Cửa phòng chẫm rãi mở, gã thiếu niên mặt mày rạng rỡ bước ra, không hề có dấu hiệu gì là thiếu ngủ.
Vừa bước xuống cầu thang, tên tiểu nhị lập tức đon đả chạy tới, mặt mày tỏ ra vô cùng quan tâm.
- Khách quan, nếu ngài còn tiếp tục không ra, tiểu nhân còn tưởng xảy ra chuyện!
- Đã bao nhiêu ngày rồi?
Việt vung tay thưởng rất dày cho tên tiểu nhị, khiến gã này cười không ngậm được mồm.
Gã làm tiểu nhị đã lâu, rất biết nhìn sắc mặt khách, với một số khách quan thì không cần nịnh nọt chỉ cần làm đúng lời dặn dò thì tiền thưởng không cần phải nghĩ.
- Dạ thưa khách quan, ngài đã nửa tháng rồi chưa ra ngoài!
- Nửa tháng ư?
Không ngờ tốn nhiều thời gian như vậy mới có thể sơ thành Song Cực ấn.
Nửa tháng không ăn không uống, nếu là trước kia e rằng đã chết rồi.
- Khách điếm của ngươi hôm nay có vẻ đông hơn thì phải!
Việt đảo ánh mắt quan sát, phát hiện khách điếm hôm nay đặc biệt nhộn nhịp, hôm hắn tới đây cũng rất đông khách nhưng căn bản không thể nào so được với hôm nay.
- Thưa khách quan, theo tiểu nhân được biết thì tối nay sẽ diễn ra buổi đấu giá ba tháng một lần của Vạn Yêu thương hội, vì vậy rất nhiều người tụ tập ở Trảm Yêu thành!
- Vạn Yêu thương hội? Đó là thứ gì vậy?
Tên tiểu nhị nghe vậy thì dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, chỉ là rất nhanh được giấu đi, kiên nhẫn bẩm báo:
- Vạn Yêu thương hội là thương hội lớn nhất Cổ Nguyên quốc, dù là Hoàng thất hay Tứ đại thế lực cũng phải nể mặt hai phần!
Việt tiếp tục tra hỏi, sau khi đã tìm hiểu được cặn kẽ tình hình thế cục của Cổ Nguyên quốc liền rút ra một xấp linh tệ thưởng cho tên tiểu nhị, khiến tên này hai mắt long lanh tràn ngập xúc động muốn nhảy tới ôm chầm lấy hắn.
Bước ra khỏi khách điếm, Việt nhằm hướng Vạn Yêu thương hội mà đi, đương nhiên mục đích không phải là đấu giá hội.
Lúc này đang là buổi chiều, đấu giá hội còn lâu mới bắt đầu.
Hơn nữa theo lời kể của tên tiểu nhị, nói thẳng ra thì hắn không đủ linh tệ để mua một món đồ rẻ nhất của đấu giá hội.
Không mua thì vào xem để mở rộng tầm mắt cũng được, nhưng điều quan trọng nhất, hắn còn không đủ tư cách để vào bên trong.
Mục tiêu của hắn là Thiên Yêu đại tửu lâu, nằm đối diện Vạn Yêu thương các.
Xuyên qua dãy phố lớn đủ để mười liệt mã dàn hàng ngang, cửa hàng hai bên đường hết sức xa hoa, tựa như dùng hoàng kim để kiến tạo, xa xa là những tòa mộc lầu cao vút, khí thế hùng hồn.
Việt dừng lại trước một xửa hàng, nhìn lên tấm biển Bách Thư Trai, hơi có điều suy nghĩ rồi bước vào trong.
.....
Thành Tây Trảm Yêu thành, Thiên Yêu đại tửu lâu.
Trong một căn phòng riêng biệt hiệu chữ Thần, Việt ung dung ngồi đợi thức ăn đem lên.
Thiên Yêu đại tửu lâu là Đệ nhất tửu lâu của Trảm Yêu thành, so với tửu quán hôm trước hắn ghé vào đúng là một trời một vực, còn có cả mười sáu phòng bao.
Thực ra hắn thích ngồi chung với đám thực khách ngoài kia hơn, nhưng tiếc là đã kín chỗ, chỉ đành thuê một phòng bao.
Bàn tay khẽ lật, lập tức xuất hiện một cuốn sách, trên bìa sách ghi năm chữ: Vạn Thú đồ - Địa bảng
"Hung cầm dị thú trong thiên địa, huyết mạch có thể quyết định đến thành tựu.
Vạn Thú Đồ tập trung những loại huyết mạch mạnh mẽ nhất, sắp xếp thành Thiên Bảng và Địa Bảng.
Trong đó, có thể thượng vị Thiên bảng đều là những huyết mạch cao quý nhất, khi trưởng thành đều có năng lực đăng thiên, trở thành tồn tại cao cấp nhất!"
Đăng thiên? Hắn không rõ ràng lắm đăng thiên là cảnh giới gì nhưng bản thân hai chữ đăng thiên đã lờ mờ thấy được phần nào.
Địa bảng bài danh thứ 56 Hung Ngột.
Địa bảng bài danh thứ 62 Lam U Tước.
Địa bảng bài danh thứ 67, Xích Dung Hạt.
Địa bảng bài danh thứ 93 Thôi Sơn thử.
Ngoài miêu tả còn có hình vẽ vô cùng chi tiết, vì vậy rất nhanh hắn tìm đến bài danh của mấy đầu Thú vương nọ bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Không ngờ huyết mạch của chúng đều thượng vị Địa bảng.
- Lạ thật, sao không thấy Hỏa nhãn kim viên và Hắc ám đại điểu, không lẽ huyết mạch bọn chúng lại nằm trên Thiên bảng?
Bên trong Bách Thư Trai chỉ bán Vạn Thú đồ Địa bảng, muốn tìm mua được Thiên bảng căn bản phải tìm đến Vạn Thư Trai, mà Vạn Thư Trai chỉ xuất hiện ở những quốc gia phẩm cấp cao hơn.
Trên đại lục này các thế lực được chia làm Cửu phẩm, Cổ Nguyên quốc là Thất phẩm quốc gia, còn Ngũ đại thế lực chỉ là Bát phẩm thế lực mà thôi.
Việt cất Vạn Thú Đồ, định lôi cuốn Vạn Thảo Đồ ra nghiên cứu thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, rồi có giọng nói vọng vào.
- Khách quan, thức ăn đã được chuẩn bị xong!
Lập tức Việt dẹp hết mọi thứ sang một bên, vùi đầu vào ăn, chỉ một loáng đã xử lý xong suất ba người.
Ngoài phòng bao, tiểu nhị lại bưng thêm một đĩa đồ ăn nữa vào.
- Đây là Thập Thập lưu hương, đặc sản của Thiên Yêu đại tửu lâu chúng tôi, xin dâng khách quan!
Việt cảm thấy vô cùng hài lòng, hắn đến đây cũng vì món này.
Thưởng cho tên tiểu nhị một xấp linh tệ, hắn hắn bắt đầu thưởng thức món ăn chỉ có ở Thiên Yêu đại tửu lâu này.
Tiểu nhị chưa đi được bao lâu, từ bên ngoài phòng bao truyền đến thanh âm phẫn nộ.
- Cái gì, phòng bao đầy rồi, đùa gì chứ, không lẽ Ngạo Quyền Lâm Kiệt ta phải ngồi ăn cơm với đám người hạ đẳng này?
- Lâm gia, phòng bao đúng là kín hết rồi, hay là ngài đợi thêm chút nữa, ta đoán có vài vị đại gia cũng sắp ăn xong rồi!
- Hừ, cho người thời gian một tuần trà, dọn sạch phòng bao cho ta, bằng không bắt ngươi hỏi tội!
Tiểu nhị rất là khó xử, có thể vào phòng bao đều là những đại nhân vật, không nên động vào, nhưng vị Lâm gia này cũng không phải nhân vật tầm thường.
- Ngài đợi chút, ta đi mời trưởng quầy!
Tiểu nhị không dám tùy ý quyết định, lạch bạch chạy vội xuống lầu.
Thanh niên quần áo chỉnh tề cười lạnh, nói với mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh:
- Nghe nói đấu giá hội lần này có không ít trân phẩm, sợ là rất nhiều người nghe được thông tin!
Mỹ nữ xinh đẹp nói:
- Phỉ Thúy Cốc Lý Minh công tử nghe nói cũng đến!
- Phỉ Thúy công tử cũng đến ư?
Sắc mặt Lâm Kiệt hơi biến.
Lý Minh là một trong Tứ công tử của Cổ Nguyên quốc, thực lực Linh Luân đỉnh phong, có lẽ giờ này đang bế quan đột phá Linh Phách mới đúng, còn ham hố đấu giá hội này làm gì vậy?
- Không sai! Thời gian trước Phỉ Thúy công tử cùng 2 vị công tử khác tiến vào Thập Vạn Đại Sơn tìm một bảo vật đột phá Linh Phách, nhưng nghe nói bảo vật đến tay rồi còn bị một thiếu niên giữa đường đánh ra đoạt bảo.
Vì vậy muốn từ đấu giá hội lần này kiếm chút trân bảo hỗ trợ đột phá, nếu không e là phải tụt hậu so với ba vị Công tử kia!
- Bị một thiếu niên xông ra đoạt bảo?
Lâm Kiệt không tin nổi tai mình, sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của mỹ nữ thì khó khăn nuốt nước bọt.
- Phỉ Thúy công tử là tồn tại cấp số nào cơ chứ? Lẽ nào thiếu niên kia lại là thiên tài Nam Phong bảng?
Đúng lúc này, một vị chưởng quầy độ sáu mươi vội vàng chạy đến, cắt ngang cuộc nói chuyện của Lâm Kiệt..