Độc Lộ Tu Chân

Chương 23: Lươn Lưu Phong



“Khặc sao lại xuất hiện vào giờ này, có cần phải dồn người ta vào chỗ chết không.”

Cô bé kia thấy Bạch Linh đi vào, lập tức từ trên ghế nhảy xuống chạy một mạch đến ôm chân nàng kêu lên: “Mẫu thân.”

Vợ chồng Tiểu Lang thấy thế không khỏi thầm mắng: “Tiểu tổ tông, ngươi đừng có như thế phá hoại hoà bình được không.”

Đúng một bên Liễu Di Nguyên không khỏi trầm mặt, nội tâm nàng liền rung động kịch liệt, ánh mắt nhìn về phía Lưu Phong bất chợt sờ sờ bụng, nhưng đột nhiên nàng bừng tỉnh, nàng nhìn thấy Lưu Phong nguyên dương vẫn còn thì làm sao có con Gái, còn người tên Bạch Linh đứng trước mặt nàng Nguyên Âm vẫn còn sáng chói thế kia thì có con thế quái nào.

Nét mặt bất chợt liền hòa hoãn lại, bên kia Lưu Phong liền cảm giác có ai đó đang dò xét mình người không khỏi run lên một tiếng, hắn liền biết hai người này ở đi cho dù cả cái đại lục này tu sĩ tụ tập lại cũng không dám đánh, chứ đừng nói là dò xét.

Bên trong gian nhà Chính của ngọn núi, bên trong hai người Bạch Linh và Liễu Di Nguyên liền ngồi ở chính tọa, vợ chồng Tiểu Lang và Huyền Nguyệt liền ngồi phía dưới, vẻ mặt có chút căng thẳng, bắt đầu khuyên giải hai người.

Mọi chuyện diễn ra hơn năm tiếng đồng hồ, Lưu Phong ở bên ngoài ngáp ngắn ngáp dài, lòng hắn bây giờ thầm mắng: “Đàn bà là những niềm đau, đời ta sống tốt như thế trừ gian diệt ác, sao lại có thế lâm vào tình cảnh như thế này được.”

Bên trong gian nhà đoàn người bắt đầu đi ra, trên mặt còn tươi cười nhìn nhau, Lưu Phong thấy vậy bèn ngây người, há hốc mồm các ngươi cứ như thế liền làm hòa, Liễu Di Nguyên lập tức đi lại gần bên hắn ghé miệng vào tai hắn nói: “Lần này chúng ta tạm tha cho ngươi, nếu như có lần sau liền không dễ dàng như thế.”

“Chúng ta????” Trong đầu hắn hiện lên từ.

Sau đó nàng đi lại bên đoàn người, nhưng cũng không quên quay lại nói với hắn: “Đi làm thức ăn đi, cho ngươi một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm đó.”

Nghe vậy hắn lập tức mừng rỡ đứng dậy, đầu gối của hắn máu liền chảy be bét, bởi vì cái bàn đinh này làm bằng cái gì mà có thể xuyên thấu phòng ngự của hắn, độ đau nhức còn nhân lên mấy lần nữa, hắn liền không biết nàng ta bôi lên cái gì.

Đứng dậy xong, Tiểu Lang bên kia lập tức chạy lại chỗ hắn nói vào tai hắn: “Sư Phụ lần này ngươi liền nguy hiểm rồi, hai cái này chưa qua cửa sư nương liền bắt đầu song kiếm hợp bích thì người chết chắc, đệ tử chỉ giúp người giải quyết nội chiến, còn lập uy liền chấn chỉnh liền tự trông cậy vào người rồi.”

Hắn nghe vậy cũng cảm động nói: “Tiểu Lang ngươi thật tốt với vi sư a, liền vào bên trong mật thất gian thứ bảy, tầng mười ba từ trái sang phải lấy hộp thứ sáu, bên trong có đan dược trị liệu thương thế cho thê tử ngươi, đến khi khỏi hẳn ta lại giúp ngươi tổ chức đại hôn,”

Đệ tử hắn mắt lập tức sáng lên nói: “Vâng thưa sư phụ.”

Sau đó, chạy một mạch vào bên trong phòng của Lưu Phong mở ra mật đạo chạy xuống.

Bên ngoài Lưu Phong đứng một mình ngước mặt lên bầu trời, đạo bào được gió thổi bay phất phới tràn đầy tiên khí thở dài: “Đời thật bất công, đến đệ tử ta liền có như thế nhu hiền thê tử, còn ta thì sao lại gặp những chuyện như thế này đây.”

Hắn quay đầu lại thở dài đi vào bên trong gian nhà của mình, trước khi khép cửa còn liếc mắt qua lại xem thử có ai không, thấy an toàn hắn liền đóng cửa lại, dậm chân xuống sàn sàn nhà đột nhiên bắt đầu sáng lên, một cánh cửa làm bằng Linh băng liền xuất hiện trước mặt, hắn đi đến bên nó đẩy cánh cửa ra, thì bỗng dưng dưới hầm đệ tử hắn đi lên thấy hắn như thế liền lên tiếng hỏi: “Sư Phụ ngươi đang làm gì thế, lại định trốn đi để hai sư nương ở lại nữa hả.”

Hắn liền cười khan nói: “Đi gặp sư tổ ngươi cầu bảo vật, ngươi cũng liền đi đi hên thì có bảo vật về tay, hụt thì cũng có ít linh dược lặt vặt.”

Tiểu Lang thấy vậy liền nghi vấn hỏi: “Sư Phụ, ngươi lại muốn đi rồi sao, bảo vật của người liền nhiều vô số dùng không hết, chứ đừng nói đi cầu bảo, nói thật đi người bây giờ định đi đâu.”

Hắn lập tức lắc lắc đầu nói: “Đi tìm sư tôn nói chuyện nha, vài chục năm chưa gặp hắn không biết hắn có nổi lên nộ hỏa không, à đứng lúc ngươi ở đây liền theo ta đi.”

Lưu Phong liền biến mất tại chỗ, sau đó lập tức xuất hiện phía sau đệ tử của hắn cầm lên cổ áo văng vào bên trong cánh cửa.

“Aaa..”

Sau đó, hắn liền bước từ từ vào bên trong, một lát sau căn phòng bên trong cánh cửa từ từ biến mất, đến cả khí tức của Lưu Phong cũng liền không còn.

Chỉ thấy trên mặt đất một tờ giấy bên trên viết một ít chữ kỳ quái.

Bên ngoài ngọn núi bên cạnh một dòng suối, đám nữ nhận đang ngồi đột nhiên Liễu Di Nguyên lập tức đứng dậy nheo mắt miệng nói: “Tên Lưu Phong này lại trốn đi nữa rồi, khí tức một khắc trước còn lộ rõ vậy mà giây sau liền biến mất.”

Đoàn người bèn đứng dậy, phóng lên trên ngọn núi, chỉ tốn có mấy tức thời gian liền đi đến gian nhà nơi Lưu Phong ở, đẩy cửa đi vào bên trong liền nhìn xung quanh nhưng không thấy thì, một lát Bạch Linh liền thấy trên mặt đất mảnh giấy liền bước đến cầm lên.

Nhưng sửa đọc thì nàng lại ấp úng nói: “Cái chữ này của hắn thì ai đọc cho ra nhỉ.”

Trong đám người có một cánh tay giơ lên nói: “Sư nương để ta, ta biết đọc đó.”

Huyền Nguyệt ở phía sau lưng Liễu Di Nguyên đi tới nhận lấy mảnh giấy ở trên tay Bạch Linh nhìn vào sau đó bắt đầu đọc lớn: “Đồ ăn ta liền đã nhờ phân thân đang làm trong bếp, còn ta thì phải đi gặp một người có việc gấp các ngươi đừng lo lắng, còn cả tên đệ tử liền cũng bị ta mang theo, nên các ngươi à không hai người các ngươi hãy bình tĩnh.”

Đọc xong bên kia Liễu Di Nguyên hừ lạnh một cái: “Lần này hắn liền biết điều hơn mấy lần trước.”

Bên trong cánh cửa nơi Lưu Phong đang đứng, đệ tử của hắn ngồi ngơ ngác vì cảnh vật phía trước, vì nơi hắn đang đứng liền là một mặt nước phẳng lặng trải dài vô tận.

Lưu Phong bắt đầu bước đi nói: “Đi thôi chứ ngồi bệt ở đó làm cái gì.”

Hắn lập tức vội vàng đứng dậy nhanh chóng đi chạy đến sau lưng Lưu Phong,

Hai người đi được một đoạn, thì lại thấy một cái cây đại thụ ở phía xa xa Lưu Phong cất tiếng: “Lần này liền chỉ tốn một chút thời gian, lần trước liền đi mấy ngày liền chưa đến được nơi này.”

Hai người lập tức tăng chạy nhưng vẫn không nhanh đi bộ là bao, khiến lưu Phong không khỏi cắn răng nói: “Cái này lão già liền chưa có gỡ cái này trận pháp nhảm nhí đi sao.”

Thấy không ăn thua gì hắn cũng liền từ bỏ, dừng lại không chạy nữa, thế mà thấy được cái cây đại thụ nhưng đi những mười canh giờ mới đi đến, không khỏi khiến Lưu Phong nộ khí bốc lên chửi: “Cái lão già kia ngươi bớt có đùa được không, ngươi như thế hèn gì không lấy được vợ có biết không.”

Bên trong tiếng hét cũng vang ra: “Ngươi cái này bất hiếu đồ đệ, ngươi khác gì ta sao đến bây giờ liền hơn trăm năm cũng chưa từng đưa đạo lữ đến đây, chắc liền đến tay còn chưa chạm đến chứ gì.”

Lưu Phong lập tức đưa tay lên che miệng mắt cười thành lưỡi liềm nói: “Vậy là Sư Phụ chưa biết rồi, lão tử bây giờ còn có hai nương tử chưa qua cửa cơ, ngươi thấy cái này đệ tử của ta không đạo lữ đều có rồi thậm chí hắn còn có con gái a.”

“Còn ngươi cái này lão bất tử sống mấy ngàn năm rồi vẫn ế đến mọc nấm.”

Bên kia đệ tử hắn nghe thấy vậy không khỏi đỏ mặt lên, Lưu Phong nào có dừng ở đó trào phúng nói: “Sư phụ a, ngươi có cần ta giới thiệu cho vài mỹ phụ không, đảm bảo hợp gu của ngươi luôn đó.”

“Cần không cần không.”

Người bên kia bị tức đến á khẩu không nói được, sau hơn nửa ngày liền trầm giọng nói: “Đi vào đi rồi nói.”

Cạnh Lưu Phong có một cánh cửa từ từ mở ra, đệ tử một bên bèn nhìn vào lập tức đứng hình, nãy Sư Phụ hắn nói chuyện với Sư tổ, hắn còn bổ não ra dáng vẻ của sư tổ liền là một lão đạo râu tóc bạc phơ, nhưng ai ngờ sau khi hắn nhìn thấy tam quan liền vỡ nát, Sư tổ trong tưởng tượng của hắn liền sụp đổ thay vào đó là dáng vẻ của một đạo đồng đang nằm trên một đám mây trôi nổi.

Lưu Phong liền phì cười nói: “Sư Phụ a, ngươi vẫn như thế trẻ con, không cao lên một chút nào sao.”

Hắn mở một mắt ra nhìn Lưu Phong trầm giọng nói: “Không phải là tại ngươi sao, lần trước bế quan liền cho ta ăn cái gì đan dược tự chế, bây giờ đã gần trăm năm mà dược lực vẫn không có hết, còn ép không ra.”

Sau đó hắn bèn sờ sờ lên gương mặt mình ảo não nói: “Nhan sắc vạn người mê của ta, liền bị tên đồ đệ bất hiếu ngươi phá hoại, khiến cho ta không dám ra khỏi nơi này về lại tiên giới a.”

Hắn lập tức bình tĩnh lại nói: “Sao ngươi hôm nay lại có hứng đến thăm lão đạo ta thế.”

Lưu Phong lập tức quay đầu về bên đệ tử hắn nói sau đó lại liếc đến đạo đồng nói: “Sư phụ ngươi có hay không một nhánh Linh Diệp Cửu Long thảo, lần này ta định trùng tu chứ đầu này đại đạo ta liền bó tay rồi, thử cả gần hai trăm năm liền không có kết quả gì.”

Sư phụ Lưu Long liền hét lên: “Ngươi nghĩ Linh Diệp Cửu Long thảo liền là đồ ngoài chợ sao, một lá cũng đã là bảo vật vô giá, mà ngươi xem nó như cải trắng nói xin liền xin một nhánh, ngươi thận không đau sao.”

Lưu Phong lập tức lấy tay sờ xuống bụng mình xong ngước đầu lên nói: “Không đau, lão đầu ngươi liền đưa đồ đây.”

Đạo đồng ở một bên liền chết lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.