Vì còn phải đón xe buýt về nhà nên khi gần kết thúc buổi giao lưu, Giản Chi đến chỗ Ôn Tử nói vài câu rồi định ra về trước.
Nghe thế Ôn Tử chào bạn học, bảo Gian Chi chờ để cô ấy đưa về.
Giản Chi không muốn phiền Ôn Tử nên giữ cánh tay Ôn Tử lại, cười nói: “Chị tự đi được mà. Em còn sợ chị quên đường sao?”.
Ôn Tử nghĩ hai người quan hệ bình thường thì khách khí cũng không sao. Chỉ là bây giờ hai người đã thân thiết , đưa về là điều tất nhiên. Nên Giản Chi có nói gì cũng vô ích.
Thẩm Quân Mặc đứng gần đó nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Anh bước tới gần, đưa mắt nhìn qua hai cô gái, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Giản Chi, hỏi: “Cô định về quán sao?”.
Âm thanh ở đâu đột nhiên vang lên hại Giản Chi sững người vài giây mới kịp phản ứng lại gật gật đầu nói ừ.
“Vậy tôi và cô cùng đường rồi. Tôi đưa cô về”.
Anh nói câu này hết sức hiển nhiên. Khiến người nghe có cảm giác thân thiết vô cùng tựa như hai người đã là bạn bè lâu năm
“Vậy thì quá tốt rồi”. Giản Chi chưa kịp nói chữ nào Ôn Tử đã trả lời thay cô.
Giản Chi dở khóc dở cười, tuy bất ngờ nhưng vẫn tự nhiên nở nụ cười với Thẩm Quân Mặc: “Phiền anh rồi”.
Hai người cùng bước đi. Đinh Di San đứng đằng xa nhìn bóng họ xa dần, chóp mũi cay cay. Thẩm Quân Mặc chưa từng ngoảnh nhìn về phía cô ta lấy một lần. Còn chủ động đưa người phụ nữ kia về nhà, đối với cô ta một câu hỏi han cũng không có.
“Chị họ, anh Mặc sao có thể thế”. Đinh Tuệ Tuệ tức giận nhìn chằm chằm hướng hai người vừa đi. “Buổi tối chị cũng về nhà một mình, sao anh ấy không quan tâm gì chứ?”.
Đinh Di San cười gằn, vừa hung hăng vừa chua xót nói: “Ngốc. Chị lái xe về so thế nào được với người ta đi xe công cộng”.
Bên kia, Thẩm Quân Mặc đang trò chuyện rất vui vẻ với Giản Chi: “Bánh cô làm ngon thật đấy”.
“À, vậy ư”. Giản Chi nhớ anh ta khi nãy giúp cô giải vây bèn nói thêm: “Cảm ơn anh”.
“Không phải mấy lời khách sáo đâu, thật sự rất thích ăn”. Thẩm Quân Mặc thừa dịp xe chờ đèn đỏ, quay qua nhìn người ngồi bên cạnh. “Nhớ lần cô cho tôi và Tiêu Dịch gói bánh mang về nhà. Cháu gái nhỏ của tôi ăn một miếng nhỏ đã ôm hết không chịu buông. Đến giờ mỗi lần tôi về nhà, con bé lại quấn quít hỏi tôi có mua bánh cho nó không. Con bé trước nay kén ăn, vậy mà lại yêu thích bánh cô làm đến vậy”.
Giản Chi hơi hơi ngây người, nhìn vẻ mặt phong phú của anh khi nói chuyện bỗng nhiên bật cười khanh khách.
Cô ở trước mặt anh không câu nệ và thoải mái cười đùa làm cho tâm tình anh cực kì tốt. Thoáng chốc một bầu không khí dịu dàng lan tỏa trong xe. Ánh mắt mềm mại của cô dễ dàng khiến người khác tan chảy.
Giản Chi vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của anh, ngừng cười, mở miệng nói: “Vừa hay ở chỗ tôi còn một ít bánh của hôm nay. Hay anh lấy mang về cho bé đi”.
“Thật chứ! Tốt quá rồi”. Ánh mắt Thẩm Quân Mặc lóe lên trong chốc lát. Không chú ý chẳng thể nào nhìn ra được. Chỉ là khóe miệng cười càng lúc càng đậm: “Con bé sẽ vui lắm đây”.
Chẳng biết bao lâu sau thì đến nhà Giản Chi. Hai người bước xuống xe vào nhà. Giản Chi bật công tắc đèn phòng khách, lấy một cái túi rồi mở tụ lạnh cầm từng hoppj từng hộp bánh đặt vào trong.
Giản Chi sắp xếp gọn gàng, đặt vào tay Thẩm Quân Mặc: “Tạm thời anh cứ cầm mấy cái bánh này. Vài ngày nữa tôi làm vài loại khác sẽ đưa cho anh sau”.
Thẩm Quân Mặc nhận lấy, không hề đứng lại lâu, nói lời tạm biệt rồi ra về.
Giản Chi định tiễn anh, ai ngờ người mới đi đến cửa đã quay lại nhẹ giọng bảo: “Đừng tiễn. Buổi tối khóa cửa cẩn thận”.
Giản Chi cảm thấy ấm áp, gật đầu cười: “Ừm. Anh đi đường cẩn thận”.
Thẩm Quân Mặc đứng ở cửa, quay lưng với con đường sẫm ánh đèn vàng. Tia sáng nhỏ nhoi xuyên qua khe cửa hắt nhẹ lên khuôn mặt cô, vùng sáng mơ hồ tạo nên một sự yêu kiều hấp dẫn…Anh nhìn cô, trong giây lát hồn phách phiêu bạt tận nơi nào.
Cũng may Giản Chi đứng ngược sáng nên chưa phát hiện ra, Thẩm Quân Mặc nhanh chóng thu hồi tâm tình, gật đầu, lên xe đi khỏi.
Lúc anh về đến nhà, cha mẹ anh chị đang ngồi xem ti vi trong phòng khách. Đồng Đồng được chị dâu ôm vào lòng, nhìn dáng vẻ chắc là buồn ngủ lắm rồi.
Thế mà vừa trông thấy anh, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn, từ lồng ngực Đồng Thanh Dao nhấp nhổm muốn chạy đến cho anh bế.
“Con nhóc này, vừa rồi còn ngáp lên ngáp xuống, thấy chú về là có sức sống hẳn”. Đồng Thanh Dao giao con gái giao cho Thẩm Quân Mặc, vừa nắn nắn cái mũi nhỏ của bé vừa nói.
Đồng Đồng cười hì hì, nằm trong lồng ngực Thẩm Quân Mặc cọ cọ. Cô bé thấy chú cầm túi nhỏ trên tay, tò mò hỏi: “Chú ơi, cái gì vậy?”.
Thẩm Quân Mặc cười bất đắc dĩ. Lần trước mang bánh về đã bị tiểu ác bá nhỏ này chiếm giữ hết. Vốn ngày hôm nay anh định giữ lại cho riêng mình, thế mà vẫn bị ánh mắt sáng như đèn pha của con bé nhìn thấy.
“Cháu suốt ngày nhõng nhẽo muốn chú mua cho bánh lần trước, chậc, hôm nay mang về cho cháu đây”.
Đồng Đồng nghe vậy lập tứ vỗ tay hoan hô: “Thật ạ, thật a, vui quá, Đồng Đồng muốn ăn ngay!”.
Mẹ Thẩm đang ngồi trên ghế nệm cũng bước đến: “Ồ, có món gì ngon à, có thể khiến Đồng Đồng nhà ta yêu thích”. Bà cầm một miếng ăn thử, chắc là thấy mùi vị rất ngon, xoay người đưa cho cha Thẩm một miếng.
“A Mặc, mua ở đâu vậy? Nếu Đồng Đồng thích thì mua nhiều một chút rồi cất sẵn trong nhà”. Mẹ Thẩm vừa nói vừa ăn thêm một miếng.
Đồng Đồng không vui nhìn túi bánh vơi dần. Sau đó túm chặt miệng túi ôm vào lòng giống hệt một con sói con ham ăn, chọc mọi người vui vẻ.
“Của một người bạn làm cho vui, không bán đâu mẹ”. Thẩm Quân Mặc nhẹ nhàng cười, xoa xoa đầu Đồng Đồng, trả lời mẹ.
“Bạn bè?” Mẹ Thẩm ngừng một lát, lại hỏi: “Là con gái hả?”.
Thẩm Quân Mặc không nói gì, chỉ cười, chẳng phủ nhận cũng chẳng thừa nhận. Mọi người thấy vẻ mặt của anh đều tự hiểu.
Cha Thẩm cuối cùng cũng mở miệng nói. Tuy vẻ mặt cực kì nghiêm túc nhưng giọng nói không giấu được vui mừng: “Chắc chắn thì dẫn về nhà”.
Anh trai Thẩm Quân Trạch ngồi bên cũng trêu chọc: “Thích thì cưới nhanh nhanh. Đến lúc đó Đồng Đồng nhà chúng ta có lộc ăn rồi”.
Thẩm Quân Mặc nghe thấy hừ một tiếng. Anh cưới vợ về không phải để làm đầu bếp. Có làm cũng chỉ làm cho một mình anh thôi.
Suốt một tuần sau đó, Ôn Tử đến làm ở quán Giản Chi. Cô vừa rửa rau vừa lầm bầm oán giận.
Chủ yếu là giao lưu tiếng Pháp chắc không tiếp tục được nữa. Không biết hôm đó ai tiết lộ chuyện này , rất nhiều người ở chuyên ngành khác nhao nhao như ong vỡ tổ đòi tham gia.
Ban cán sự mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không ổn rồi, trong một giờ học nào đó cùng Thẩm Quân Mặc bàn bạc. Kết quả Thẩm Quân Mặc nói việc tổ chức giao lưu tiếng Pháp thật sự không thích hợp với tình hình hiện nay. Mọi người muốn tổ chức tiếp anh cũng không phản đối, chỉ là anh sẽ không tham gia nữa.
Ngược lại anh cũng hứa rằng nếu ai gặp vấn đề trong học tập có thể nói với anh sau giờ học. Anh sẽ sắp xếp một lớp dạy thêm cố định. Như vậy vừa không quá hình thức, không lãng phí thời gian lại còn có thể học tập tốt hơn.
Tuy rằng việc tổ chức giao lưu tiếng Pháp không thành nhưng sinh viên trong lớp đều rất thông cảm cho Thẩm Quân Mặc, hết sức ủng hộ đề nghị của anh.
Ôn Tử cũng thấy bình thường. Chỉ là cô đã vất vả thuyết phục Giản Chi, giờ lại thành thế này nên hơi chán nản.
“Haiz… Thành hay bại đều do thầy Thẩm mà thôi!”. Ôn Tử thở dài: “Đều do sức hút của thầy Thẩm quá lớn rồi”.
Giản Chi nghe cô ấy lầm bầm hết nửa ngày, cười ha ha bảo”Có một người thầy vô cùng trách nhiệm lại đẹp trai, em phải biết đủ rồi chứ”.
Ôn Tử nghe cô nói. Đầu tiên giả vờ khổ não sau lại đắc ý gật gù “Đúng ha. Nhắc đến thầy Thẩm quả là người thầy tuyệt vời! Dù là học vấn hay nhân phẩm đều khiến người người nảy sinh lòng khâm phục tôn kính…”.
Ôn Tử bắt trúng đài, bắt đầu ca tụng Thẩm Quân Mặc sẽ là người chồng tốt thế nào…
Giản Chi không trả lời cô. Ôn Tử tự nói tự ngừng, trong đầu bỗng nghĩ đến một người trái ngược hoàn toàn với thầy Thẩm.
“Hừ! So ra tên Tiêu Dịch danh không chính ngôn không thuận đúng là kém hàng chục triệu lần!”. Ôn Tử tức giận phán một câu
Giản Chi vừa lúc khóa vòi nước nên nghe thấy. “Tiêu Dịch?” Giản Chi nghĩ nghĩ, hỏi: “Là Tiêu tiên sinh hay đến đây ăn đấy hả?”.
“Còn ai trồng khoai đất này nữa!”.
Giản Chi như nhớ ra cái gì, tiếp tục truy hỏi: “Cái tên quỷ quái đáng ghét lần trước em nói cũng là anh ta à?”
Ôn Tử đàng hoàng gật đầu: “Là anh ta”.
Cuối cùng Giản Chi coi như hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ là cô không ngờ oan gia nhà Ôn Tử sẽ là Tiêu tiên sinh
Giản Chi lại dò hỏi: “Ít khi nghe em kể về các bạn nam trong lớp. Tiêu tiên sinh hay trêu ghẹo thì lại thường xuyên nhắc đến. Em có cảm giác với anh ta?”
“Cảm giác?”. Ôn Tử kinh ngạc quay đầu nhìn giản Chi như muốn nói chị đừng đùa chứ: “Cảm giác gì? Ngoài căm ghét cũng chỉ có căm ghét”.
Cái vẻ chắc chắn và coi thường của Ôn Tử ở trong mắt Giản Chi lại là sự ngây ngô mơ hồ. Cô cười cười, thôi thôi, nhiều lời vô ích.
Ôn Tử âm thầm thở phào. Bản thân cô cũng hồ đồ, không biết tại sao khi nghe Giản Chi hỏi những lời đó thì lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, gò má nóng râm ran…
Đều do tên kia, cô duyên vô cớ lượn lờ trước mặt cô, làm cho tinh thần của cô không bình thường rồi.
Thực ra chẳng thể trách Tiêu Dịch dạo qua dạo lại trong đại học K. Cha Thẩm thường xuyên hỏi thăm anh tiến độ xây dựng tòa nhà mới. Ý tứ muốn anh dồn hết sức lực cho công trình này. Anh được người ta nhờ vả, qua loa đại khái như trước thì không hay lắm.
Hơn nữa mấu chốt ở chỗ lần trước anh tham gia hoạt động ngoại khóa. Rất nhiều bạn học của Ôn Tử nhận ra anh, tự động xem anh là thầy giáo, bình thường gặp trong sân trường sẽ chào hỏi.
Thậm chí vì câu nói anh từng nói, nhiều sinh viên có vấn đề gì đều chạy đi tìm anh hỏi. Anh lại không thể trả lời cho từng người được thế là lại tổ chức mấy buổi học ngoại khóa cho lớp Ôn Tử.
Hôm nay anh vừa mới kiểm tra công trình xong thì gặp sinh viên trong lớp. Vừa hay Ôn Tử cũng ở đây. Đương nhiên cô sẽ không chào “thầy Tiêu”, chưa đi ngay coi như cũng cho anh ta mặt mũi.
Các bạn bên cạnh thấy Tiêu Dịch thì nhanh chóng chạy đến nói chuyện. Nói được vài câu, không biết là ai bỗng nói tuần sau lớp tổ chức hoạt động tập thể. hỏi Tiêu Dịch có thời gian thì đến tham gia.
Tiêu Dịch chẳng nghĩ nhiều đã muốn từ chối. Nghĩ đến việc đi chơi với đám sinh viên ầm ỹ này, ôi, chịu sao nổi.
Nhưng anh nhấc mắt thoáng nhìn vừa hay thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Ôn Tử. Thế là thay đổi ý định: “Đươc! Thời gian địa điểm, các em xác định rồi nói cho thầy. Thầy nhất định tham gia”.
Ôn Tử nghe từng chữ anh ta nói, hừ hừ thầm oán tên này da mặt dày thật, tự phong cho mình là thầy giáo. Hoạt động riêng của lớp mò đến làm gì chứ.
Chỉ có Ôn Tử là ngoại lệ, những sinh viên khác rất chào mừng Tiêu Dịch, ồn ào cười nói tạm biệt với anh.
Tiêu Dich giơ giơ tay chào. Khi đi qua Ôn Tử cố ý nhíu mày nhìn một cái. Quả nhiên như suy nghĩ, cô nhóc này giống bị giẫm phải đuôi, lườm anh rồi quay ngoắt đi thẳng.
Tâm trạng vui vẻ, Tiêu Dịch khe khẽ hát đi về hướng bãi đậu xe. Đi ngang qua một lớp đang học chọt nghĩ đến Thẩm Quân Mặc nên gọi điện thoại: “Này. Ban cán sự lớp cậu nói sẽ tổ chức hoạt động du xuân tập thể, cậu đi không?”.
“Không đi”. Thẩm Quân Mặc đang tìm tài liệu, trả lời nhanh gọn.
Hoạt động này anh đã biết từ trước. Lúc ban cán sự có ý định tổ chức đã qua hỏi ý anh. Anh không do dự từ chối tức thì, bây giờ cũng vậy.
“Ôi, không được!”. Tiêu Dịch bất đầu khuyên bảo: “Cậu bình thường nên ra ngoài chơi với những người trẻ tuổi như này, đừng có giống ông già thế chứ”.
Người trẻ tuổi? Thẩm quân Mặc lắc đầu bật cười. Nhớ đến những ánh mắt yêu thích hâm mộ không thèm che dấu kia: “Tớ không chịu nổi, dành cho cậu đấy”.
“Ê! cậu….”. Tiêu Dịch suýt chút nữa nghẹn thở vì câu nói này, nửa ngày mới bình thường trở lại: “Đừng nghĩ tớ bỉ ổi đến mức đó chứ! Nếu không phải cố ý đùa giỡn cô nhóc Ôn Tử kia, cậu nghĩ tớ sẽ đi à”.
Nghe anh ta nhắc tên Ôn Tử, Thẩm Quân Mặc lúc này mới thôi nhìn máy tính, chú tâm vào cuộc nói chuyện: “Cậu coi trọng cô gái đó?”.
“Nhìn lại xem, thầy giáo phải làm gương đấy! Suy nghĩ sao mà phức tạp vậy!”. Tiêu Dịch nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đáp trả một câu.
Thẩm Quân Mặc cười nhạo, giống như không phản đối: “Từ trước tới nay cậu chơi đùa với ai tớ không quản. Nhưng cô ấy là sinh viên. Cậu không có ý định đó thì đừng trêu chọc cô ấy”.
Thực ra bình thường Thẩm Quân Mặc ít quản mấy chuyện vô bổ của người khác. Lần này lại tự nhiên quan tâm đến vậy.
Qua mấy lần tiếp xúc, anh nhận thấy quan hệ của Giản Chi và Ôn Tử cực kỳ thân thiết. Nói cho cùng, anh không nỡ nhìn thấy cô lo lắng, khổ sở vì mấy chuyện không đâu.
“Được rồi, tớ hiểu”. Tiêu Dịch hiếm khi nghiêm túc trả lời lại.
Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến giờ, tính tình của nhau hiểu rõ như lòng bàn tay. Nếu cậu ta đã nói vậy, Thẩm Quân Mặc không nhiều lời thêm, ngược lại hỏi: “Vậy là Ôn Tử sẽ tham gia hoạt động?”.
“Ừ”.
“À…”. Thẩm Quân Mặc trầm ngâm, khẽ cười hỏi: “Hỏi cô ấy xem có dẫn bạn bè đi không? Nếu có cậu gọi lại cho tớ”.
Dứt lời chẳng chờ Tiêu Dịch trả lời, trực tiếp cúp điện thoại. Tiêu Dịch cầm di động đã ngắt, không thể tin nổi, một lúc mới phản ứng lại: “Thôi rồi, Thẩm Quân Mặc khổ hạnh đổi tính à! Còn công khai tấn công cơ đấy!”.