Thẩm Quân Mặc lái xe rời khỏi sân trường. Bên trong xe đài phát thanh đang phát một ca khúc. Bài hát còn chưa kết thúc đã bị tiếng báo giờ cắt ngang.
Anh nhìn đồng hồ, vốn nghĩ chỉ chậm trễ thời gian ngắn, ai ngờ đã muộn thế này rồi.
Cách đó không xa, phía trước đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ. Thẩm Quân Mặc liếc thấy, trong đầu chưa kịp suy nghĩ gì đã quay xe rẽ phải vào làn đường bên cạnh, thay đổi lộ trình.
Xe chạy mất tầm mười phút thì đến trước nhà Giản Chi.
Thẩm Quân Mặc chưa vội xuống xe. Anh ngồi đó, nhìn về phía chân trời đen kịt qua lớp kính chắn gió. Bỗng nhiên anh muốn cười, tay phải bóp bóp sống mũi, đôi mắt mệt mỏi ánh lên nỗi mong chờ.
Sau khi dừng xe cẩn thận, anh bước về phía ánh sáng màu vàng dìu dịu, xuyên qua tấm rèm cửa sổ bằng hoa đang tỏa ra từ tòa nhà nhỏ đằng kia.
Anh nhẹ tay đẩy cánh cửa chính khép hờ. Chuông gió treo đầu cửa phát ra tiếng leng ka leng keng thu hút sự chú ý của người đang bận rộn lau dọn trong bếp.
Giản Chi hơi kinh ngạc nhìn anh đứng đó. Cánh cửa vừa mở mang theo cơn gió nhỏ lướt qua người anh bay vào phòng. Mà anh, trông có vẻ mệt mỏi.
Cô khóa vòi nước, giọng điệu nghi hoặc hỏi: “Sao thầy Thẩm lại đến đây?”.
“Bên khoa nhiều việc nên về hơi trễ”. Thẩm Quân Mặc vừa nói vừa bước đến gần. Anh ngồi xuống dãy ghế đối diện nơi Giản Chi đang đứng. “Định tìm chỗ nào đó ăn tối, lòng vòng thế nào lại chạy đến đây”.
Giản Chi nghe xong mỉm cười, xoay người mở tủ lạnh, vừa tìm kiếm bên trong vừa nói: “Hai ngày nay không có mở cửa nên nguyên liệu nấu ăn hơi ít…”.
Âm cuối còn hơi vang cô đã quay người lại, trên tay cầm một ít bột, một cái bát sứ chứa thịt bên trong. Cô đặt tất cả lên bàn thủy tinh, nói với Thẩm Quân Mặc: “Hôm nay tôi làm mì vằn thắn, giờ còn một ít nhân và bột. Nếu anh không chê tôi làm cho anh ăn nhé”.
“Ừ”. Thẩm Quân Mặc cười nói.
Động tác làm việc của Giản Chi vừa lưu loát lại trật tự.
Đầu tiên cô đặt nồi nước lên bếp. Sau đó rửa tay, mở lớp bọc giữ thực phẩm xung quanh bát sứ. Một tay cầm đũa, một tay xẻo một miếng bột nhỏ. Rồi dùng đũa gắp thịt lên bỏ vào giữa miếng bột. Năm ngón tay nhẹ nhàng cuộn bột lại, miết một vài đường, rồi cô thả miếng vằn thắn đã làm xong vào ống trúc nhỏ trên bàn.
“Nhân mì cũng chỉ có tôm bóc vỏ được nêm muối và tiêu. Tuy không phải nguyên liệu cao cấp nhưng đảm bảo ăn no bụng”. Giản Chi làm việc này nhiều lần nên đã quen thuộc. Cô vừa làm mì vừa trò chuyện với Thẩm Quân Mặc. Nói xong câu cuối còn ngẩng đầu cười với anh.
“Cô nấu món nào cũng ngon”. Anh biết Giản Chi đang pha trò nhưng lại muốn nói lời thật lòng.
Giản Chi mỉm mỉm rồi khẽ cười.
Thẩm Quân Mặc cao hơn Giản Chi rất nhiều. Dù giờ cô đang đứng, anh ngồi, cách nhau một bàn thủy tinh nhưng anh vẫn dễ dàng nhìn thấy cái gáy nhỏ xinh lòa xòa mấy sợi tóc rối của cô.
Ánh sáng dịu dàng, ấm áp phủ lên mái tóc đen mềm của cô khiến anh chỉ muốn ngắm mãi.
Giản Chi đếm đếm số mì vằn thắn trong ống trúc. Vùa lúc nước trên bếp sôi, cô mở vung cho thêm muối vào nồi. Sau đó thả toàn bộ mì vào, dùng môi khuấy lên vài cái.
Nhân lúc chờ nước sôi, cô mở tủ bát lấy ra một bát nước lèo, nêm nếm dầu muối tương hành, cho thêm dưa muối. Rồi từ nồi nước chắt ra một muỗng nước cốt.
Trên bếp, từng miếng vằn thắn trắng trẻo điểm chút màu hồng của tôm nổi bềnh bồng sát sạt nhau. Chúng như đang nhảy múa theo từng đợt sôi trào của nước, trông vừa đáng yêu vừa ngon miệng.
Cô giảm nhỏ lửa, rót thêm nước lạnh. Chờ đến khi nước sôi lần nữa thì tắt bếp, vớt vằn thắn ra cho vào tô nước đã được nêm gia vị.
Cô bưng tô đến trước mặt Thẩm Quân Mặc, đặt nhẹ xuống: “Cẩn thận nóng nhé”.
Thẩm Quân Mặc cầm cái thìa khuấy khuấy, hơi nóng theo đó bốc lên cao quyện theo hương vị nồng đậm của nước cốt xương và thịt tươi không ngừng bay vào mũi anh. Màu xanh xanh của hành lá thái nhỏ hòa cùng màu trắng trong của vằn thắn khiến người ta nhìn vào là muốn ăn.
Anh múc một muỗng canh. Mùi vị đúng như suy nghĩ của anh, nồng nàn tinh khiết. Nếm thử một miếng vằn thắn, từ vỏ bánh đến nhân đều ngon miệng không thôi.
Chẳng bao lâu bát mì đã thấy đáy. Ngay cả chút nước canh còn sót lại Thẩm Quân Mặc cũng không lãng phí mà uống hết. Bụng dạ lạnh lẽo ấm nóng hẳn lên khi dòng nước chảy qua. Ngay cả trái tim gần đó cũng được vây quanh bởi cảm giác ấm áp, thoải mái và dễ chịu này.
“No chưa? Hay tôi luộc thêm nhé?”. Giản Chi thấy anh nhanh chóng ăn hết một bát, tưởng anh đói quá ăn chưa đủ.
Thẩm Quân Mặc rút khăn từ hộp giấy trên bàn lau miệng, nói: “Tôi no rồi”.
Giản Chi nghe vậy mỉm cười gật đầu, quay về sau, nhón chân lên mở ngăn tủ treo cao trên tường. Cô lấy ra một bình thủy tinh trong suốt và một hộp sứ đựng trà.
Cô bắt đầu pha trà. Nước sôi dội lên, lá trà dập dềnh như đang nhảy múa.
Cô rót hai tách, đưa một cho Thẩm Quân Mặc: “Trà mới hôm nay, anh nếm thử đi”.
Thẩm Quân mặc thổi thổi tách trà, yết hầu dao động, thưởng thức xong mới nói: “Trà ngon, vị rất thơm”.
Giản Chi cười, nâng tách trà lên, bắt đầu kể chuyện: “Ngay cổng chợ có một bà cụ hay ngồi bán loại trà này. Hôm qua tôi nhìn thấy, thấy hấp dẫn nên mua thử. Bà còn chắc chắn đảm bảo đây là trà Long Tĩnh chính gốc”.
Nói xong cô cười lanh lảnh thành tiếng.
Thẩm Quân mặc chuyên tâm nghe cô miêu tả từng chi tiết. Ánh sáng dìu dịu, khắp phòng như lan tỏa mùi thơm ngát của trà.
Yết hầu anh lại dao động. Chén trà “Long Tĩnh” này quả thật ngọt ngào vô giá.
Hai người ngồi quanh bàn thủy tinh, uống trà, nhàn nhã kể chuyện phiếm. Đồng hồ đã điểm hai lần nhưng Thẩm Quân Mặc còn muốn ngồi nữa, ngồi mãi.
Anh nhìn cô gái đối diện thao thao bất tuyệt, lời nói đơn giản chẳng có kĩ xảo gì. Vậy mà không hiểu sao càng nhìn càng nghe trong lòng anh càng nảy sinh một cảm giác mãnh liệt. Nó bảo anh rằng cô gái này, anh muốn ôm cô vào lòng, muốn cô thuộc về một mình anh, chỉ của riêng anh thôi, mãi mãi.
Trước khi đi Thẩm Quân Mặc làm như vô tình đề cập đến chuyện học tiếng Pháp. Anh nói nghe Ôn Tử bảo cô rất thích tiếng Pháp, tổ chức giao lưu tiếng Pháp thì không thể tiếp tục nhưng anh có thể dạy cho cô nếu cô muốn học.
Chuyện này làm Giản Chi kinh ngạc vì được quan tâm. Nhiều lần cô nghe Ôn Tử kể về vị thầy giáo thần thánh này ở đại học K. Cô biết anh cực nổi tiếng, mấy vị danh gia ở đại học K gặp anh còn nhún nhường vài phần.
Cái suy nghĩ học tiếng Pháp của cô chỉ là ý muốn nhất thời. Thế nào lại kinh động đến người này thế chứ, thật uổng phí nếu để anh dạy cô.
Giản Chi xua tay, vội vàng giải thích: “Không cần, không cần. Tôi chỉ đùa giỡn với Ôn Tử thôi”.
Đối với hành động phủ nhận của Giản Chi, Thẩm Quân Mặc không để ý, tiếp tục nói: “Là một người thầy giáo gặp được một người học trò đam mê, yêu thích tiếng Pháp, tôi quả thật rất vui mừng và muốn được dạy cho cô”.
Giản Chi âm thầm ngại ngần, lúng ba lúng búng mãi mới nói được một câu bình thường cô bận bịu mở quán, sợ sẽ không có thời gian học.
Thẩm Quân Mặc nghe cô nói, suy nghĩ vài giây lại mở miệng nói, giọng điệu rõ ràng tự quyết định tất cả: “Vậy sau này mỗi tuần cô mở quán thì tôi đặt trước một buổi. Ăn uống xong xuôi sẽ dạy cô. Hôm nào cô không mở quán thì khi dạy trên lớp cho Ôn Tử xong tôi sẽ ghé qua dạy cô”.
Giản Chi cảm thấy dáng vẻ anh vẫn ôn hòa như ngày thường nhưng giọng nói lại tăng mấy phần cố chấp áp đặt. Cô nghe quên cả phản ứng, trong thâm tâm cũng chẳng dám dị nghị nửa lời.
Thấy cô gái đứng đối diện gật đầy đồng ý, Thẩm Quân Mặc hài lòng bật cười thoải mái.
Anh đi đến của, thuận tay đóng cửa cho cô. Động tác làm đươc một nửa thì dừng lại, mày nhíu chặt, nghiêm túc nói với cô: “Buổi tối chỉ có mình cô ở cửa hàng phải cẩn thận, cửa sổ phải khóa kĩ. Khách đến họ sẽ tự gõ cửa nên cửa chính cũng phải đóng chứ đừng khép hờ. Để mấy kẻ tâm địa xấu xa để ý biết được thì không an toàn”.
Giản Chi ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra thì bố mẹ cô đã nhắc cô mấy lần về chuyện này. Chỉ là cô quen rồi khó bỏ. Lần này bị Thẩm Quân mặc phát hiện, nhắc nhở, chắc không sửa không được rồi.
Thẩm Quân Mặc thấy cô nghe lời, không nói nữa mà bước ra ngoài, đóng của lại. Anh ở bên ngoài nói vọng vào: “Giờ khóa cửa lại đi”.
Giản Chi lập tức khóa lại nhưng chưa rời đi ngay. Cô đứng ở cửa nghe tiếng chân anh bước, tiếng mở cửa xe, tiếng xe khởi động rồi chạy xa dần.
Cô tắt đèn ở cửa chính, quay vào trong quán. Nhớ đến dáng vẻ “dạy dỗ” ban nãy của anh thì bật cười, tim khe khẽ loạn nhịp.
Đúng là thích lo chuyện người khác còn hay lải nhải. Bệnh nghề nghiệp chăng?…
Mà chỉ có Giản Chi mới khiến Thẩm Quân Mặc quan tâm, nhiều lời. Trên đời này sợ là không tìm thấy người thứ hai có phúc như vậy.