lông chân của Hoàng đại hiệp. Bây giờ tuy hắn chạy thoát nhưng cũng đang nằm trong tay chúng ta thôi. Cô không nói thì chính hắn cũng sẽ nói! Thời gian chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Tiểu Xảo vẫn im lặng.

Hồ Điệp cô nương lại nói :

- Ta có cách bắt buộc cô phải nói nhưng niệm tình chúng ta đều là nữ nhân, vì thế ta không muốn dùng thủ đoạn tàn khốc đối với cô. Hãy suy xét cho kỹ.

Tiểu Xảo ngập ngừng hỏi :

- Các ngươi... sẽ không phế võ công của ta chứ?

Hoàng Thiên Vũ đáp :

- Tại hạ xin lấy danh dự của Kình Thiên Kiếm hứa sẽ không phế võ công của cô nương.

Tiểu Xảo trầm ngâm một lúc rồi nói :

- Thôi được, tôi sẽ nói. Lão nhân đó mang mặt nạ hóa trang, đó không phải là diện mạo thật của lão ta đâu!

Hoàng Thiên Vũ “à” một tiếng hỏi :

- Vậy lão là ai?

Tiểu Xảo nói :

- Người đó là...

Tới đó, cô ta chợt rú lên một tiếng, người giật nảy lên, mắt trợn trừng, miệng hớp một cái rồi nằm bất động!

Biến cố bất ngờ và đột ngột đến nỗi cả Hoàng Thiên Vũ và Hồ Điệp cô nương cùng giật nảy mình.

Hoàng Thiên Vũ đứng bật dậy lên quát :

- Ai?

Một bóng đen lao rất nhanh về phía khu rừng mé tây bắc, đương nhiên đó chính là Bạch phát lão nhân vừa hạ sát thủ không cho Tiểu Xảo tiết lộ lai lịch của mình.

Hoàng Thiên Vũ không cần suy nghĩ phi thân đuổi theo.

Hồ Điệp cô nương cũng bỏ mặc thi thể Tiểu Xảo lao theo Hoàng Thiên Vũ.

* * * * *

Trời sáng dần...

Bạch phát lão nhân cứ chạy một mạch tới tận Lạc Dương, nhưng không vào thành mà nhằm hướng Bắc Mang sơn.

Hoàng Thiên Vũ và Hồ Điệp cô nương vận hết sức thân pháp truy đuổi nhưng không sao rút ngắn được cự ly, vẫn cách hơn tám trượng như khi xuất phát.

Tuy nhiên lúc này trời đã sáng, Bạch phát lão nhân không thể tàng hình được, hai người tin rằng việc bắt được đối phương chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Bạch phát lão nhân rời đường cái chạy vào Quỷ khâu.

Cự ly được rút ngắn lại chỉ còn năm sáu trượng.

Hồ Điệp cô nương theo sát sau lưng Hoàng Thiên Vũ, vừa chạy vừa nói :

- Vũ đại ca! Khu mộ địa này địa thế rất hiểm, có nhiều ngôi mộ như những cung điện ngầm dưới đất với cơ quan mở cửa bí mật, phải chú ý nếu không lão quái vật biến vào một ngôi cổ mộ như vậy thì mất cả tháng cũng chưa chắc tìm được đâu!

Hoàng Thiên Vũ đáp :

- Yên tâm đi, lần này thì hắn mọc cánh cũng không thoát được!

Khu mộ địa cả mấy trăm mẫu đã hiện ra trước mắt...

Khoảng cách gần thêm chút nữa, chỉ còn bốn năm trượng...

Hoàng Thiên Vũ ấn tay vào chuôi kiếm quát lên :

- Dừng lại! Nếu không đừng trách bổn nhân xuất thủ từ phía sau!

Hồ Điệp cô nương nói :

- Đối với loại chuột này thì cần gì đến quy củ? Vũ đại ca! Để muội thu thập hắn cho!

Dứt lời giương tay lên.

Bạch phát lão nhân vẫn cắm đầu chạy.

Đột nhiên từ sau một ngôi mộ địa có bốn người lao ra chận ngay trước mặt Hoàng Thiên Vũ và Hồ Điệp cô nương quát :

- Đứng lại!

Đồng thời vung tay lên, bốn chưởng phân biệt nhằm vào Hoàng Thiên Vũ và Hồ Điệp cô nương.

Cả hai đành ghìm mình lại nhảy sang bên tránh chưởng.

Bạch phát lão nhân nhảy mấy bước rồi khuất đi sau những ngôi mộ.

Hoàng Thiên Vũ giận đến nỗi cả người run lên, trừng mắt nhìn bốn tên vừa xuất chưởng chặn mình quát :

- Thật là không biết sống chết! Trước hết bổn nhân dọn các ngươi đã rồi sẽ nói...

Dứt lời rút phắt kiếm ra.

Hai mắt chàng đỏ ngầu đầy sát cơ, xem chừng lần này thì xảy ra án mạng chứ chẳng nghi.

Vừa lúc ấy thì từ sau những ngôi mộ hiện ra hơn hai chục người, trường kiếm lăm lăm trong tay vây lấy hai người.

Bấy giờ Hoàng Thiên Vũ mới nhận ra tất cả đều bận trang phục của Võ minh, trong số đó có không ít người nằm trong đội Cấm Vệ trước đây từng phục vụ dưới quyền mình.

Chàng thầm nghĩ: “Nếu hôm nay mà không bắt được Bạch phát lão nhân để kết thúc vụ án như lời hứa với Đồ gia trang chủ thì mình vĩnh viễn chịu hàm oan. Cho dù có phải đổ máu cũng phải phá vây đuổi bắt cho được lão quái vật đó”.

Ý đã quyết, chàng cầm chắc kiếm hướng sang tên cầm đầu toán võ sĩ nói :

- Phùng phó lãnh đội! Tại hạ đang truy bắt tên chủ mưu gây nên vụ án ở Đăng Phong để minh oan cho mình. Vì đây là cơ hội cuối cùng không thể để địch nhân tẩu thoát, nếu các vị không chịu nhường đường, tại hạ đành phải hạ sát thủ đấy.

Tên Phó lãnh đội Cấm Vệ của Võ minh lên là Phùng Căn, trước đây khi chàng là Lãnh đội thì hắn là trợ thủ của chàng nên thừa biết Kình Thiên Kiếm đáng sợ thế nào.

Nay nghe nói thế, hắn chưa kịp trả lời thì có hai người gồm một lão nhân và một hán tử mặt trùm kín từ sau một ngôi mộ bước ra.

Hoàng Thiên Vũ chột dạ nghĩ thầm: “Thì ra còn có cả Trưởng lão Võ minh nữa! Xem ra tình hình có vẻ nghiêm trọng đây. Tên trùm kín mặt kia là ai? Trong Võ minh sao lại có người trùm đầu bịt mặt như thế?”

Nguyên lão nhân đó không phải ai khác, chính là Vũ Văn Tần, từng có lần ra lệnh cho Quách Trung động thủ với Hoàng Thiên Vũ.

Vũ Văn Tần cùng Trưởng lão đầu tọa Giang Thượng Hàn thao túng toàn bộ Hội đồng Trưởng lão, rất có thế lực trong Võ minh, thậm chí cả Minh chủ nhiều khi cũng phải tuân thủ quyết định của hai người này.

Ngay từ khi sư phụ chàng còn là Minh chủ, Giang Thượng Hàn và Vũ Văn Tần vốn không có thiện ý với Hoàng Thiên Vũ, huống chi nay chàng không còn là Lãnh đội Cấm Vệ, lại là tội phạm của Võ minh nữa, lão ta đâu cần khách khí?

Hoàng Thiên Vũ liền quay sang khẽ nói với Hồ Điệp cô nương :

- Cô không phải là đối tượng truy bắt của Võ minh, hãy nhanh đuổi theo địch nhân đừng để hắn thoát! Nếu tại hạ phá vây được...

Hồ Điệp cô nương gật đầu nói :

- Vâng! Nhưng huynh ở đây không được khách khí, nhất là đối với lão họ Vũ kia.

Muội cho rằng có khúc mắc gì ở đây, không phải vô cớ mà Bạch phát lão nhân chạy thẳng vào chỗ mai phục của Võ minh vào lúc sáng tinh mơ thế này...

Hoàng Thiên Vũ nghe vậy nghĩ thầm: “Cô ta nói không sai! Chẳng lẽ...”

Nhưng chàng gạt ngay ý nghĩ đáng sợ đó đi.

Hồ Điệp cô nương ung dung tiến thẳng tới.

Phùng Căn liếc nhìn Vũ Văn Tần rồi bước ra chặn lại hỏi :

- Cô nương là ai?

Hồ Điệp cô nương “Hừ” một tiếng đáp :

- Ngươi không cần biết bổn cô nương là ai. Ta không phải là tội phạm của Võ minh, các ngươi thực hiện chức trách thì cứ đối phó với Kình Thiên Kiếm, cô nương có việc phải đi đây!

Phùng Căn nói :

- Nhưng cô nương cùng đi với...

Vũ Văn Tần chợt nói :

- Phùng phó lãnh đội! Để cô ta đi!

Phùng Căn lùi lại, vòng vây giãn ra.

Hồ Điệp cô nương nhằm hướng Bạch phát lão nhân vừa khuất bóng lao đi.

Vũ Văn Tần bước thẳng tới Hoàng Thiên Vũ cười lạnh hỏi :

- Kình Thiên Kiếm! Ngươi muốn giết người nữa sao?

Hoàng Thiên Vũ lạnh lùng đáp :

- Vũ Văn trưởng lão! Tại hạ đang truy bắt hung thủ nên không thể chậm trễ được. Đây là cơ hội cuối cùng. Việc có liên quan đến danh dự hay nhục nhã nên tại hạ bất chấp hậu quả, thậm chí nếu tình thế bắt buộc cũng đành phải giết người.

Lời chàng chứa đầy sát khí với giọng nói lạnh như băng, khiến bọn võ sĩ đứng ngoài không lạnh mà run.

Trong số gần ba chục võ sĩ trong đội Cấm Vệ này thì có tới gần nửa là thuộc hạ của của chàng trước đây nên vừa nể phục kiếm pháp thần diệu của Kình Thiên Kiếm, vừa khiếp sợ ý chí sắt đá của chàng. Bởi Kình Thiên Kiếm đã quyết ý tức thực hiện lời cảnh báo. Chàng đã nói vậy, chỉ e trong đội Cấm Vệ hôm nay rất ít người sống sót dưới thanh Hàn Anh kiếm.

Vũ Văn Tần cười nhạt nói :

- Hung thủ chính là ngươi chứ không ai khác. Chứng cứ như sơn, còn chối cãi sao được? Hôm nay chính bổn tọa sẽ chủ trì công đạo.

Rồi quay sang Phùng Căn ra lệnh :

- Phùng phó lãnh đội! Với loại tội phạm nguy hiểm này thì không cần theo quy củ giang hồ, vây sát!

Phùng Căn “Dạ” một tiếng rồi cùng bảy tám tên võ sĩ rút kiếm bước lại gần vây lấy Hoàng Thiên Vũ.

Chàng cứ nghĩ rằng đích thân Vũ Văn Tần sẽ đấu với chàng, như thế sẽ tìm cách đánh bại lão rồi thừa cơ thoát vây, tránh đổ máu.

Không ngờ lão lại ra lệnh như vậy, và một khi Vũ Văn Tần đã đứng ngoài lược trận thì thoát ra ngoài không phải là việc dễ dàng.

Trong trường hợp này thì chỉ còn cách xuất hết bản lĩnh để tự vệ, làm sao tránh giết người được nữa?

Hoàng Thiên Vũ nghiến răng tự nhủ: “Giết người là phạm tội nhưng chết đi để vĩnh viễn chịu nhục, nhục đến gia môn và sư phụ càng có tội hơn. Chẳng thà chọn cách thứ nhất, sau khi minh oan được, mình sẽ đến trước Minh chủ tự sát để tạ tội với ân sư, Võ minh và những oan hồn hôm nay!”

Bọn võ sĩ đã ở vị trí chuẩn bị xuất thủ.

Chúng thừa biết bản lĩnh của Kình Thiên Kiếm, chỉ sợ trong Võ minh, ngoài Trần minh chủ trước đây và một vài vị Trưởng lão, còn lại chưa ai xứng là đối thủ của chàng.

Nhưng nay Trưởng lão đã ra nghiêm lệnh, chúng chỉ biết chấp hành.

Tiếng thét nhất loạt vang lên.

Tám thanh kiếm từ tám hướng khác nhau nhằm vào cả người Hoàng Thiên Vũ đều xuất tuyệt chiêu sát thủ.

Chàng nghiếân răng vung kiếm phản kích.

Tuy trong lòng không cừu hận, nhưng Hoàng Thiên Vũ hiểu rằng đây không còn là cuộc tỷ võ nữa mà là cuộc đấu sinh tử, không muốn thúc thủ chịu trói, mà đã phản kháng không muốn giết người tất bị đối phương giết chết, vì thế không thể khoan nhượng.

Tiếng bảo kiếm chém vào nhau vang rền như sấm, muôn vàn tia lửa lóe lên trong ánh bình minh.

Ngay chiêu đầu tiên, đã có hai thanh kiếm bị đánh bay đi, một tên võ sĩ trúng thương, máu từ vai phải tuôn ra xối xả phải nhảy ra khỏi cuộc đấu.

Ba tên khác lập tức lao vào thế chỗ.

Bên ngoài, Trưởng lão Vũ Văn Tần và tên hán tử trùm mặt đứng điềm nhiên quan sát cuộc chiến, nhưng trong ánh mắt cả hai cùng lộ sát cơ.

Mặt trời lên, chiếu xuống khu mộ địa làm giảm đi âm khí của một nơi chứa đựng sự chết chóc, nhưng làm phát xạ muôn vàn ánh kiếm loang loáng và từng vũng máu đỏ lòm của một cuộc huyết chiến thảm khốc nên càng đáng sợ hơn.

Khu mộ địa vốn âm u tĩnh mịch, lúc này vang lên tiếng hô xung sát và tiếng rên rỉ của người bị thương nghe mà kinh tâm động phách.

Hoàng Thiên Vũ khắp người đỏ nhoe nhoét, cả máu của chàng lẫn máu của đối phương ướt đẫm cả bộ lam y.

Đã có bảy tám người trúng kiếm, kẻ chết người bị thương nằm la liệt.

Vũ Văn Tần và tên hán tử bịt mặt vẫn chưa xuất trận, sát cơ trong ánh mắt càng hiện rõ hơn.

Vị Trưởng lão Võ minh không hề nhìn bọn thuộc hạ của mình thảm tử hay bị thương nằm rên la thảm thiết là chỉ đăm đăm nhìn Hoàng Thiên Vũ với cái nhìn độc địa.

Vì để tiêu diệt một tên tội phạm, lão không tiếc cả chục sinh mạng của võ sĩ dưới quyền, và chắc chắn số thương vong không dừng lại ở đó, hành động có đáng không?

Và nếu Kình Thiên Kiếm không có tội thì ai sẽ phải chịu trách nhiệm về cuộc tàn sát này?

* * * * *

Đây nói Hồ Điệp cô nương thoát ra khỏi vòng vây của bọn võ sĩ, thấy bóng của Bạch phát lão nhân thấp thoáng phía trước năm sáu chục trượng liền ra sức đuổi theo, nhưng thấy lão ta khuất vào một đám cổ mộ rồi biến mất.

Cô ta đến gần tìm quanh quất hồi lâu nhưng chẳng thấy gì, ngạc nhiên nghĩ bụng: “Rõ ràng mình thấy hắn tới khu vực này mà không thoát ra, sao tìm mãi không có? Chẳng lẽ hắn đã độn thổ mất?”

Chợt thấy cách năm sáu trượng có người đưa tay vẫy. Hồ Điệp cô nương mừng rỡ chạy tới.

Nguyên là Hồng Cẩm.

Hồ Điệp cô nương hỏi :

- Sao cô nương lại ở đây?

Hồng Cẩm đáp :

- Tiểu muội bám theo Lam Thạch Sinh thấy hắn chui xuống cánh cửa bí mật của một ngôi cổ mộ, chưa kịp xuống theo thì Bạch phát lão nhân xuất hiện, hắn cũng chui xuống ngay chỗ đó, chắc đây chính là sào huyệt của bọn chúng.

Hồ Điệp cô nương hỏi :

- Lam Thạch Sinh không phải đã bị Hoàng đại hiệp phế mất võ công rồi sao?

Hồng Cẩm đáp :

- Hắn đúng là bị Vũ đại ca phế mất võ công, nay xem dáng đi rất nặng nề chậm chạp, chắc không phục hồi lại được.

Hồ Điệp cô nương hỏi :

- Cửa huyệt mộ ở đâu?

Hồng Cẩm chỉ tay vào một khu lăng mộ lớn.

Hai người đưa mắt nhìn quanh cảnh giới rồi tiến vào khu mộ, nhưng không thấy dấu vết gì chứng tỏ có lối đi xuống một hầm mộ cả.

- Muội có biết Lam Thạch Sinh xuống cách nào không?

Hồng Cẩm đáp :

- Muội chỉ thấy hắn loay hoay ở đây một lúc, chừng như tìm cách mở cơ quan, sau đó phát ra một tiếng động rồi không thấy gì nữa.

- Lão quái vật kia cũng vào theo lối đó hay sao?

Hồng Cẩm gật đầu :

- Chính thế!

Họ tiếp tục tìm kiếm.

Hồng Cẩm như sực nhớ ra chuyện gì, vội hỏi :

- Vũ đại ca đâu? Hình như ở cuối Quỷ khâu đang diễn ra đánh nhau, chẳng lẽ Vũ đại ca gặp địch?

Hồ Điệp cô nương đáp :

- Chúng ta đang đuổi theo Bạch phát lão nhân, sắp bắt kịp thì đột nhiên bị mấy chục tên võ sĩ của Võ minh chặn lại...

Hồng Cẩm tức giận nói :

- Bọn chúng chỉ làm hỏng việc, tại sao Vũ đại ca không thịt đi vài tên cảnh cáo cho bớt thói ngông nghênh làm càn đi?

Hồ Điệp cô nương nói :

- Có cả Trưởng lão Võ minh là lão mũi trâu Vũ Văn Tần ở đó, bởi thế Vũ đại ca không chịu hạ thủ.

Cô ta thở dài nói thêm :

- Dù sao huynh ấy đã từng làm việc ở Võ minh, sư phụ từng là Minh chủ nên đối với Võ minh, anh ấy không thể tuyệt tình.

Hồng Cẩm hậm hực nói :

- Nhưng lão mũi trâu đó chỉ chọc gậy bánh xe, hung thủ không chận lại ngăn cản Vũ đại ca, nếu nhân nhượng tức là tự sát, anh ấy không biết hay sao?

Hồ Điệp cô nương nói :

- Ta rất hoài nghi vì sao mới sáng tinh mơ bọn chúng đã bố trí mai phục ở đây rồi, hơn nữa Bạch phát lão nhân chạy đúng vào nơi phục kích, giống như tấm lưới giăng sẵn để đón chúng ta vậy...

Hồng Cẩm thất kinh hỏi :

- Ý thư thư là Vũ Văn Tần thông đồng với địch hay sao?

Hồ Điệp cô nương gật đầu :

- Rất có khả năng...

Hồng Cẩm lo lắng nói :

- Nếu vậy thì Vũ đại ca nguy mất.

- Thực ra cho dùng chúng không thông đồng với địch, tình cảnh của Vũ đại ca cũng rất nguy hiểm rồi. Vì Minh chủ đã ra lệnh giết anh ấy không cần xét xử...

Hồng Cẩm hỏi :

- Lực lượng của chúng có đông không?

Hồ Điệp cô nương đáp :

- Không dưới ba mươi người, phần lớn thuộc đội Cấm Vệ của Võ minh, có cả một tên Phó lãnh đội phụ trách, võ công đều không kém. Nếu chúng dùng luân xa chiến thì Vũ đại ca sẽ kiệt sức mà bại như lần trước, hơn nữa Vũ Văn Tần võ công không phải tầm thường. Nếu hắn chờ đến cuối cùng mới xuất thủ thì Vũ đại ca không có cơ may nào đâu!

Hồng Cẩm lo lắng nói :

- Vậy sao thư thư bỏ ra đây?

Lời nàng có ý trách.

Hồ Điệp cô nương nói :

- Ta vốn muốn ở lại giúp Vũ đại ca một tay nhưng huynh ấy quyết bắt ta đuổi theo Bạch phát lão nhân và chỉ có cách bắt được lão mới minh oan cho Vũ đại ca mà thôi, hơn nữa cũng phải thực hiện lời hứa với Đồ gia trang, hôm nay sẽ giao xuất mọi chứng cứ. Vì thế ta đành bỏ Vũ đại ca lại một mình. Nay có muội ở đây, hãy canh giữ đừng cho chúng thoát ra ngoài để ta quay lại giúp Vũ đại ca dọn dẹp bọn kia xong sẽ tới đây...

Vừa lúc ấy chợt từ dưới mặt đất vang ra một tiếng rú thảm...

Hồng Cẩm nói :

- Dưới hầm mộ có đánh nhau! Nếu đây đã là sào huyệt của chúng, không chừng Huyền thư thư cũng bị bắt tới đây...

Hồ Điệp cô nương nói :

- Với bản lĩnh của Vũ đại ca thì ít ra cũng giữ được vài canh giờ không vấn đề gì. Chúng ta hãy tìm cách xuống đó xem sao đi!

Hồng Cẩm lo cho tính mạng của Trương Nhược Huyền nên không phản đối.

Cả hai xác định chuẩn xác nơi phát ra tiếng kêu, cuối cùng khoanh lại trong khu vực chừng một trượng vuông, tích cực tìm kiếm. Quả nhiên phát hiện được một phiến đá nằm giữa mặt lăng mộ tuy màu sắc, không có gì phân biệt nhưng nhẵn hơn và hơi lõm vào.

Hồ Điệp cô nương dùng bàn chân ấn vào phiến đá.

Vang lên một tràng tiếng động, rồi một động khẩu lộ ra.

Hai thiếu nữ không chút do dự vội lao xuống.

Cánh cửa đóng sập ngay lại sau lưng họ.

Trong hầm mộ tối om ngửa bàn tay không thấy, hai người vận công đề phòng rồi cứ theo thạch cấp tiến sâu xuống.

Xuống chừng hai mươi bậc đá, hầm mộ bằng phẳng lại mở rộng ra, có ánh sáng từ những lỗ thông hơi chiếu xuống nên có thể nhìn được cảnh vật.

Đi sâu vào chừng mười trượng, bên tả có một gian thạch thất, cửa chỉ khép một cách sơ sài.

Hai người vừa đẩy cửa nhìn vào, chợt bật lên tiếng kêu kinh hãi.

Nguyên có một người nằm bất động giữa nền phòng.

Định thần nhìn lại, Hồng Cẩm mới thở phào một hơi nói :

- Thì ra là Lam Thạch Sinh! Chắc hắn vừa phát ra tiếng kêu mà chúng ta đã nghe được. Không biết ai đã hạ thủ?

Hồ Điệp cô nương nói :

- Chắc đến chín phần là Bạch phát lão nhân.

Hồng Cẩm ngạc nhiên nói :

- Sao lại thế? Chúng là đồng bọn mà?

- Giết người diệt khẩu! Thê tử của hắn là Bạch y nữ nhân tức Tiểu Xảo cũng vừa bị lão quái vật đó giết chết.

Hồng Cẩm hỏi :

- Bạch y nữ nhân chính là Tiểu Xảo, nữ nhi của Đỗ quả phụ hay sao? Nhưng chuyện xảy ra thế nào?

Hồ Điệp cô nương đáp :

- Chuyện đó sau này ta sẽ kể cho muội nghe. Bây giờ vào xem Lam Thạch Sinh còn sống hay đã chết.

Hai người bước vào.

Lam Thạch Sinh nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà, đồng tử giãn to, khuôn mặt tuấn tú co rúm lại trông rất đau đớn.

Hồ Điệp cô nương cúi xuống xem mạch, còn kiểm tra cả mũi nạn nhân rồi đứng lên, lắc đầu nói :

- Tuyệt khí rồi. Chừng như hắn bị trúng một thứ ám khí tẩm độc nào đó chết ngay. Cứ nhìn vẻ mặt thì biết...

Hồng Cẩm nói :

- Kiểm tra xem.

Hồ Điệp cô nương xua tay đáp :

- Đừng mất thời gian vô ích, dù sao thì hắn cũng đã chết rồi không giúp được gì cho chúng ta nữa. Đi thôi.

Hai người rời khỏi phòng cứ theo thông đạo tiến sâu vào.

Hai bên thỉnh thoảng có một số thạch thất nhưng chỉ là huyệt mộ không người.

Tiến thêm chừng mười trượng thì thông đạo chia làm hai nhánh.

Hồng Cẩm hỏi :

- Chúng ta nên đi theo lối nào? Hay là mỗi người đi theo một hướng?

Hồ Điệp cô nương lắc đầu nói :

- Đi như thế sẽ rất nguy hiểm, vì lúc cần không thể ứng cứu cho nhau. Đã là sào huyệt của chúng ở đây, thế nào cũng có cơ quan mai phục, và chắc hẳn chỉ một mình Bạch phát lão nhân. Chúng ta cứ rẽ sang bên tả, sau đó quay lại cũng không muộn.

Hai người một trước một sau rẽ sang trái, thận trọng đi sâu vào.

Đi một lúc, chợt thấy bên phải có một cửa phòng.

Không thấy khóa, nhưng đóng chặt, hẳn là chốt từ bên trong.

Hồng Cẩm vừa định xông tới phá cửa thì Hồ Điệp cô nương kéo lại, thấp giọng nói :

- Khoan đã, có người!

Quả nhiên bên trong phát ra tiếng người.

Hai người nép sát vào vách, vừa cảnh giới hai đầu thông đạo vừa áp tai nghe ngóng.

Ngay lúc ấy lập tức nghe một giọng người già nua vẳng ra :

- Cô nương hãy biết điều một chút. Chỉ cần một mũi Đoạt Mệnh châm đủ lấy mạng cô, hoặc một viên độc dược cũng đủ làm cô nương mê thất thần trí chỉ biết làm theo lệnh lão phu.

Hai thiếu nữ đứng ngoài nhận ra ngay đó chính là thanh âm của Bạch phát lão nhân từng giả mạo Thiên Huyền công tử.

Hồng Cẩm vừa nghe liền chau mày lại lẩm bẩm trong miệng :

- Không biết vị cô nương trong đó là ai? Rất có khả năng là Huyền thư thư, chẳng lẽ...

Nhưng cô ta nói chưa hết câu thì đã nghe giọng Bạch phát lão nhân lại vang lên nói tiếp :

- Cô nương còn hy vọng gì chứ? Kình Thiên Kiếm và Hồ Điệp cô nương đã bị người của Võ minh giết rồi... Hơn nữa hắn là một tên quỷ dâm ác, tội phạm của võ lâm...

Chợt nghe tiếng nữ nhân quát lên đầy vẻ tức giận :

- Câm miệng! Ta không tin!

Lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa, Hồng Cẩm run giọng buộc miệng kêu lên :

- A! Huyền thư thư...

Hồ Điệp cô nương sợ lộ, vội vàng lấy tay bưng miệng nàng lại nói khẽ :

- Đừng lên tiếng! Chúng ta phải cẩn trọng và tuyệt đối bí mật để chờ cơ hội cứu Huyền thư thư.

Hồng Cẩm gật đầu.

Trong phòng lại nghe Bạch phát lão nhân cười “hắc hắc” hỏi :

- Cô không tin gì? Kình Thiên Kiếm bị Võ minh giết hay không tin hắn đã hiếp sát Đồ Tử Yến? Chứng cứ đã rành rành như vậy... Lão phu xưa nay chẳng nói gì mà chưa biết rõ cả đâu!

Giọng Trương Nhược Huyền đầy phẫn hận :

- Ta không tin một chữ nào của lão quái vật ngươi! Đừng chạm vào người ta. Bổn cô nương thà...

Lời nàng bị át đi trong tiếng cười dâm dật man dại của Bạch phát lão nhân.

Hồi lâu lão mới dứt tràng cười nói :

- Chỉ vì ta muốn cô nương tự dâng hiến để sau này chúng ta còn tâm đầu ý hợp với nhau... Nếu không, chỉ cần một viên thuốc, cô nương sẽ khẩn cầu lão phu làm chuyện đó mà thôi... Hắc hắc! Lúc đó gạo đã thành cơm, cô nương còn rời lão phu sao được?

Trương Nhược Huyền thét lên :

- Lão ác ma! Ta có thành quỷ cũng không để ngươi chạm đến...

Bạch phát lão nhân cười độc địa :

- Cô nương muốn chết sao? Đâu phải là chuyện dễ?

Hồng Cẩm không nén nổi, vội nói :

- Hồ Điệp thư thư! Mau lên!

Hồng Cẩm vung chưởng lên, dùng cả thập thành công lực nhằm vào cửa. Rầm một tiếng, cánh cửa gỗ bị bật tung.

Hồ Điệp cô nương lao vào phòng.

Bạch phát lão nhân vừa quay lại thì bị một tia chớp đen bắn thẳng vào ngực kinh hoàng nhảy lui vào góc phòng, run giọng hỏi :

- Hắc Tinh châm! Ngươi là...

Hồ Điệp cô nương quát lên :

- Câm miệng! Mạng ngươi chỉ còn lại không quá một canh giờ nữa. Hãy ngoan ngoãn trả lời cho thật những câu bổn cô nương sắp hỏi đây!

Hồng Cẩm bổ tới Trương Nhược Huyền giải khai huyệt đạo cho sư thư.

Bạch phát lão nhân nghiến răng nói :

- Nha đầu! Các ngươi đừng hòng...

Trương Nhược Huyền bước đến gần nói :

- Hồ Điệp thư thư! Trước hết hãy bóc tấm mặt nạ xem hắn chính thực là ai đã.

Hồ Điệp cô nương tiến hai bước, vung trảo chộp vào bộ mặt vô cảm của Bạch phát lão nhân.

Trương Nhược Huyền xác định không sai, nguyên trên tay Hồ Điệp cô nương là một tấm mặt nạ.

Cả ba thiếu nữ cùng “Ồ” lên một tiếng.

Thì ra hắn không phải ai xa lạ, chính là Tam Tuyệt đạo nhân, Giáo chủ của Tam Tài giáo đã bị Võ minh tiêu diệt cách đây bốn năm.

Tam Tài giáo có thể lực lớn vào bậc nhất trong giang hồ hắc đạo, hành tung tác ác đa đoan, toàn bộ giáo đồ từ Giáo chủ trở đi dâm dục vô độ, làm hại nhi nữ lương gia không biết bao nhiêu.

Hồi đó Võ minh gần như dốc toàn lực mới tiêu diệt được môn phái này, riêng Giáo chủ Tam Tuyệt đạo nhân bị thương dưới kiếm Hoàng Thiên Vũ, bị chàng bắt giải về Võ minh để xét xử tội trạng.

Thực ra trước đó Võ minh đã triệu tập Chưởng môn nhân các đại môn phái xác định quyết tâm tiêu diệt Tam Tài giáo rồi.

Minh chủ lúc đó là Trần Cửu Chân, sư phụ của Hoàng Thiên Vũ căn cứ vào quyết định của đại diện các môn phái xử tử Tàm Tài Giáo chủ, giao cho đầu tọa Trưởng lão là Giang Thượng Hàn tổ chức hành quyết và thông báo cho toàn thể võ lâm.

Điều đó giải thích vì sao Tam Tuyệt đạo nhân thù hận Kình Thiên Kiếm và sư phụ chàng đến như vậy.

Ngay sau đó, Giang Thượng Hàn báo rằng đã thi hành án tử xong, tại sao tội nhân vẫn còn sống đến bây giờ?

Trương Nhược Huyền nói :

- Hồ Điệp thư thư! Xem ra trong nội bộ Võ minh đang xảy ra những chuyện nghiêm trọng. Phải tìm cách bắt hắn khai ra mọi việc.

Đột nhiên Hồng Cẩm lao tới quát lên :

- Lão quái vật định tự tử.

Đồng thời điểm ra ba chỉ.

May nàng xuất thủ kịp thời, vừa kịp ngăn không cho Tam Tuyệt đạo nhân kịp bỏ viên độc dược vào miệng.

Bị điểm liền ba yếu huyệt, toàn thân lão đạo thoát hết lực, người tê đi, rên lên một tiếng, ngồi phịch xuống.

Hồ Điệp cô nương đanh giọng nói :

- Tam Tuyệt đạo tặc! Tội ác ngươi chồng chất, không thể dung tha. Nhưng nếu ngươi chịu trả lời sự thực mấy vấn đề, bản cô nương sẽ cho ngươi được chết chóng vánh. Nếu không, ngươi sẽ phải chịu đau đớn tận cùng, chết dần từng phân một...

Tam Tuyệt đạo nhân nhắm mắt không đáp.

Hồ Điệp cô nương “Hừ” một tiếng hỏi :

- Như vậy là ngươi nguyện ý chịu cực hình?

Lão đạo vẫn im lặng.

Hồ Điệp cô nương “Hừ” một tiếng nói :

- Ngươi muốn nếm mùi vị Tam Chỉ Sưu Hồn đúng không?

Tam Tuyệt đạo nhân run lên, mở mắt đầy thù hận nhìn Hồ Điệp cô nương nhưng vẫn không hé răng.

- Được lắm!

Cô ta nói xong điểm ra một chỉ.

Tam Tuyệt đạo nhân ngã xuống nằm lăn lộn, người giật lên từng đợt, mồ hôi vã ra, thở hồng hộc như trâu cày giữa trưa, bộ mặt nhăn nhúm trông vô cùng thống khổ...

Cứ lăn lộn như vậy chừng một khắc, cuối cùng dường như không sao chịu nổi đau đớn, hắn vừa rên vừa nói :

- Xin... cô nương... dừng tay...

Hồ Điệp cô nương xuất chỉ giải khai huyệt đạo cho Tam Tuyệt đạo nhân, lạnh giọng hỏi :

- Nói đi! Ai đã hiếp sát Đồ Tử Yến?

Tam Tuyệt đạo nhân vừa bị Tam Chỉ Sưu Hồn hành hạ làm lục phủ ngũ tạng như vỡ nát ra, hầu như kiệt lực, thều thào đáp :

- Giang Tứ Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.