Độc Hưởng

Chương 23: Cuộc sống thường ngày



Tuy lần này Giản Chi không rõ nguyên nhân vì sao mình “được” mời đến đồn cảnh sát, đây cũng là lần đầy tiên cô gặp phải chuyện này nhưng vì mọi việc đã được giải quyết nên cô cũng không cố tình đi tìm hiểu làm gì. Chỉ có điều, đôi khi nghĩ về những việc đã xảy ra, từ một vài thông tin nhỏ, sẽ lộ ra toàn bộ chân tướng.

Sau này Ôn Tử nghe được một ít chuyện linh tinh từ người khác mới vỡ lẽ, hóa ra mọi chuyện đều do Thẩm Quân Mặc đào hoa.

À, nói thế cũng thiếu công bằng với thầy Thẩm. Dù sao anh cũng là người luôn giữ mình trong sạch, chưa từng đi trêu ghẹo ai khác. Ai bảo anh được người người yêu thích chứ.

Ôn Tử không biết Thẩm Quân Mặc có nói chuyện với Giản Chi về vấn đề này hay không. Sau vài lần nói lộ ra hết mọi chuyện, Ôn Tử mới để ý đến vẻ mặt suy tư của Giản Chi, lúc này mới gãi gãi đầu, tìm vài từ nói tốt cho thầy Thẩm.

Nhất là chuyện Thẩm Quân Mặc lạnh lùng cảnh cáo Đinh Di San trong phòng bệnh. Ôn Tử nóng lòng muốn bào chữa cho Thẩm Quân Mặc nên khoa trương sự việc nghe như một bộ phim li kì, hấp dẫn.

Giản Chi nghe xong, tự mình tưởng tưởng ra cảnh thầy Thẩm cao quý lạnh lùng hạ nốc ao ác nữ Đinh Di San. À…có hơi…

Tuy giờ kể lại mọi việc nghe đơn giản như một câu chuyện phiếm hằng ngày nhưng Giản Chi vẫn hết sức cảm động bởi câu nói cuối cùng của Thẩm Quân Mặc.

Sự việc cứ như vậy trôi qua. Có thể là do bị sắc mặt lạnh lẽo, nghiêm khắc của Thẩm Quân Mặc dọa sợ hoặc là do bị tổn thương sâu sắc bời lời nói của Thẩm Quân Mặc. Nói chung, từ sau ngày ở bệnh viện, Đinh Di San không còn lượn lờ trước mặt thầy Thẩm nữa.

Mãi đến cuối tuần, Thẩm Quân Mặc về nhà họ Thẩm mới nghe được tên Đinh Di San từ mẹ mình.

Mối quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Đinh trước giờ rất tốt. Gọi là gia môn thế giao cũng chẳng sai. Đặc biệt mối quan hệ giữa mẹ Thẩm và mẹ Đinh lại thân thiết như chị em một nhà. Ngày trước, gia đình hai bên đối với mối quan hệ của Thẩm Quân Mặc và Đinh Di San cũng mong ngóng nhiều. Dần dần mong muốn cũng giảm bớt, bởi Đinh Di San yêu đơn phương bao năm nhưng Thẩm Quân Mặc chẳng phản ứng gì nhiều.

Con trai do mình dứt ruột đẻ ra nên mẹ Thẩm hiểu rõ tính cách thế nào. Hồi đầu Thẩm Quân Mặc còn thân thiện qua lại với Đinh Di San, sau này cứ thế từ từ phai nhạt dần.

Mẹ Thẩm không phải là người ích kỉ. Bà nhìn Đinh Di San lớn lên từ bé, xem như con gái trong nhà. Có điều con trai bà không có tâm tư kia, tội gì gán ghép làm lỡ dở nhân duyên hai đứa.

Chỉ là bà chẳng ngờ sự tình phát triển đến mức hai bên chẳng thể nhìn mặt nhau.

Mẹ Thẩm cũng đã nói rất nhiều lần với Thẩm Quân Mặc về chuyện này. Nhưng dù sao bà cũng thuộc tuýp cha mẹ cởi mở nên trong vấn đề này bà không tỏ rõ thái độ chỉ trích bên nào. Bà chỉ nhắc nhở Thẩm Quân Mặc để anh nể tình mà xử lý nhẹ nhàng. Dù sao hai gia đình cũng nhiều năm tình cảm qua lại, làm căng quá không tốt.

Từ đầu đến cuối Thẩm Quân Mặc vẫn im lặng lắng nghe. Trên mặt cũng không biểu lộ tâm tư gì, nghe mẹ nói xong anh mới lễ phép trả lời: “Cha mẹ đừng vì chuyện này mà khó nghĩ. Việc con làm cũng không mâu thuẫn gì với việc cha mẹ và nhà họ Đinh tiếp tục qua lại. Chỉ cần Đinh Di San đừng tái phạm, con vẫn sẽ kính trọng gia đình bác Đinh. Còn đối xử với cô ta thế nào, đó là chuyện riêng của con”.

Những lời này Thẩm Quân Mặc nói cực kì hợp lý. Mẹ Thẩm hiểu con nên không bình luận gì thêm.

Một giây sau, bà chuyển đề tài nói đến người khác. “Mẹ nghe nói chuyện lần này hình như còn liên lụy đến một cô gái, hình như họ Giản?”. Mẹ Thẩm cười, dừng một lát nhìn con trai mới tiếp tục nói chuyện: “Gọi là Giản Chi đúng không?”.

Nghe đến tên Giản Chi, Thẩm Quân Mặc cười rạng rỡ gật đầu với mẹ.

Mẹ Thẩm nhìn con, thầm nghĩ việc vui chắc sắp thành, lập tức vui vẻ hỏi: “Vậy Giản Chi đúng là bạn gái con? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Sao mà quen? Con bé ở đâu? Thích cái gì?”.

Mẹ Thẩm hỏi liên tục, vẻ mặt tươi cười, không kìm được sự hưng phấn. Giống như hận không thể lập tức gặp Giản Chi để nhìn một chút. Khóe miệng Thẩm Quân Mặc càng cười rạng rỡ hơn. Anh không trả lời bất cứ câu hỏi nào của mẹ, chỉ nói: “Có thời gian con sẽ dẫn cô ấy đến gặp mẹ”.

Mẹ Thẩm còn lo lắng bà phải nói thêm đôi câu thì con trai mới dẫn bạn gái yêu quý về nhà, ai ngờ lại thuận lợi thế này.

Mẹ Thẩm mừng rỡ gật đầu liên tục bảo được được. Trong đầu bà bắt đầu tưởng tượng cảnh đứa con thứ hai của mình kết hôn, sinh con. Việc của nhà họ Đinh đã bị bà quẳng ra khỏi trí nhớ.

Cứ như vậy thời gian nhanh chóng trôi qua. Năm sau đã là năm cuối của Giản Đan nên kì nghỉ hè năm nay của cậu ngắn đi nhiều. Cha mẹ lo lắng cậu quấy rầy chuyện kinh doanh của Giản Chi nên giục cậu nhanh về nhà.

Giản Đan ở nhà Giản Chi sống thoải mái, sung sướng nên sống chết không muốn về. Cuối cùng cha mẹ cậu đưa ra tối hậu thư. Nếu cậu không về ngay, tiền tiêu vặt học kì tới tự nghĩ cách mà kiếm đi.

Vì thế Giản Đan mới bất đắc dĩ thu thập hành lý trở về.

Tuy cậu ở đây chưa được bao lâu nhưng đã xây dựng một mối quan hệ thân tình thắm thiết với Thẩm Quân Mặc. Hôm nay phải đi, cậu bỗng mang bộ dáng nghiêm túc, âm thầm nói chuyện riêng với Thẩm Quân Mặc nhân lúc Giản Chi không chú ý.

Lần trước Đinh Di San gây chuyện tuy cậu không nắm rõ tình huống cụ thể nhưng đầu óc cũng nhạy bén đoán ra được vài phần.

Cậu nói Thẩm Quân mặc nhất định phải luôn yêu thương chăm sóc chị mình, đừng có để mấy đóa hoa đào vớ vẩn khiến chị ấy bị tổn thương. Nếu chị cậu mà chịu đau khổ, dù Thẩm Quân Mặc có là thần tượng của cậu đi nữa, cậu nhất định sẽ cho Thẩm Quân Mặc biết tay.

Giản Đan cố gắng dùng giọng điệu, dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành để nói chuyện với thầy Thẩm, nhưng càng nói càng lộ vẻ trẻ con non nớt.

Thẩm Quân Mặc cười, gật đầu đồng ý.

Những ngày hè oi bức, quán ăn ngày càng đông khách. Có lẽ do không muốn nấu ăn trong những ngày oi bức, thức ăn của quán lại rất ngon, người này truyền người kia nên có những ngày quán của cô cung không đủ cầu.

Nhiều khi quán đã nhận đặt trước đủ số lượng, nhưng có một vài khách quen điện thoại hỏi có thể đóng hộp mang đến nhà họ không?

Giản Chi thấy nhiều người yêu thích những món ăn của mình nên cực kì vui vẻ. Khách hàng yêu cầu thế nào cô cũng nhiệt tình đáp ứng.

Mà nhân viên của quán chỉ có mỗi Ôn Tử nên nhiều khi hai người mệt đứt hơi. Cuối cùng Ôn Tử quyết định chuyển địa điểm hẹn hò với Tiêu Dịch đến quán Giản Chi, khi cao điểm còn có thêm chân sai vặt.

Giản Chi cảm thấy bất tiện, bảo Ôn Tử không cần làm thế nhưng Ôn Tử chẳng chịu thay đổi, bảo hai người là chị em tốt, đừng khách khí làm gì. Cô ấy đã nói vậy nên Giản Chi không nói thêm gì nữa. Chỉ là mỗi khi Tiêu Dịch đến quán, cô sẽ làm vài món anh ấy thích ăn, xem như cảm ơn hai người họ.

Có lần Giản Chi nhắc đến việc này với Thẩm Quân Mặc, thế mà anh lại bảo đấy là chuyện đương nhiên bởi tên Tiêu Dịch kia nào biết khách khí là gì, mỗi lần đến đây được ăn món ngon là có lợi cho cậu ta rồi.

Tuy nói thế nhưng những ngày sau Thẩm Quân Mặc vẫn nhanh chóng kết thúc công việc với Thẩm Quân Trạch. Tuy anh đã hứa trong dịp nghỉ hè sẽ giúp anh trai quản lý công ty nhưng chuyện của bạn gái vẫn quan trọng hơn nhiều.

Cứ như vậy trong quán của Giản Chi có thêm hai nhân viên phục vụ nam. Tuy khả năng nấu nướng là số không nhưng lại có khả năng thu hút thêm nhiều fan yêu thích vẻ điển trai của họ mà đến quán ăn cơm.

Giờ đây Tiêu Dịch cảm thấy công bằng, chẳng oán chẳng giận, không có việc gì làm còn đến trêu chọc Thẩm Quân Mặc. Tuy lần nào cũng thua thê thảm nhưng vẫn đùa không biết mệt mỏi.

Giản Chi và Ôn Tử nhìn hai người họ như vậy cũng vui vẻ theo.

Công việc bận rộn nhưng không khí lúc nào cũng vui vẻ, hân hoan.

Sau đó không biết vị khách nào đã giới thiệu về quán ăn của Giản Chi trên mạng. Ngày trước cô cũng từng có một chuyện mục nhỏ trên một tờ báo nhỏ, ai ngờ lần này có cả người của đài truyền hình đến gặp.

Đối phương nói rất xem trọng những suy nghĩ, lí tưởng của Giản Chi trong từng món ăn nên muốn mời cô ghi hình cho chương trình của đài.

Ngược lại Giản Chi cảm thấy mình chẳng có tư tưởng cao siêu gì khi nấu nướng nên cô hơi đắn đo, quyết định hỏi ý kiến Thẩm Quân Mặc.

Thẩm Quân Mặc nghe xong chẳng ngạc nhiên như Giản Chi. Anh cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, còn có vẻ kiêu ngạo và tự hào về cô khiến Giản Chi có ảo giác bản thân trong mắt anh là một đầu bếp đỉnh cao của thế giới.

“Chỉ cần em đừng quá vất vả và cảm thấy hứng thú thì cử thử đi. Em lựa chọn thế nào anh cũng đều ủng hộ”. Thẩm Quân mặc nói.

Lời động viên của Thâm Quân Mặc như tiếp thêm sự tự tin cho Giản Chi. Ngày hôm sau cô đồng ý với lời mời của đài truyền hình.

Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi. Từ khi bắt dầu chuẩn bị đến khi thu hình rồi thời gian chế tác hậu kì, tất cả mất khoảng một tháng.

Thời gian ghi hình cũng không cố định, lúc thì buổi tối, lúc thì buổi chiều. Mỗi buổi sáng Thẩm Quân Mặc như chiếc đồng hồ báo thức, đúng giờ là xuất hiện trước nhà Giản Chi. Thời gian biểu còn nắm rõ hơn cả Giản Chi. Anh trở thành tài xế riêng của cô trong thời gian này, tận tụy chịu khó và luôn luôn vui vẻ.

Nhiều khi việc ghi hình bị chậm trễ, cô muốn anh về nhà nghỉ ngơi trước, cô sẽ tự về sau. Nhưng anh chẳng nói gì cả, chỉ cười cười vỗ về cô.

Dần dần mọi người trong đội sản xuất đều biết Giản Chi có một người bạn trai chất lượng tuyệt vời: vừa cao ráo vừa đẹp trai. Quan trọng là đối với Giản Chi rất tốt, cưng chiều cô như bảo bối.

Có vài người trong đoàn bằng tuổi Giản Chi, thi thoảng nói chuyện phiếm sẽ dùng ánh mắt vừa mờ ám vừa nhiều chuyện trêu chọc Giản Chi đôi câu về người yêu.

Mặc dù Giản Chi hơi ngượng nhưng vẫn thoải mái thừa nhận Thẩm Quân Mặc là người tốt. Nghe vậy một số chàng trai trong tổ sản xuất bèn khoa trương ôm ngực, bảo con tim mình đã tan nát từ đây.

Một ngày, tiết mục cũng ghi hình xong xuôi, tổ trưởng kêu gọi mọi người cùng nhau đi liên hoan.

Tuy Giản Chi không thích lắm những nơi ồn ào, náo nhiệt, cũng khó khăn khi giao tiếp trong những trường hợp này nhưng nể mặt đoàn nên cô cũng gật đầu tham gia.

Mọi người vui vẻ ăn uống, người này chúc người kia một ly, không khí rôm rả. Một vài người hơi thân quen với Giản Chi cũng nhiệt tình mời cô.

Tửu lượng của Giản Chi kém, mới uống vào đã cảm thấy nhức đầu, chóng mặt. Khi Thẩm Quân Mặc theo đúng giờ hẹn đến đón, Giản Chi bước chân lảo đảo đang được một cô gái dìu đi.

Thẩm Quân Mặc chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, ngoan ngoãn im lặng mặc anh ôm lên xe, khi ngồi vào chỗ thì bắt đầu thiếp đi. Trong không gian nhỏ hẹp, thi thoảng nghe được tiếng cô thở nhè nhẹ.

Thẩm Quân Mặc cảm nhận được niềm hạnh phúc, sự thõa mãn lan trong từng mạch máu. Nhưng chờ cô tỉnh dậy nhất định phải giáo dục lại mới được. Tại sao lại thiếu cảnh giác đi theo một đoàn người mới quen chưa lâu uống rượu thế này chứ. Tâm tư cô thiếu đề phòng như thế, nếu bị kẻ xấu lợi dụng bắt cóc thì làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.