Độc Lộ

Chương 21: 21: Táng Địa





Khứ niên từng lãm Vỹ Cương đồ
Vân hữu tiên nhân cổ Triện thư
Thiên xích thạch nham vô lộ đáo
Bất tri khoa đẩu tự hà như
Chữ Khoa Đẩu, đó là vấn đề đã gây tranh cãi trong một thời gian quá dài.
Nhiều nhà khảo cổ cho rằng, Khoa Đẩu tự, hình dáng như lửa vờn, chính là chữ viết của người Bách Việt thời đại Hồng Bàng, thậm chí còn soạn ra một bảng chữ Khoa Đẩu, thể hiện sự chấp nhất với lịch sử.
Nhưng cũng có rất nhiều người phủ định, đưa ra dẫn chứng, cái được gọi là chữ Khoa Đẩu mà nhiều nhà khoa học tìm ra, thực chất chỉ là lấy chữ cổ của người dân tộc Thái sống ở Việt Nam rồi ép thành bảng chữ cái Việt cổ.

Quan điểm này cũng không sai, bởi nếu mấy công trình nghên cứu đó đúng thì Chính phủ đã công nhận rùm beng từ lâu rồi.
Chỉ có điều, dù bên nào đúng bên nào sai, cũng không thể nào phủ nhận, lịch sử từng tồn tại một loại giáp cốt văn có tên Khoa Đẩu tự, bỏ qua việc nó rốt cuộc do người Việt cổ hay người phương Bắc sáng tạo ra.
- Thời Lạc Long Quân có người hái củi, bắt được con rùa, lưng rộng khoảng ba thước, trên mai có khắc chữ như con nòng nọc gọi là chữ Khoa Đẩu!
Gã đồ tể gặm một miếng thịt cá lớn, trong đầu nhớ lại mấy câu dẫn về Khoa Đẩu tự được ghi lại trong sách Lĩnh nam Chích quái của Vũ Quỳnh.

Hắn vẫn luôn nghiêng về ý kiến Khoa Đẩu tự là chữ của người Việt cổ, nhất là sau khi chứng kiến tấm biển đồng nằm lăn lóc nơi đại môn khu di tích thủy phủ Lạc Long Quân.

Nhưng nếu vậy, ngôn ngư của thế giới này phải giải thích như thế nào? Mặc dù có đôi chút khác biệt nhưng hắn dám khẳng định chữ viết ở đây hoàn toàn giống với giáp cốt văn được tìm thấy ở các di tích trên dải đất trải dài từ Nam Trường Giang xuống đến Bắc Bộ của người Bách Việt xưa.
- Xem ra chữ Khoa Đẩu tồn tại từ trước cả thời đại Hồng Bàng!
Trên thế giới vẫn tồn một luồng ý kiến phủ định thuyết tiến hóa của Darwin, họ cho rằng nhân loại xuất hiện không phải do vượn cổ tiến hóa thành mà do người ngoài hành tinh mang đến Trái đất.
Nếu là trước đây hắn nhất định sẽ hỉ mũi coi thường giả thuyết hoang đường không chút thực tế này, thế nhưng bây giờ khi mà thế giới quan đã thay đổi hoàn toàn, hắn lại có cảm giác giả thuyết này rất có tính tham khảo.
“Ngươi ăn xong chưa vậy?”
Một dòng suy nghĩ chen vào đầu gã thiếu niên, lập tức đẩy dạt tất cả các suy nghĩ hỗn loạn sang một bên.

Hắn nhồi nốt miếng thịt cá thơm ngọt vào trong miệng, rồi đứng dậy định tiến về phía bờ sông rửa tay, bất quá rất nhanh dừng lại, lau tay luôn vào quần áo, rồi nhìn về phía bà lão mở miệng nói:
- Cháu ăn xong rồi!
Mặc dù có thể trao đổi bằng suy nghĩ nhưng dù sao hắn vẫn muốn nói chuyện bằng mồm hơn.
Bà lão cách không tóm lấy hắn, bước ra một bước, cảnh vật lại biến đổi...
.....
Những tia sáng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, len lỏi qua những đám mây chiếu xuống, gã đồ tể cũng choàng tỉnh từ cơn mộng mị, bởi hắn nhận ra hành trình của mình đã dừng lại.
Khẽ ngáp một cái, hắn cảm thấy bản thân tỉnh táo hẳn, cơ thể cũng tràn đầy sinh lực.

Dù bị bà lão xách lấy nhưng hắn vẫn ngủ được như thường.
Đảo mắt đánh giá xung quanh, hắn phát hiện ra trước mặt là một vùng đất rộng lớn hoang vắng, nơi nơi đều là đồi núi, chỉ có điều mỗi tòa đều không cao lắm, ẩn nấp sau làn sương đen mù mịt hệt như âm khí.
- Đây là nơi nào vậy?
Hắn quay sang hỏi, lúc này mới phát hiện ra bà lão đang đứng lặng người, toàn thân run run, đôi mắt đục ngầu dường như lấp lánh dòng lệ, miệng lẩm bẩm mấy câu, hắn chỉ nghe được loáng thoáng được là:
“Ta lại đến thăm các người...”
Phải một lúc lâu sau, tâm tình bà lão mới trở lại bình thường.

Lúc này một dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu gã đồ tể:
“Nơi này là Táng Địa, một Nhân gian Cấm khu khác, còn được gọi là Nơi mai táng Thần linh!”
- Cái gì? Mai táng Thần linh?
Gã đồ tể khẽ giật mình kêu lên.


Bà lão đã nói bản thân không phải thần linh, cũng chỉ là một tu luyện giả nắm giữ sức mạnh mà thôi.

Từ đó có thể tưởng tượng thần linh thực sự sẽ khủng khiếp đến mức nào.
- Bên trong thực sự mai táng thần tiên?
“Trên đời này thực sự tồn tại thần tiên ư?”
Bà lão lắc đầu tự giễu.

Tiếp đó một dòng suy nghĩ khác lại hiện lên trong đầu gã đồ tể:
“Táng Địa, không ai biết rốt cuộc bên trong mai táng thứ gì, chỉ biết rằng nó được bao phủ bởi âm minh khí.

Sinh vật đi lạc vào, sinh cơ dần dần sẽ bị chuyển hóa thành tử khí, cuối cùng sẽ hòa thành cương thi, chỉ biết giết chóc.”
- Chẳng lẽ không có ai vào tìm hiểu hay sao?
“Từ thời Thái Cổ tới nay, người đi thăm dò thì vô số, thế nhưng chẳng có ai ngoại lệ, tất cả đều chết hết! Năm đó có một siêu cấp thế lực, đang ở thời kỳ hưng thịnh nhất từ trước tới nay, dốc hết toàn bộ lực lượng của mình, tập trung toàn bộ những cường giả thông thiên triệt địa có thể chọc thủng trời, muốn tấn công vào đó, để khám phá những bí ẩn của Táng Đia!"
Nói đến đây, tâm tình bà lão lại trở nên kích động, có chút bi thống, có chút nhớ thương, có chút oán phẫn, có chút hối hận, lại có chút cô đơn.
"Thế nhưng, thế lực đó cuối cùng đã bị xóa tên trong trời đất! Mấy vạn tu giả, mấy vạn con người, vậy mà bị diệt hết, ngay cả truyền thừa cũng đứt đoạn, biến mất trên thế gian này!"
Hắn nhìn chằm chằm bà lão, lờ mờ đoán được thế lực bị diệt kia có lẽ liên quan rất mật thiết với bà lão.

Bản thân hắn vô thức lui ra xa bà lão, đối phương tâm trạng đang không ổn định, biết đâu lỡ tay giết mất hắn thì đúng là muốn khóc cũng không được.

- Chết hết, tất cả đều chết...!
Cuối cùng, không còn đôi mắt đục ngầu ngấn lệ, bà lão trực tiếp khóc khóc cười cười, dường như hóa thành người điên, miệng không ngừng lẩm bẩm những thanh âm nghẹn ngào.
- Mấy vạn con người, vậy mà không còn ai sống sót.

Chết hết, chỉ cần đi vào trong Cấm khu, không ai có thể sống sót...
- Máu chảy thành sông, hài cốt chất chồng như núi...
- Xương khô vô biên, thây chất thành núi, máu chảy thành sông...
Gã thiếu niên đồ tể nghe mà cảm thấy da đầu tê dại, bàn tay hắn đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người, thế nhưng xương cốt vô biên, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, là địa ngục tu la hay sao? Hơn vạn con người bị diệt sát, đó là cảnh tượng kinh khủng đến mức nào?
"Ô ô ô..."
Bà lão không còn lẩm bẩm nữa mà bắt đầu khóc rống lên, trong đôi mắt vẩn đục chảy ra 2 hàng nước mắt.
Cuối cùng, bà lão trở nên ngơ ngác, sững sờ đứng yên nhìn về phía Cấm khu, rất lâu không nhúc nhích, có cảm giác như bà đã hóa đá rồi vậy.
Cứ như vậy, một ngày một đêm trôi qua, đôi mắt già nua chưa từng chớp 1 lần, mãi cho tới bình minh, ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào mắt, bà lão mới giật mình tỉnh lại.
Bà lão quay sang nhìn gã thiếu niên đang nằm co ro chìm trong giấc ngủ ở gần đó, phất tay một cái khiến hắn tỉnh giấc, rồi khàn giọng nói:
- Ta muốn ngươi đi vào bên trong Táng Địa!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.